Nếu phải nói đâu là sự khác biệt, hay đúng hơn là sự “lột xác” rõ ràng nhất giữa Araragi Koyomi của Trường tư thục Naoetsu và Araragi Koyomi của Đại học Quốc gia Manase, thì câu trả lời hợp lý nhất có lẽ là cách tôi đến trường. Dù suốt thời cấp ba tôi chủ yếu đạp xe hoặc đi bộ đến lớp, thì lên đại học, thứ tôi nắm trong tay lại là vô-lăng của một chiếc ô tô.
Chiếc xe đó là một chiếc Volkswagen New Beetle[note75831]. Sau những giờ làm thêm vất vả kéo dài, cuối cùng tôi cũng xoay xở để mua được một chiếc xe cũ còn khá tốt, rồi tự tay phục chế lại—à, nói thế nghe có vẻ ngầu đấy, nhưng thực ra đó là một chiếc xe mới tinh do bố mẹ tôi tặng để chúc mừng tôi tốt nghiệp cấp ba.
Tôi đúng là được nuông chiều quá mà.
Mà nghĩ cũng lạ—việc tôi dễ dàng chấp nhận mức độ nuông chiều đó mà không phản kháng gì trong giai đoạn nổi loạn của tuổi trẻ, có lẽ mới chính là sự khác biệt, hay “lột xác” lớn nhất của tôi... Nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi để Gaen-san ngồi ở ghế sau chiếc New Beetle rồi lái xe hướng đến hiện trường của hiện tượng quái dị
Nếu thắc mắc vì sao cô ấy phải ngồi ở ghế sau, thì đó là vì ở ghế phụ phía trước đã lắp sẵn một ghế trẻ em—ghế đó vốn được dành riêng cho một cô bé nhất định.
"Về ngoại hình thì Shinobu-chan tầm 8 tuổi... đúng không? Dù tất nhiên không thể so với trạng thái hoàn chỉnh của cô ấy, nhưng chẳng phải cô ấy cũng đủ lớn để không cần ngồi ghế trẻ em nữa sao?"
"Chính cái cảm giác một đứa trẻ hơi lớn ngồi chật kín trong chiếc ghế con nít như vậy mới là điều em thích."
"Mm... Cái đó thì em không nên nói cho người khác biết, Koyomin. Ngay cả chị—một chị gái biết tuốt—cũng thà chưa được nghe qua chuyện đó còn hơn."
Vừa tán gẫu linh tinh kiểu đó, chúng tôi vừa hướng đến điểm đích của mình, và như đã đoán, đó chính là con đường đến trường cấp ba Naoetsu. Nơi đó cũng không cách bệnh viện quