Dù có là thế giới nào đi nữa thì vẫn tồn tại những phong tục cổ hủ. Mặc dù những thứ đó từng rất hữu dụng trong quá khứ, song lại sớm mất đi giá trị theo thời gian. Tuy nhiên, nhân loại vốn là những sinh vật ngu xuẩn, chúng ý thức được bản thân đang tuân theo những phong tục cổ hủ, song vẫn tiếp tục duy trì mà chẳng thể rủ bỏ thứ đã nhuốm màu quá khứ kia. Kể cả có là một tên Bạo quân thì tôi vẫn chẳng thể thay đổi được thứ định kiến đã bám sâu vào gốc rễ xã hội.
「Dành hết phân nửa kỷ nguyên chỉ để giáo dục thì quả đúng là phí phạm.」Tôi càu nhàu trong khi chăm chú nhìn vào ảnh lập thể đang được trình chiếu trước mắt.
Hiện tại, tôi đã tốt nghiệp Học viện chính quy, song ảnh lập thể chiếu trước mắt lại là đồng phục được phân bổ bởi Học viện quân sự, bước tiếp theo trong quá trình đào tạo bắt buộc. Mọi người thường nghĩ đồng phục được phân bổ bởi học viện quân sự thì phải đơn giản lắm đúng không? Nhưng ta đang bàn về một Đế chế theo chế độ Quân chủ đấy, mấy bộ đồng phục kiểu này sặc sỡ vãi luôn.
Trước mắt, là ảnh mô phỏng tôi đang khoác trên mình bộ đồng phục của Học viện. Mái tóc đã được tỉa tóp ngắn lại, song vẻ ngoài thì lại chẳng mấy thay đổi. Kể từ hồi còn theo học tại Học viện chính quy thì mình đã phát triển được một chút nào chưa nhỉ? Tôi đã sắp chạm ngưỡng bảy mươi rồi, song diện mạo lại trông chả khác nào mấy đứa học sinh sơ trung ở kiếp trước là mấy. Với tuổi đời hiện tại, tôi về cơ bản đã là người trưởng thành ở thế giới này, song xã hội vẫn xem tôi là một đứa nhóc. Do vẫn chẳng thể rủ bỏ được thường thức ở tiền kiếp, nên tôi không khỏi cảm thấy phi lý khi bị ép phải dành ra cả nửa thế kỷ chỉ để học tập. Ấy vậy mà đây lại là thường thức của thế giới này đấy. Vì xét cho cùng, con người ở đây cũng có tuổi thọ lên tới vài trăm năm.
Amagi, Hầu nữ AI diễm lệ mà tôi tín nhiệm bậc nhất, hiện đang đứng ngay sát bên cạnh, đoạn em ấy ôn tồn lên tiếng khuyên răn.「Danna-sama vốn xuất thân cao quý, nên ít ra ngài cũng phải đạt được chứng chỉ Sĩ quan chính quy lẫn Quan chức chính phủ ạ. Nếu không đạt được những thứ kể trên thì ngài sẽ bị Chính quyền Trung ương xem là "thất bại" đấy ạ.」
Mái tóc đen tuyền của Amagi đã được búi lên theo kiểu đuôi ngựa, em ấy đang diện một bộ hầu phục cổ điển với đôi nét hở hang, để lộ ra phần bả vai trắng nõn. Tổng quan mà nói thì bộ trang phục khá kiều diễm, nên việc cố tình để lộ ra chỗ bả vai trắng nõn kia lại càng thêm phần bất thường. Nói là vậy, song mỗi Hình nhân đều phải chưng ra mã vạch, nhằm phân định với nhân loại. Theo luật Đế chế, mã vạch này là phần bắt buộc, nên dù cho có bất mãn ra sao thì tôi vẫn chẳng thể che đi chỗ bả vai kia của em ấy.
「Ta chỉ phàn nàn chút thôi.」
「Ngài không muốn ghi danh vào Học viện quân sự tới vậy ạ.」
「Hm, tại không thể giải quyết chuyện này bằng tiền đấy.」
Phần tệ nhất trong quá trình đào tạo chắc là khoảng thời gian phục vụ trong quân ngũ, nơi tính mạng có thể bị de doạ. Sau khi tốt nghiệp Học viện quân sự, tôi sẽ phải phục vụ trong quân đội suốt sáu năm trời. Kể cả có là quý tộc thì cũng phải nhập ngũ. Nói trắng ra là, nếu chiến tranh nổ ra thì ta có thể bị ném ra chiến tuyến và bỏ mạng tại đó. Giai đoạn gian truân như vậy đang chờ tôi ở phía trước, đây ắt hẳn là giai đoạn đáng sợ nhất mà phần lớn quý tộc phải trải qua. Cũng có vài kẻ muốn trốn nghĩa vụ, nhưng giống như những gì mà Amagi đã nhắc tới trước đó.., Đế chế sẽ không công nhận những kẻ chưa thông qua quá trình đào tạo quân sự.
Nhưng đối với tôi mà nói, việc bắt ép quý tộcーnhững kẻ vốn sau này chẳng cần phải đặt chân ra ngoài tiền tuyến lấy nửa bướcーnhập ngũ thì quả đúng là một việc làm hết sức ngu xuẩn. Hệ quả là mấy tên lấy nghiệp nhà binh làm đà thăng tiến, buộc phải khúm núm trước bọn "con ông cháu cha". Nhưng tại thế giới này, cái nào thì cũng có hai mặt của nó, muốn làm gì thì cũng phải có "dầu bôi trơn".
「Tóm lại là trước khi nhập học, ta sẽ chuẩn bị một khoản tiền ủng hộ cho Học viện, thấy sao hả? Amagi, đánh điện tín cho bên Chính quyền Trung ương đi. Bảo với họ, năm nay ta sẽ ủng hộ một khoản "nho nhỏ". Còn nữa, nếu bên đó định thải trang thiết bị thì hãy ra sức thu mua.」
Quân đội chính quy luôn nâng cấp trang thiết bị quân sự, thay cũ đổi mới, nên một khi đạt được thành tựu khoa học/kỹ thuật nhất định thì họ sẽ bàn giao lại phần trang bị cũ cho giới quý tộc với một cái giá nhất định. Ngân khố của bên Quân đội chính quy luôn phải chi tiêu rất nhiều. Ấy vậy mà vẫn có rất nhiều khoản đầu tư không thể thu hồi vốn, kết quả là phải cắt giảm ngân sách và tìm cách vớt vát bằng cách này hay cách nọ. Và đây là lúc mấy tên quý tộc giàu sụ như tôi nhảy vào. Quân đội Đế chế luôn giang rộng vòng tay mà nhận lấy những khoản "đóng góp" và bán tháo những trang thiết bị cổ lỗ sỉ cho giới quý tộc giàu có. Nếu trong thư "ủng hộ" có nhắc đến việc, tôi sắp phải đi huấn luyện quân sự thì bọn họ chắc chắn sẽ đảm bảo trong khoảng thời gian tôi thực hiện nghĩa vụ sẽ là khoảng thời gian tôi được thoải mái nhất. Thông thường, quý tộc được cho là phải làm gương cho những kẻ khác, nên những chuyện như vậy sẽ khó mà được thông qua. Nhưng tôi đây là ai nào, là ác nhân đấy, vậy nên tôi chẳng ngại đi cửa sau đâu. Nói thật, tôi thích đi cửa sau hơn là đường đường chính chính nhiều.
Đôi môi của Amagi khẽ mấp mé, hình như định nói gì đó, nhưng rồi cũng thôi và mau chóng bắt tay vào việc thực thi mệnh lệnh của tôi. Em ấy nhìn tôi với ánh mắt có phần từ bỏ và đáp.「Như ý ngài ạ.」
「Tại thế giời này, tiền là tất cả. Với chúng, thậm chí ta còn có thể đổi trắng thay đen. Thế nên hà cớ gì mà ta lại không thể tận hưởng khoảng thời gian quý hoá tại Học viện quân sự chứ?」
Ngay khi tôi định tự sướng và cười thật to, thì một ai đó đến trước cửa văn phòng, và Amagi đã cấp phép cho người đó tiến vào bên trong.
Đây là dinh thự, là hành tinh của tôi, nên chẳng một ai có thể ngăn tôi làm những thứ mình thích cả..... Ít nhất là cho đến khi Rosetta xuất hiện.
Cô ta đánh tiếng hỏi.「Darling, đồng phục của Học viện quân sự đã gửi tới chưa ạ? Em cũng sẽ thử nữa!!」
Ngay khi vị hôn thê của mình xuất hiện, điệu cười mới đó bỗng chốc vụt tắt, tôi lập tức ấp úng, không nói nên lời.
「R-R-Rosetta?」
Cô ta tên là Rosetta Sereh Claudia. Ấn tượng đầu tiên khi chạm mặt cổ sẽ mái tóc hoàng kim sắc óng ả, kéo dài đến tận thắt lưng, được để theo kiểu uốn xoắn đặc trưng. Mái tóc hoàng kim cùng đôi đồng tử lam sắc, dù bằng tuổi tôi, song thân hình của cổ lại rất đẩy đà. Về cơ bản, cô ta là một nữ nhân lý tưởng như bước ra từ trong tranh vẽ.
Cả hai lần đầu chạm mặt nhau là tại Học viện chính quy, và cô ta là người đầu tiên tôi thấy hứng thú kể từ lúc chuyển sinh. Mới đầu, cô ta còn cứng đầu và luôn đối xử với tôi rất lạnh nhạt, cứ như thể tôi là loại ruồi nhặng, chẳng đáng để tâm. Thế là tôi đã rất hăng hái mà bẻ gãy ý chí chống đối của cô ta, song ngay lúc hoàn tất buổi lễ đính ước thì cổ đã đổ gục trước tôi. Nói thế này thì có lẽ hơi kỳ lạ, song Rosetta quy phục thế nào thì đến tôi đây còn chả biết. Nếu Rosetta mà có đuôi thì chắc mỗi khi ở cạnh tôi, cô ta sẽ vẫy nó như điên.
Thế là tôi lại phải "gọi hồn" Nitta-kun, cậu bạn đồng nghiệp ở kiếp trước, và cậu ta hay dùng thuật ngữ "Mối quan hệ chóng vánh" để chỉ những trường hợp kiểu này. Đúng là tôi định bắt cô ta quy phục mình, song mọi sự diễn ra lại quá chóng vánh, và nó khiến tôi chẳng kịp trở tay. Tôi đã rất trông chờ được nghiền nát ý chí quật cường của cô ta, nhưng khi cô ta bất chợt đổ gục như vậy, tôi lại cảm thấy có hơi... sợ. Nói tóm lại, tôi chẳng biết phải hành xử ra sao mỗi khi cổ quanh quẩy bên cạnh mình.
TN: Mối quan hệ chóng vánh hay thuật ngữ game giả lập hẹn hò là relationship speed run. Ám chỉ cách tăng thanh hảo cảm trong một thoáng. (Tôi hay dùng trò này để mở cảnh sếch).
Hiện tại, Rosetta đang nhìn thẳng về hướng tôi, ánh mắt lấp lánh như thể đang rất mong chờ. Nếu tôi mà chùn bước thì chắc chắn cô ta sẽ được đà mà lấn tới. Do chẳng biết phải đối phó với tình huống này ra sao nên tôi quyết định quay sang cầu cứu Amagi. Mặc dù cảm thấy thảm hại, nhưng vào những lúc như thế này, Amagi là người duy nhất mà tôi có thể nhờ cậy.
「Rosetta-sama, mặc dù nói thế này thì có phần không phải, nhưng không có bộ trang phục nào như thế được chuẩn bị cho người đâu ạ.」Ngay lúc Amagi vừa dứt lời, tôi liền đổ trước em ấy thêm một lần nữa.
Mới đầu, sắc mặt của Rosetta còn trắng bệch, trông cứ như thể cổ chẳng hiểu nổi Amagi nói thế là có ý gì ấy, nhưng rồi cô nàng cũng mau chóng hoàn hồn và bắt đầu hoảng loạn.「Đ-đợi đã, em sẽ cùng anh đến Học viện quân sự mà, đúng không, Darling? K-kế hoạch là như vậy mà, nhỉ?」
Bất luận cô ta có đảo mắt qua lại giữa tôi và Amagi thì sự thật cũng chỉ có tôi và tên cựu Hoàng tử kia là sẽ khởi hành đến Học viện quân sự mà thôi. Theo cùng cũng có vài quý tộc địa phương Banfield nữa, song tuyệt nhiên trong danh sách không hề có cái tên Rosetta.
Amagi lý giải với Rosetta rằng cổ không cần phải theo học tại Học viện quân sự.「Danna-sama là người duy nhất buộc phải theo học tại Học viện quân sự ạ. Tất nhiên là vẫn có những trường hợp ngoại lệ, nhưng tất cả đều là thường dân ạ.」
「N-nhưng nếu chỉ có mỗi Darling buộc phải ghi danh thì tôi sẽ thấy có lỗi chết mất.」
Lúc thấy cô nàng tỏ ra nhu mì như vậy thì tôi không thể ngăn bản thân tsukkomi.『Sai hết rồi!! Đáng lý ra cô phải sổ sàng hơn thế này nhiều chứ?』Thú thực, tôi còn muốn cô ta phải kiểu. 『Nếu ngươi định làm con rùa rút cổ thì ta không ngại đi thay đâu!!』『Cô đáng lý ra phải kiêu ngạo hơn thế này nhiều chứ? Cái con ả khó bảo trước kia biến đi đâu mất rồi, hả?』Tôi rất muốn hét toáng lên như thế, song đồng thời cũng hiểu điều này là vô ích, nên thành thử chỉ nói ra điều bản thân đã quyết định.
「Chuyện cũng đã định, ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời lẽ phàn nàn nào nữa.」
Rosetta mới đầu còn bất ngờ, song cô nàng mau chóng cụp đuôi và rối rít xin lỗi.「Em đáng lẽ không nên nói những điều ích kỉ như vậy.」
Thế mới phải chứ, nhưng thứ tôi thực sự muốn thấy là cảnh cô ta tỏ rõ thái độ bất mãn, bởi lẽ tôi vẫn chưa từ bỏ ý định làm nhục Rosetta. Đây chính là lúc thích hợp để mình ra tay!!
「Mà, đúng là ta không có chuẩn bị đồng phục của Học viên quân sự cho em, nhưng để bù lại, ta đã chuẩn bị một bộ trang phục độc đáo hơn thế nhiều...」
Nói rồi, tôi búng tay một cái, ảnh ba chiều trước mặt lập tức chuyển đổi sang hình nữ, diện trên mình bộ trang phục hầu gái. Hình mẫu này hiển nhiên được phỏng theo dáng hình của Rosetta. Trong lúc tận hưởng vẻ ngượng nghịu của cô nàng thì tôi có cho gọi đính danh bên liên quan tới trình diện.
「Em sẽ phải tự mình rèn luyện ngay tại đây, ngay tại dinh thự này. Serena!!」
Serena, người đang đợi lệnh ở bên ngoài, khi được xướng tên thì bà ta liền tiến vào văn phòng. Bả chính là Hầu nữ trưởng của dinh thự này, địa vị sánh ngang với viên quản gia, Brian. Mặc dù đã đứng tuổi, song thần thái của lão bà bà này vẫn rất hiên ngang, sự tinh tế và tao nhã được thể hiện qua từng bước chân. Dừng bước cách Rosetta một đoạn, bà ta bắt đầu phổ biến lịch trình của cổ.
「Rosetta-sama, theo nhận định của chúng thần thì người vẫn chưa đủ chính chắn ạ. Thế nên, trong quãng thời gian Liam-sama theo học tại Học viện quân sự, người sẽ phải tiếp thu tri thức bên trong kén giáo dục, cũng như được giáo dục phép tắc lẫn lễ nghi thông dụng. Nếu được, Danna-sama cũng muốn người đến những gia tộc khác để mở mang vốn tri thức ạ.」
Mặc dù mang danh quý tộc, song Rosetta đã phải sống một đời khổ cực, do vậy mà chẳng thể tiếp cận được chương trình giáo dục phổ thông. Cô nàng cũng chưa từng được đi tập học ở bất cứ đâu, nên theo thường thức của thế giới này, cổ vẫn chưa phải là quý tộc. Nhân tiện, Chính quyền Trung ương vốn chẳng có ý định thúc ép nữ nhân gia nhập quân ngũ chỉ bởi một lý do ngu xuẩn, chẳng kém phần cổ hủ kiểu【Nếu chúng ta đẩy nữ nhi ra chiến trường thì ai sẽ là người nuôi dưỡng thế hệ con cháu mai sau hả?】. Cũng chính vì lý do vớ vẩn này, mà đã xuất hiện mấy thằng đần quyết chuyển giới chỉ để trốn nghĩa vụ. Hình như còn có rất nhiều trường hợp, sau khi giải ngũ thì chợt phát hiện ra tên ĐỒNG CHÍ ngày ngày sát vai bỗng chốc hoá thành nữ nhi trong khoảng thời gian cả hai xa cách. Nói thực, tôi chả có ý định làm tới mức đó chỉ để trốn nghĩa vụ thôi đâu.
Quay lại vấn đề chính đi, hiện tại ta đang bàn về Rosetta, chứ không phải Học viện quân sự. Tôi gằn giọng ra lệnh cho Serena.「Serena, đừng để ta phát hiện ra chuyện, bà nương tay với Rosetta. Hãy giáo dục em ấy một cách nghiêm khắc nhất có thể.」
Đôi đồng tử của Serena khẽ chếch lên, cứ như thể bả đang kinh ngạc trước mệnh lệnh mà tôi vừa ban xuống, song cũng mau chóng trở lại bình thường và đánh tiếng xác nhận lại.「Thế, liệu có ổn không ạ? Thần không ngại chỉ dẫn Tiểu thư một cách nhẹ nhàng đâu ạ.」
Trong tương lai, địa vị của Rosetta sẽ sớm vượt qua Serena. Dám cá Serena sẽ nhún nhường trước Rosetta để mai sau có thể dễ thở hơn, nhưng tôi thì lại không muốn điều như vậy diễn ra. Tôi biết Serena là một Hầu nữ trưởng có năng lực, người từng đảm nhiệm vai trò đó bên trong Cung điện. Tại đó, bả lúc nào cũng nghiêm khắc với những nữ tử quý tộc phụng sự bên trong nội Cung. Nên tôi muốn bả phải đảm bảo rằng bản thân sẽ không bị Rosetta uy hiếp.
「Không cần thiết. Giáo dục em ấy cho thật hẳn hoi vào. Hãy dạy cho em ấy biết điều gì là cần thiết khi đứng bên cạnh ta.」
Tôi cố thể hiện cái Uy, khi đảo mắt nhìn qua Rosetta, người đang hành xử một cách kỳ quặc do áp lực đè nặng.『Đúng rồi, phải thế chứ, biết sợ như vậy mới đúng chứ!! Đừng có mà quên mất rằng, đây là lãnh phận của kẻ thù đấy, biết chưa!!』
Tôi đã từng muốn tự tay bẻ gãy ý chí của Rosetta, song dạo gần đây, khi ở gần cô ta đã khiến tôi phải từ bỏ ý định đấy. Hiện tại, điều duy nhất tôi có thể trông chờ là được chứng kiến cảnh cô ta khóc ròng vì không thể chịu nổi cách giáo huấn hà khắc của Serena.
「Ta muốn em phải học hỏi cho thật nghiêm túc trong lúc mình vắng mặt.」Tiếp theo đó là một câu chốt hạ.「Hãy xem đây là lệnh.」
Nghe xong, Rosetta liền xiết chặt nắm tay và chưng ra vẻ mặt cương quyết.「Vâng ạ.」
◎
「Không!! Không chịu đâu!! Không muốn nhập ngũ đâu!!」
Chuyện là vào ngày khởi hành đến Học viện quân sự, tên cựu Hoàng tử Wallace đang bám chặt lấy cột trụ bên trong không cảng Banfield và mãi mà chẳng chịu buông. Gã là một tên nam nhân với vẻ ngoài hào nhoáng cùng với mái tóc màu lam sắc đặc trưng, song bản mặt lại trông quá sức ngu dần. Khớp với vẻ ngoài đó, tính cách của gã cũng chả khá hơn là bao.
Tôi đã đứng ra bảo trợ, nên phải có trách nhiệm trông chừng gã, nhưng mỗi khi tôi cho tiền tiêu vặt thì gã lại nướng hết sạch. Thành thử ra, cứ mỗi dịp cuối tháng là gã lại cháy túi. Vốn từng là Hoàng tử Đế chế, nên lúc mới đặt chân đến dinh thự thì gã còn được đôi ba người tôn trọng, nhưng giờ thì mọi người luôn rủ rỉ với nhau rằng gã là một cái thùng rỗng kêu to. Thành thật mà nói, tôi cũng có trông mong gì ở gã đâu. Do thích cái ý tưởng sai vặt một tên Hoàng tộc nên tôi mới đứng ra bảo hộ cho gã ấy chứ. Nhưng giờ nghĩ lại thì cảm giác cứ như tôi đang cầm đèn chạy trước ô tô ấy.
Nói là vậy, song tôi không thể cứ thế mà ném gã đi được, nên buộc phải cắn răng, túm lấy cổ áo gã mà lôi đi về phía Phi không hạm.
「Ngậm mồm lại và lên tàu đi!!」
Mặc dù đã lớn tòng ngòng, song tên này vẫn lên cơn tanh bành cứ như mấy tên nhóc ngỗ ngược ấy.
「Tôi không sống nổi một ngày trong môi trường quân ngũ đâu!! Một đứa điển trai và yếu đuối như tôi sẽ trở thành bao cát tập đấm cho đám thượng cấp mất!!」
Trong lúc bị tôi lôi đi, tên Wallace này đang không ngừng buông ra những lời tự luyến. Kết quả là tôi buộc phải lên tiếng trấn an gã.
「Đừng lo, ta đã "chuẩn bị" đâu vào đó hết rồi. Tia và những Kị sĩ khác đã thâm nhập vào bên trong. Nếu có kẻ nào dám kiếm chuyện với một trong hai đứa thì đám thuộc hạ của ta sẽ dạy cho chúng một bài học nhớ đời.」
Đã ghi danh vào đó thì ta buộc phải có những biện pháp phòng hờ. Và nếu đã có tiền thì nên chuẩn bị cho thật chỉnh chu.
Song, tên Wallace này vẫn nằng nặc kháng cự.
「Nếu bị giáo quan để mắt thì cậu sẽ xử trí thế nào?」
「Ta cũng chẳng cần bận tâm đến chuyện đó. Vài năm trở lại đây, ta đã ủng hộ cho bên quân đội một khoản ngân sách khá khủng, kèm theo đó là một dòng nhắn nhủ rằng 【Ta rất mong đến lúc được nhập học đấy】. Thằng ngu nào mà dám bố láo với ta thì sẽ được một vé hạng nhất tiến thẳng ra tiền tuyến.」
Hồi còn ở Học viện Chính quy, từng có một tên bố láo (Deriku) dám gây chiến với tôi. Nhưng lần này, mọi sự đã được chuẩn bị rất toàn vẹn. Kể cả giáo quan có gây hấn thì giới Thượng tầng cũng sẽ chống lưng cho tôi.
Nghe hết từng đấy thì tên Wallace mới chịu yên tâm.
TN: tin thằng Liam là dỡ rồi bạn ơi.
「Liam, cậu là người duy nhất mà tôi biết, chịu bỏ ra ngần nấy thời gian chỉ để chuẩn bị cho chuyện nhập ngũ đấy. Phù, dù có hơi bất ngờ, nhưng mà nhẹ lòng thật.」
「Giàu là phải vậy. Tiền tài, danh vọng âu cũng chỉ là công cụ. Ta không phải kiểu kẹt xỉn, khi thấy cần thiết thì ta sẽ ra sức tận dụng.」
Mới vừa nãy, tên Wallace còn giãy đành đạch như cá mắc cạn thì nay đã nghiêm túc nhắc nhở tôi về tình trạng tiến thoái lưỡng nan của gia tộc Banfield.
「Ngay cả khi cậu có thể dùng tiền lẫn địa vị để chiếm ưu thế tại Học viện quân sự, thì điều đó vẫn chẳng thể áp dụng cho dòng tộc Berkerley nhỉ? Cậu có thực sự ổn với "cơn bão" sắp tới, không đấy?」
Có vẻ như, Deriku, kẻ từng ủ mưu ám sát tôi, có liên hệ với dòng tộc Bekerley. Mặc dù chỉ là một đám Nam tước cỏn con, nhưng chúng lại dám tỏ ý chống đối tôi. Địch ý giữa hai gia tộc đang ngày một căng thẳng.
「Thế thì sao? Nếu chúng dám cương thì ta dám xúc.」
「Cậu vẫn hổ báo như mọi khi nhỉ, nhẹ nhõm thật.」Wallace thở dài một hơi.
Tôi khó chịu ném gã lên trước.「Nếu đã diễn trò xong hết cả rồi thì lên tàu mau đi.」
Vừa dứt lời, tôi ra chân thúc gã một cú, rồi mới bước theo sau và đặt chân lên thang cuốn, thứ sẽ đưa cả hai lên tàu. Thang cuốn sẽ đưa cả hai truy cập Vár, một con Thiết giáp hạm với chiều dài lên tới vài trăm mét, thứ được xem là Soái hạm của quân đội thường trực dưới trướng tôi. Mẫu phi chiến hạm này khủng đến mức trông cứ như một toà cao ốc ấy. Thú thực, việc con quái vật này hoạt động như một phi thuyền được cho là một trong những điều khiến thế giới này vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Tại điểm cuối của thang cuốn, cơ số nhân sự đã sớm xếp thành hàng ngay ngắn tại đó, cốt là để tiễn tôi lên đường, trong đó bao gồm cả Amagi và lão quản gia Brian. Rosetta đã bị buộc phải ở nhà. Dù sao thì tôi cũng chẳng thể để cô nàng đó gọi mình là "Darling", rồi bôi nhọ danh phẩm của một tên Bạo quân trước mặt bàn dân thiên hạ được.
Amagi vẫn chuyên nghiệp và đỉnh đạt như mọi khi, song bên cạnh em ấy lại là lão Brian đang bận quệt đi dòng lệ bằng chiếc khăn tay. Hm, vẫn mít ướt như mọi khi. Đúng là phiền phức chết đi được.
Lúc trông thấy tôi thì lão Brian như muốn nổ tung.「Cuối cùng thì cũng đến lúc Liam-sama khởi hành đến Học viện quân sự rồi. Thần rất lấy làm tự hào ạ!! Song, đồng thời cũng chẳng kém phần bất an ạ!!」
Dù là quý tộc, song tôi vẫn phải nhập ngũ, và điều đấy cũng đồng nghĩa với việc, khi chiến sự nổ ra, tôi rất có thể sẽ bị tóm. Kể cả có là quý tộc thì kẻ địch cũng chả ngần ngại mà nả pháo vào đầu đâu. Bất luận có xuất thân ra sao, song một khi đã bỏ mạng thì cũng sẽ nằm dưới sáu tấc đất như bao người. Chính lão Brian lo sợ điều đấy hơi ai cả. Và như thể để khiến mọi chuyện thêm phần thống thiết hơn thì trên tay lão là bức di ảnh của cụ cố. Để một lão già đầu hai thứ tóc khóc lóc kiểu này thật chẳng ra thể thống gì.
「Thôi ngay đi. Nhớ để mắt tới Rosetta trong lúc ta vắng mặt đấy, nghe rõ chưa.」
「Ể, tất nhiên là thần sẽ theo sát vị ấy rồi. Nhưng ngài dùng cụm từ "Để mắt tới" là có dụng ý gì vậy ạ?」
Lão Brian xem chừng vẫn chưa nắm rõ được dụng ý của tôi, nên tôi quyết định giải thích một chút.
「Ta đã lệnh cho Rosetta phải nghiêm túc học tập, nên ta muốn lão thay ta giám sát em ấy. Giờ thì lão hiểu rồi chứ?」
Cũng bởi đang ở chỗ đông người, nên tôi không thể nói huỵch toẹt ra rằng.『Nhớ hành xác Rosetta cho thật chuẩn chỉ vào đấy.』Tuy nhiên, kể từ lúc tôi đạt chân đến thế giới này, lão Brian đã luôn sát cánh bên cạnh tôi. Lão ta nghe xong thì liền đứng thẳng lưng và gật đầu「Tuân lệnh.」Cuối cũng thì lão cũng hiểu được thâm ý của tôi rồi.
Mặc dù vẫn còn vài chỗ thiếu sót, nhưng đúng là lão Brian được việc thật. Đôi lúc, lão ta cũng có hơi kỳ lạ, song cá nhân tôi lại thích những thuộc hạ mà mình có thể tín nhiệm.
Cuối cùng, tôi quay sang Amagi và ngỏ lời.「Đôi ta lại phải chia xa thêm lần nữa rồi. Ta sẽ nhớ em lắm đấy.」
Dứt lời, tôi đưa tay ra và nắm lấy tay em ấy. Vốn dĩ tôi rất ghét phải rời khỏi lãnh địa, song điều đáng ghét bậc nhất đối với tôi vẫn là bị chia cách khỏi Amagi.
Em ấy phần nào bất lực và gượng cười đáp.「Danna-sama, những lời nói đó, ngài nên dành cho Rosetta-sama thì hơn. Em cũng chúc ngài lên đường thượng lộ bình an, xin hãy nhớ bảo trọng ạ.」
「Đừng lo. Hẳn là sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, nhưng vị thần may mắn luôn dõi theo ta mà.」
Trong lúc tôi còn đang mãi trò chuyện với Amagi thì Marii xuất hiện, chắc hẳn là để thông báo thời điểm khởi hành.
Marii Mariiaーngười sẽ cùng tôi và Wallace ghi danh tại Học viện quân sựーkhuỵ một chân xuống và khấu đầu hành lễ. Cô ả là một nữ Kị sĩ với mái tóc tựa đoá tử đinh hương, trong toàn bộ dàn Kị sĩ trực thuộc gia tộc Banfield, cô ả là một cá nhân khá đặc biệt. Chắc cũng phải tầm cỡ con mắm Tia đầu óc có vấn đề kia. Nói vậy thôi, chứ thực ra, điểm tôi thích nhất ở Marii chính là ngoại hình của cô ả. Thần thái cũng khá nhậy bén đấy, song thỉnh thoảng cô ả lại bộc lộ đôi nét vô tri. Tóm lại là vẻ ngoài của cô ả khá hút mắt. Bởi lẽ Ác nhân thì phải có mỹ nữ phụng sự, nên tôi đã quyết định giữ cô ả lại bên cạnh mình.
「Liam-sama, đến lúc rồi ạ.」
Miễn cưỡng rời tay khỏi Amagi, tôi đánh tiếng căn dặn em ấy.
「Được... Amagi này, nếu có chuyện gì đó bất trắc, hãy nhớ liên lạc cho ta ngay nhé.」
Rồi cứ vậy, tôi tiến lên Vár.
☆
Cũng bởi quy mô khủng bố của Đế chế, mà số lượng Học viện quân sự nhiều không xuể. Trong tất cả, nổi trội nhất phải kể đến Học viện Quân sự Chính quy trực thuộc Đế chế, toạ lạc tại Hành tinh Thủ đô. Tại đó, chỉ có những cá nhân tốt nghiệp hạng ưu tại Học viện Chính quy, cũng như những quý tộc gánh vác trên vai vận mệnh của Đế chế mới được phép ghi danh.
Ấy vậy, đến cả những học viện kiểu này cũng có những lứa học viên cá biệt. Tại ngày đầu khai giảng, những học viên có lý lịch đáng ngờ sẽ được gọi đến phòng thể chất. Trong số đó có cả Marii. Tất cả học viên đều phải bận một chiếc áo ba lỗ đen, quần ống rộng cùng một chiếc bốt dưới chân, và hiện đang phải xếp thành một hàng. Những vị giáo quan cường tráng trước mặt bọn họ đều trông rất chuyên nghiệp, chẳng giống kiểu ất ơ mà bọn họ có thể "lật kíp". Những vị giáo quan này được tuyển chọn kỹ lưỡng nhằm đối phó với bọn học viên được cho là "rắc rối" kể trên. Thật ra, chuyện Marii và những người có mặt tại đây được ghi danh tại cơ sở tinh anh này đã cho thấy bọn họ tài năng đến mức nào.
TN: ai đi nghĩa vụ quân sự chắc cũng từng nghe qua cụm từ Lật kíp nhỉ.
Trước mặt nhóm học viên, một giáo quan lớn tiếng quát to.「Lý lịch của bọn nhãi ranh các ngươi rất khác so với đám học viên thông thường. Nên giáo trình huấn luyện của các ngươi sẽ đặc biệt nghiêm khắc đấy. Nếu muốn có vinh dự phục vụ trong quân đội thì lo mà chuẩn bị tinh thần đi.」
Nói rồi, vị giáo quan liền tiến đến chỗ Marii.「Coi bộ đang có đứa muốn làm "cậu ông trời" đây. Oắt con!! Trước khi nhập ngũ chưa từng đọc qua nội quy à? Tại đây, không có đứa nào được phép để tóc dài hết!!」
Như lũ mèo bị giẫm đuôi, Marii lập tức tỏ thái độ với vị giáo quan.「Sủa cái mẹ gì đấy hả. Ta chỉ đến đây để lấy chứng chỉ sĩ quan mà thôi. Bọn bay nghĩ mình đủ trình dạy ta à?」
Nghe xong màn phản pháo của Marii, vị giáo quan nọ lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài. Năm nào cũng có vài đứa nhãi ranh cứng đầu nhập ngũ, nên thành thử ra việc ĐẤM BỎ MẸ tụi nó đã trở thành thông lệ.
「Xem ra cần phải giáo huấn con nhãi này lại rồi.」
Nói rồi, vị giáo quan nọ ra lệnh cho đám học viên còn lại tạo thành một vòng tròn lấy Marii làm trung tâm.
Xong xuôi thì nhóm giáo quan vây lấy Marii.
「Nhãi ranh, có nhập viện đôi ba ngày thì cũng đừng trách bọn ta nhé.」
Vừa dứt lời, một vị giáo quan nọ liền thu hẹp khoảng cách và nhắm thẳng vào mặt Marii mà tung một quyền. Chẳng một ai ở đây có ý định nương tay với một nữ nhân như Marii là bởi bọn họ nhận định rằng cô ả cũng chẳng phải dạng vừa. Tuy nhiên, bọn họ sớm nhận ra rằng những đánh giá đó về cô đã sai lầm nghiêm trọng đến mức nào.
Marii ngã người ra sau để né đòn, khiến ngón đòn của viên giáo quan kia cứ vậy sượt qua.
「Sủa to lắm,」Cô tiếp lời.「Thời này, kẻ nào cũng có thể làm sĩ quan chính quy hết hả? Hay là để ta dạy cho các ngươi một khoá nhé?」
Do vẫn còn trong tư thế ngã người, nên Marii mượn luôn lực ngã, tung một cước nhắm thẳng vào phần yết hầu của viên giáo quan, lãnh trọn cú móc hàm, vị giáo quan xấu số liền bị nốc ao. Marii thì vẫn cứ bình thản như mọi khi, còn viên giáo quan nọ thì đã đo sàn.
Thấy cảnh đồng nghiệp bị hạ đo ván, nhóm giáo quan liền nóng máu.
「Chớ mà vội cười, bọn ta nhất định sẽ khiến con nhãi sấc láo như ngươi phải hối hận!!」Một giáo quan nọ thét lên.
Kết quả giống hệt như những gì Marii đã đề xuất, tất cả giáo quan có mặt tại đó liền xông lên cùng một lúc. Từ nãy đến giờ, điệu cười tự mãn vẫn luôn hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú của Marii. Song khi tranh chấp nổ ra, vẻ ngoài nhã nhẵn trước đó của Marii lập tức biến mất, và bản chất cuồng loạn của cô ả mau chóng thế chỗ.
Marii hạ giọng nói,「Ta sẽ dần cho lũ chúng mày một trận, để khiến chúng mày biết ở đây ai mới là bố!!」. Vừa dứt lời, cô lập tức lao vào vòng chiến.
◇
Chưa đầy một tiếng, trận "đấu tập" đã có kết quả. Ngồi chiểm trệ trên "đống" giáo quan xếp chồng, Marii bật cười thành tiếng.
「Sao các ngươi yếu thế hả!! Trình thế này thì liệu có đảm đương được trọng trách giáo huấn nghiêm khắc hay không đây? Hay là để ta dạy lại các ngươi luôn nhé!! Nếu muốn, ta còn có thể bày cho giáo trình khổ luyện, khiến lũ phế vật các ngươi phải khóc tiếng mán luôn đấy!!」
Đối với cái đám giáo quan đang nằm đo sàn, Marii khinh ra mặt.『Vinh dự cái búa. Đối với ta, điều đáng tự hào nhất là phải được phục vụ cho gia tộc BanfieldーÀ không, phải là Kị sĩ trưởng của Liam-sama. Đế chế chẳng là cái thá gì hết, ta hận còn không hết nữa là huống chi....』
Marii hận Đế chế khi xưa đã phản bội cô. Cô nhập ngũ như vậy, cốt cũng chỉ để bảo vệ Liam-samaーvà cũng là để hợp thức hoá việc nhận Kị sĩ chính quy làm gia thần. Hai ngàn năm trước, Marii từng là Kị sĩ thuộc Đế chế, song chứng chỉ thời đó đã sớm quá hạn. Nói vậy thôi, chứ thực ra danh tính của Marii đã bị xoá khỏi dòng lịch sử. Nên cô buộc phải lấy lại chứng chỉ, nhằm trở thành Kị sĩ chính quy. Cũng do Marii nhập ngũ chỉ với mục đích như vậy, nên giáo trình huấn luyện đối với cô cũng chẳng khác nào một trò tiêu khiển.
Cô đánh mắt nhìn xuống đám giáo quan và lạnh lùng nói.「Nếu muốn ép ta cắt tóc thì ít ra cũng phải đủ trình để làm điều đó cái đã. Nếu tất thẩy giáo quan ở đây, ai nấy cũng đều như ngươi thì chắc cái "vinh dự" mà ngươi vừa nhắc nhắc tới khi nãy cũng khá là "đáng yêu" đấy nhỉ.」
Nhóm giáo quan chẳng thể đáp lại lấy một lời. Thông thường, học viên mà gây chuyện kiểu này thì chắc chắn sẽ bị tống cổ ra khỏi Học viện quân sự, nhưng ngặt cái, Marii có liên quan tới gia tộc Banfield. Mà giới Thượng tầng thì lại chẳng muốn chọc giận một gia tộc đã từng ủng hộ rất nhiều tiền của. Nhóm giáo quan đã thảm bại, không chỉ về mặt kỹ năng, mà còn về mặt vị thế. Do xui rủi thế nào mà bọn họ buộc phải đối phó với cái đứa có vấn đề nhất trong niên khoá, nên thành ra bây giờ chỉ còn biết than thân trách phận.
Rồi đột nhiên, một học viên khácーmột Kị sĩ trực thuộc gia tộc Banfieldーtức tốc chạy đến chỗ Marii. Người này là một phần trong phe Marii, song khuôn mặt cổ đã sớm biến sắc tự bao giờ. Ấy vậy, mối bận tâm của cô này xem chừng cũng chẳng phải về việc Thượng cấp của mình lật kíp ngay trong ngày đầu tiên điểm binh. Nói cách khác, cổ đang hoảng vì một vấn đề khác.
「Marii-sama, Ngài Bá tước, Liam-sama đang cho gọi người.」
「Hở!?」
Vừa dứt lời, viên Kị sĩ đó lập tức triển khai thiết bị đầu cuối, rồi Liam xuất hiện trên màn ảnh 3D. Bị diện mạo hậm hực của Liam-sama doạ chết khiếp, Marii lập tức bật khỏi chỗ ngồi hiện tại và cung kính đợi lệnh.
「L-Liam-sama!! C-có chuyện gì cấp bách ạ?!」
Marii lo có chuyện bất trắc xảy ra với Bề trên, nên cô cẩn tắc quan sát Liam-sama và đợi ngài ấy giải thích lý do tại sao mình lại phật lòng.
《Không hề, thứ phiền toái duy nhất ở đây là ngươi đấy, Marii. Mới vừa nãy thôi, mấy tên giáo quan kia đã báo với ta rằng, hãy làm gì đó với ngươi đi đấy. Bộ ngươi thực sự định gây rối vào ngay ngày đầu tiên à, hả? Kị sĩ của ta mà lại hành xử như thế à?》
「K-không, thần... à ừm, tại bọn chúng bảo thần phải cắt tóc đi đấy chứ!! Mái tóc là vốc con người mà ạ!! Thần không thể cứ vậy mà cắt đi được!!」
Đáp lại, Liam-sama lạnh lùng gạt phăng cái lý do ấy.《Cắt mau.》
「Ể!?」
《Trước khi đến đây, ngươi chưa đọc nội quy à? Ngươi định xuống ngồi chung mâm với thằng ngu Wallace luôn à, hả? Hắn cũng dính phải vấn đề đầu tóc, và giờ thì bị cạo cho hói đầu luôn rồi.》
Marii vốn chẳng bận tâm đến tên Wallace kia, nhưng bị xếp chung mâm với gã đó thì lại là một câu chuyện khác. Tại dinh thự, gã đấy bị xem như một tên ăn bám, vô công rỗi nghề, và là một tên Tra nam vô dụng. Tóm lại, cách sống của gã đó vô cùng tệ hại , đến mức Marii còn thấy gã bị Serena mắng cho cơ số lần.
『M-mình đâu có tệ tới mức đó đâu chứ?!』
「L-Liam-sama.....」
《Cắt tóc mau. Và đừng gây thêm chuyện cho ta nữa. Hay ý ngươi là 『chỉ có kẻ ngốc như ta mới cắt tóc trước khi đến đây?』Hả, Marii?》
Dưới cái trừng mắt của Liam-sama, Marii chỉ còn biết ôm đầu mà than trời.「Thần nào dám nhạo báng người chứ ạ.」
Thấy Marii đã biết tội, Liam khịt mũi một cái và bảo.《Biết rồi thì nhanh cái chân lên. Thế thôi.》
Vừa dứt lời thì ngài ta ngắt kết nối, bỏ lại Marii đang chán nản cúi gầm mặt. Với đôi mắt đẫm lệ, Marii đưa tay vuốt ngược mái tóc ra trước và hạ quyết tâm. Cô ghét phải cắt bỏ mái tóc tử uyên mà bản thân hằng tự hào, nhưng nếu đây là lệnh của Liam-sama thì cô buộc lòng phải thực hiện.
「T-ta sẽ đi cắt tóc ngay.」
Nhóm giáo quan thủ phục dưới chân Marii chỉ có thể phì phò mà rên rỉ vì kiệt sức.
『Nếu chỉ có vậy thôi thì bọn tôi phải chịu khổ từ nãy tới giờ vì lý do gì cơ chứ?!』
☆
Trong lúc Liam cùng đồng bọn vẫn còn đang mãi trải nghiệm ngày đầu tại Học viện quân sự thì tại dinh thự thuộc gia tộc Banfield, Rosetta hiện đang phải theo học Serena. Lúc này đây, một quả bóng thăng bằng hiện đang được đặt trên đỉnh đầu Rosetta, cốt để chấn chỉnh dáng di chuyển của cô. Rosetta sẽ phải giữ như vậy mà sải bước dọc theo đường phấn kẽ dưới sàn. Rosetta cẩn trọng di chuyển từng bước trong tư thế chỉnh chu nhằm tránh làm rơi quả bóng trên đỉnh đầu.
Rosetta hiện đang phải diện trên mình một bộ đồng phục hầu nữ lam sắc, song mái tóc hoàng kim uốn xoăn của cô vẫn trông thật nổi bật. Thần thái hà khắc trước đây vốn đã chẳng còn, thay vào đó là vẻ căng thẳng cục bộ toát ra sau mỗi bước chân.
Ở bên cạnh, Serena vỗ tay và đánh tiếng thúc dục Rosetta.「Tiểu thư còn định lề ma lề mề đến bao giờ nữa ạ? Nhanh chân lên nào!! Người còn nhiều thứ cần phải học lắm đấy ạ!!」
Trong lúc giáo huấn, Serena thể hiện rõ sự nghiêm khắc. Thông thường, Rosetta mới là người có địa vị cao nhất ở đây, song Liam đã ra lệnh cho Hầu nữ trưởng phải thật nghiêm khắc, nên bà ấy chỉ đang tuân theo mệnh lệnh được bề trên giao phó mà thôi.
Rosetta cố bước đi nhanh hơn, song kết quả là quả bóng đã rơi ra tọt khỏi đỉnh đầu. Quan sát thấy quả bóng đang nảy *cong cóc* trên mặt sàn, Rosetta liền bật khóc nức nở.「Ghét quá đi!!!」
Về phần Serena, bà vẫn chỉ nghiêm nghị đứng đó mà quan sát.「Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa thì Tiểu thư mới chịu hiểu đây ạ? Rosetta-sama phải tiếp thu những lễ nghi cơ bản, cốt để trở thành một vị hôn thê xứng đáng đứng bên cạnh Liam-sama. Mà, vốn dĩ ngay từ đầu....」
Rosetta không khóc bởi thái độ nghiêm khắc của Serena. Cho đến tận lúc này, Rosetta đã phải trải qua không biết bao nhiêu khổ nhọc, nên thái độ hà khắc của bà, đối với cô chả đáng là bao. Song, cái khiến cô sợ nhất là bị tách khỏi Liam.
「Cháu muốn đến Học viện cùng Darling cơ!!」
Không những vậy, Rosetta thậm chí còn chẳng thể đến tiễn Liam lên đường.Mà đúng hơn, cô còn chả được gặp cậu ấy.
「Thật không thể tin được, Darling lại rời đi trong lúc cháu vẫn còn đang ngủ bên trong kén giáo dục!! Cháu thậm chí còn chẳng có để cơ hội để nói lời từ biệt nữa kia!!」
Lúc Rosetta buông lời than vãn, Serena chỉ còn biết thờ dài một hơi và đáp lại một cách hờ hững.「Công nương tương lai thì không cần thiết phải nhập ngũ ạ. Điều Rosetta-sama cần nhất lúc này là, khả năng quản trị gia tộc. Trong lúc Liam-sama giải quyết những vấn đề bên ngoài thì phải có một ai đó lo liệu những thứ ở đây, tại gia tộc này. Để nắm giữ vai trò ấy, Tiểu thư không nhất thiết phải vung vẩy binh khí ạ.」
Nếu hai cá nhân nọ đính ước với nhau, thì Đế chế chỉ cần một người trong số họ nhập ngũ để hoàn thành bổn phận. Vẫn có một số bộ phận nữ nhân chuyển giới nhằm mục đích ghi danh tại Học viện quân sự, cũng tương tự như cái cách nam nhân chuyển giới nhằm né tránh nghĩa vụ quân sự, song những trường hợp như vậy vẫn phải học một khoá "nữ công gia chánh". Tất nhiên, nữ nhân phục vụ bên trong quân đội cũng chả phải là ít, và tỷ lệ đấy chiếm khoảng ba mươi phần trăm. Nói tóm lại, Rosetta không cần phải nhập ngũ, nhưng dù vậy, cô vẫn muốn đồng cam cộng khổ với Liam.
TN: trời đất, vợ tôi có khác.
「Cháu muốn trở nên hữu dụng hơn với Darling cơ...」
Mặc dù cảm thấy có chốc khó chịu trước màn khóc lóc ỉ ôi của Rosetta, song đồng thời Serena cũng thêm phần tôn trọng cô thiếu nữ này.『Ít ra thì thái độ cũng được cho là chuẩn mực.』
Tại thời điểm tốt nghiệp Học viện chính quy, điểm số của Rosetta đã được cải thiện lên mức trung bình. Xét đến thời gian sử dụng kén giáo dục hạn chế, họ vốn chỉ mong điểm số của cô vừa đủ để qua môn, nên thành ra chuyện Rosetta vượt ngoài mong đợi, đều là do cô tự nổ lực mà có. Thực ra, Serena đánh giá Rosetta cao hơn thế nhiều, nhưng bà vẫn gặp rắc rối do tính cách lỗ mãn của cô chủ nhỏ.
『Cô bé chẳng phải kiểu Tiểu thư quyền quý gì cho cam.』
Đúng là có rất nhiều nữ tử nguyện dâng hiến tất cả cho phu quân, nhưng đến cái mức muốn nhập ngũ cùng phu quân mình thì đây là lần đầu tiên Serena gặp phải.
Mặt khác, khi nghe Rosetta-sama nói mình muốn theo cùng, thì Liam-sama đã nhân lúc Tiểu thư ta an giấc bên trong kén giáo dục mà cùng Wallace tháo chạy đến chỗ Học viện quân sự.
Serena hít một hơi thật sâu, cốt là để lấy lại tỉnh táo, rồi tập trung vào việc giáo huấn Rosetta-sama.
「Nếu cứ khóc lóc thế này, Tiểu thư còn lâu mới hoàn thành được khoá học. Nếu Rosetta-sama định trở nên có ích hơn với Liam-sama thì hãy tự đứng lên và nổ lực hơn đi ạ.」
Nghe xong, Rosetta ngừng kêu ca và đứng bật dậy, rồi đưa tay gạt đi dòng lệ đọng trên khoé mi.「Được rồi. Lúc Darling trở về, cháu sẽ cho anh ấy thấy mình có thể trở thành một Công nương nghiêm chỉnh và sát cánh bên cạnh anh ấy. Sáu năm thì cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.」
「Nghe thì tuyệt đó, nhưng Liam-sama không định trở về sớm tới vậy đâu ạ.」
「Ể!? Nhưng... nhưng chẳng phải để tốt nghiệp Học viện quân sự thì ta chỉ cần bỏ ra khoảng sáu năm để huấn luyện thôi sao!!」
「Chuyện là, sau khi tốt nghiệp, Liam-sama sẽ phải đi thực tập trong ít nhất hai năm.」Rồi Serena tiếp tục giải thích.「Sau đó, ngài ta sẽ phải phục vụ trong quân ngũ ít nhất thêm bốn năm nữa. Và tuỳ theo đơn vị được biên chế, ngài ta có thể sẽ phải vắng mặt trong tầm mươi hai năm kể từ thời điểm này ạ.」
「T-trong suốt quãng thời gian đó, Darling hẳn sẽ trở về ít nhất một lần mà, nhỉ? Hẳn là vậy nhỉ..!?」
「Liam-sama định sẽ hoàn tất quá trình phục vụ trong quân ngũ sớm nhất có thể. Nên ngài ấy vốn không có kế hoạch trở về trong suốt quãng thời gian đó ạ.」
「Không thể nào!?」Rosetta lại bật khóc thêm lần nữa.
「Trong quãng thời gian đó, Tiểu thư cũng sẽ cần phải hoàn thành khoá tập học tại địa phận của một gia tộc khác.」
「Vậy là mình sẽ không thể gặp lại Darling trong suốt tận mười hai năm sắp tới ư..!?」
Serena nhíu mày.「Tiểu thư có đang nghe tôi nói gì không đó ạ?」
「D-dạ có!!」
Thông thường, nữ tử quý tộc khi đến một độ tuổi nhất định, sẽ được gửi tới những gia tộc khác nhằm mục đích giáo dục. Nhưng oái ăm thay, lại chẳng có gia tộc nào chịu nhận người xuất thân từ dòng tộc Claudia. Nên thành thử ra, Rosetta vẫn chưa thể hoàn thành khoá tập học nói trên. Và những quý tộc kiểu vậy thì thường bị coi khinh, nên trong trường hợp của Rosetta, cô phải giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt. Ấy thế mà vẫn còn đó một vấn đề khác mà gia tộc Banfield cần phải xem xét... Và vấn đề này liên quan trực tiếp đến dòng tộc Berkeley, một đám quý tộc không tặc mà gia tộc bọn họ đang phải cảnh giác.
Serena nghĩ bụng『Trong quãng thời gian đối phó với dòng tộc Berkeley, gia tộc ta cần phải thật cẩn trọng trong vấn đề chọn nơi gửi gắm Rosetta-sama...』
Nếu họ gửi gắm sai chỗ, chuyện sẽ không chỉ dừng ở mức hiểu lầm thông thường. Nếu bất cẩn giao phó Rosetta-sama đến một gia tộc có mối quan hệ mật thiết với dòng tộc Berkeley, thì Tiểu thư có thể bị bắt làm con tin.
『Ngài Bá tước muốn giữ Rosetta-sama ở lại dinh thự, cốt là để tránh vướng bận trong quá trình học tập, nhưng nếu giữ Tiểu thư ấy ở lại đây trong suốt 12 năm liền như vậy thì sẽ lại phát sinh thêm một số vấn đề bất cập khác. Chúng ta phải xử trí vấn đề này ra sao đây?』
Đối với tương lai của Rosetta-sama, Serena vẫn còn rất nhiều thứ cần phải suy xét.
☆
Dinh thự của Nam tước Berkeley có quy mô rất lớn, và được thiết kế rất là tốn kém. Về cơ bản, tự toà dinh thự này là cả một thành phố, được quy hoạch trên một diện tích rộng lớn.
Tại mộ văn phòng nọ, nơi được xem là quá sức xa xỉ đối với một Nam tước.
Đương chủ, người đứng đầu dòng dõi Berkeley, Casimilo, đang ngồi đó và phì phò điếu xì gà. Từ miệng, lão thổi ra một cột khói trắng xoá, ánh mắt thì nhìn chăm chăm vào tên nam nhân đang thủ phục dưới sàn. Tên nam nhân đó vốn là một quý tộc dám tỏ ý chống đối dòng dõi Berkeley.
Với điệu bộ mỉa mai, pha chút diễu cợt, lão Casimilo lên tiếng đối chất với tên quý tộc kia.「Chẳng những bôi nhọ kẻ khác, mà còn dám gây sự với gia tộc Berkeley nữa chứ... Đây chẳng phải điều nên làm đâu.」
Các con của Casimilo cũng có mặt tại đây, song bọn chúng chỉ đứng đó mà cười nhạo tên kia. Những đứa đang bủa vây tên nam nhân kia đều sở hữu cho riêng mình một hành tinh. Về cơ bản, dòng tộc Berkeley là một phe phái được tạo thành từ nhiều Nam tước, gồm Casimilo và các con của lão. Tất nhiên, các con của lão chỉ có thể trở thành Nam tước là do Casimilo đã tự tay phân tách lãnh phận rộng lớn của mình và chia cho chúng, bởi vậy mà chúng mới có thể trở thành những Lãnh chúa tự trị. Tuy nhiên, trên thực tế, Casimilo vẫn là kẻ nắm quyền điều hành tất cả. Ở trạng thái toàn vẹn, lãnh địa của chúng có thể sánh ngang với địa phận của một Công tước. Nên thành thử ra, Casimilo đang kiểm soát vô số hành tinh, cùng với hơn 10 vạn phi không hạm có thể tuỳ ý điều động.
Thêm vào đó, Casimilo cũng kiểm soát vô vàn băng đảng không tặc lớn nhỏ trải dài khắp lãnh thổ Đế chế. Ngoại trừ những băng đảng ngoại bang chui lọt vào bên trong lãnh thổ Đế chế ra thì đa phần những băng đảng không tặc hoạt động bên trong Đế chế đều nằm dưới quyền kiểm soát của gia tộc Berkeley. Bởi thế nên chúng mới được người ta biết đến với cái danh "Không tặc quý tộc".
Có rất nhiều quý tộc đã chọn cách quy thuận Casimilo, song vẫn còn đó những kẻ dám tỏ ý chống đối lão ta, ví dụ như kẻ đang thủ phục ở trước mặt lão chẳng hạn. Do quá tức giận mà khuôn mặt của gã nam nhân đã trở nên khó coi, hắn ta cứ vậy mà hét thẳng vào mặt Casimilo.「T-tên khốn!! Ngay từ đầu, chính ngươi là kẻ đã sai đám không tặc đó ập đến lãnh phận của ta trước đấy!!」
Casimilo cứ vậy mà phì phò điếu xì gà trong lúc nghe qua lời quy chụp của tên nam nhân kia.「Hm, tất cả những gì ngươi cần làm, đó là giao ra thứ ta cần và cút xéo đi là được rồi. Rốt cuộc thì ngươi có hiểu được cảm giác của một người đàn ông muốn con trai mình tự lập không thế?」
Casimilo có được cơ đồ như ngày hôm nay là nhờ tích cực cưỡng đoạt từ những quý tộc khác, rồi phân lại cho đám máu mủ ruột thịt của mình. Và để thực hiện hoá điều đó, tất nhiên là lão sẽ dùng vũ lực.
「Chỉ có vậy mà ngươi nỡ ra tay, đồ sát cả gia đình ta ư? Thậm chí còn tự tay xoá sổ cả dòng tộc của ta nữa? Lũ chó khốn nạn!!」
Nói rồi, hắn bật dậy, trực lao thẳng tới chỗ Casimilo, song đám quý tử của lão đã nhanh tay rút súng ra và bóp cò. Kết quả là tên nam nhân kia đổ gục xuống sàn, máu me loang lỗ khắp một vùng. Thế nhưng hắn vẫn dùng chút hơi tàn, để lẩm bẩm cái tên của một tên quý tộc, kẻ rồi đây sẽ đối đầu trực tiếp với dòng dõi Berkeley.
「Lũ khốn... mong rằng gia tộc Banfield sẽ sớm quét sạch bè lũ các ngươi..」
Nói xong thì hắn ta cũng đoạn mệnh, còn Casimilo thì vứt điếu xì gà xuống sàn, và đay nghiến nó dưới gót chân.
「Đúng là thằng ngu. Nếu chịu làm theo yêu cầu của ta thì hắn đã giữ được cái mạng quèn rồi.」
「Phụ thân, vậy là giờ con đã là Nam tước rồi ạ?」Tên quý tử được nhắc tới ở trên đánh tiếng hỏi với điệu bộ phấn khích.
「Hửm? Ừm, tất nhiên. Nhưng hãy nhớ cho kỹ, ta mới là người sẽ quản lý lãnh địa của con.」
Dù vậy, tên quý tử kia vẫn phấn khích ra mặt.「Giờ thì con đã là một phần của gia tộc rồi!!」
Casimilo chẳng hề biết tên của đứa con trai kia, cũng chẳng rõ vai vế của nó ra sao trong đám máu mủ của mình. Casimilo lập máu mủ của mình lên làm Nam tước là bởi lão đinh ninh rằng nếu làm vậy thì ít có khả năng bị phản bội hơn là lập những kẻ không cùng huyết thống với lão. Lão chưa từng đoái hoài gì đến những đứa con của mình. Với lão, chúng chỉ như đám thuộc hạ, không hơn không kém.
Do đã chắc mẩm, sau khi có được lãnh địa (trên danh nghĩa), đứa con này sẽ trung thành tuyệt đối. Casimilo bắt tay vào suy xét bước đi tiếp theo.「Số Tinh dược cũng sắp cạn rồi. Ta cần phải vắt cạn một hành tinh nào đó để khoả lấp nguồn cung, nhưng nên chọn nơi nào đây nhỉ?」
「Con biết một nơi,」Một đứa con trai nọ lên tiếng.「Con hiện đang theo đuổi một con nhãi, nhưng gia tộc ả bảo rằng sẽ không giao du với Không tặc quý tộc. Nên con đang rất muốn trả thù bọn chúng.」
Tinh dược là thứ thuốc tiên trị bách bệnh, chúng được xếp vào loại vật phẩm xa xỉ, không phải có tiền là mua được. Tuy nhiên, gia tộc Berkeley đang sở hữu phương thức triết xuất hàng loạt thứ Tinh dược nói trên, và phương thức đấy gọi là Thiết bị khai phá hành tinh. Nó vốn là thứ công nghệ được cổ nhân sử dụng nhằm mục đích tái thiết hành tinh cằn cỗi, nhưng nếu đảo ngược quá trình, nó sẽ hấp thụ toàn bộ sự sống trên hành tinh chỉ định. Trong suốt quá trình vắt cạn sự sống trên hành tinh chỉ định và huỷ diệt nó thì sản phẩm thu được sẽ là Tinh dược.
Trong lúc đứa con trai đưa ra đề xuất này đang vò đầu bứt tai thì Casimilo dễ dàng đi đến quyết định huỷ diệt cả một hành tinh, bao gồm cả việc huỷ diệt toàn bộ sự sống trên bề mặt hành tinh đó, chỉ để triết xuất Tinh dược.
「Hm, nếu chúng biến mất thì ta cũng chẳng cần phải bận tâm đến việc chúng nghĩ gì nhỉ? Nên bình tĩnh lại đi.」
「Vâng ạ!! Nhưng con sẽ được giữ lại con nhãi đấy đúng không? Con muốn cưới nó về làm vợ.」
「Thích làm gì thì làm.」
Điểm mạnh của gia tộc Berkerley là nắm giữ trong tay vô số Thiết bị khai phá hành tinh của nền văn minh cổ. Hệ quả là, Casimilo đã đạt đến cái ngưỡng kẻ thực tinh.
Đánh mắt nhìn xuống cái xác vô hồn dưới chân, lão khẽ nhíu mày khi nhớ lại những lời cuối cùng của tên đàn ông nằm đó.
「Còn một chuyện nữa, tình hình của lũ Banfield kia ra sao rồi?」
Bên trong lãnh phận Đế chế, gia tộc Berkeley là một thế lực không thể xem thường, song vẫn còn đó một số cá nhân tỏ ý chống đối. Và đấy chính là bè lũ Banfield.
Mấy đứa con của Casimilo e dè đánh mắt nhìn nhau, do dự chẳng biết phải báo cáo ra sao.
Thấy vậy, Casimilo liền gằn giọng ép chúng phải khai.「Nói mau.」
Cuối cùng thì một đứa con trai lớn với chỏm râu quai nón cũng phải đứng ra khai báo.「Chúng con đã gửi thích khách, cũng như những tên tai to mặt lớn mà mình thuê được đến ám sát nó, nhưng tất cả đều mất liên lạc.」
「Thằng ranh đấy cứng thật. Hừ, miễn là ta còn gửi thích khách thì nó chắc sẽ phải cảnh giác và để lộ kẽ hở nào đó thôi.」
Bề ngoài, Casimilo vẫn trông rất điềm đạm, song có đó một đứa nọ hiểu được tâm trạng bức bối của lão, nó bước lên và đề xuất thay đổi kế hoạch.
「Phụ thân, thằng ranh Liam kia hiện đã nhập học tại Học viện quân sự rồi. Con không nghĩ bên Quân đội sẽ nhắm mắt làm ngơ nếu ta cứ tiếp tục phái thích khách đi như vậy đâu ạ.」
Casimilo hiểu điều này hơn ai hết, nhưng cái tôi của lão không cho phép bản thân rút lui, và cũng vì lý do đó mà lão thấy mình buộc phải đồn toàn tâm toàn ý cho vụ này.
「Vậy? Ngươi muốn ta ngồi đây và đợi thằng nhãi ấy hoàn tất khoá huấn luyện à? Dỏng tai lên mà nghe cho thủng đâyー"quý tộc" là thương vụ nhằm gầy dựng danh tiếng đấy, chuyện luôn luôn là vậy. Thằng nhãi đấy đã chơi tao một vố, và giờ mày lại bảo tao phải ngồi nhìn nó nhỡn nhơ ngoài kia hả?」
Một đứa con khác liền đề xuất một phương thức xử lý khác.「Phụ thân, bọn Banfield đang còng lưng gánh nợ đấy ạ. Hình như cũng chẳng phải kiểu nợ hai ba đồng bạc lẻ đâu.」
Trước khi Liam chào đời, đám người Banfield là một lũ khố rách áo ôm đang trên đà sụp đổ với một vùng lãnh thổ bé tẹo nằm ngoài vùng biên ải, và coi bộ tình hình bây giờ vẫn vậy. Bất luận thằng nhãi Liam kia có cố gắng ra sao thì chắc chắn trên vai nó vẫn còn một khoản nợ khổng lồ.
「Đống nợ của đám tiền nhiệm hử? Chuyện này thì có liên quan gì đến chúng?」
「Hắn đã vay từ những công ty tài chính bình phong của chúng ta. Thế sao ta không thử gây áp lực khiến chúng phải trả những khoản nợ đấy ngay lập tức ạ?」
Về đề xuất này, Casimilo có hơi đắn đo. Lão biết, thằng nhãi Liam kia vẫn đang tích cực trả nợ định kỳ. 『Nếu ép những công ty bình phong kia đòi nợ tên nhãi vẫn đang đều đặn trả nợ thì chúng sẽ mất uy tín trong mắt các khách hàng tiềm năng khác.』
Gia tộc Berkeley đã nhúng tay vào rất nhiều thương vụ tài chính phi pháp, vừa để thu lợi phần, vừa để moi thông tin từ những gia tộc khác. Lợi nhuận từ hoạt động này cũng chẳng phải là nhỏ, nên nếu mất đi tập khách hàng tin cậy chỉ bởi uy tín sụp đổ thì sẽ gây ra một mất mát vô cùng lớn đối với nguồn thu của chúng. Trái lại, nếu chúng tiếp tục phái thích khách đến để lấy mạng Liam, nhưng cứ thất bại triền miên như vậy thì lại càng khiến cho nhiều gia tộc khác coi khinh dòng tộc Berkerley.
『Nếu muốn nghiền nát thằng ranh khốn nạn đấy thì ta phải chấp nhận mất mát à.』
Đối nghịch với dòng dõi Berkeley, Liam đã gây dựng danh tiếng bằng cách đánh tan bè lũ Không tặc từ đông sang tây. Casimilo biết chắc rằng một ngày nào đó, lão ta sẽ phải đối mặt với một kẻ được xưng tụng là Thợ săn không tặc.
『Nếu bây giờ mà còn không chịu diệt trừ hậu hoạ thì sau này, mình sẽ là kẻ bị thằng ranh đấy kề dao sát cổ.』
Ngoài kia có rất nhiều kẻ bất mãn với gia tộc Berkeley, song cũng chẳng đến mức đám công khai đối địch. Tuy nhiên, nếu chúng ngã về phe của thằng nhãi Liam kia, và một khi nó đã đủ lông đủ cánh, thì lão chắc chắn sẽ gặp rắc rối to. Hiển nhiên là lão rất muốn giải quyết chuyện này trước khi thằng nhãi đó tốt nghiệp học viện.
「Được lắm. Mau loan tin, gia tộc Banfield đang trên đà sụp đổ và mất khả năng trả nợ. Nghe được tin này, chắc chắn bọn chủ nợ sẽ gấp rút mò đến đó để truy thu.」
Cứ như vậy, dòng dõi Berkeley đã chuyển sự chú ý từ Liam sang chính gia tộc Banfield, và một cuộc xung đột giữ hai đại Gia tộc sắp sửa khởi tranh.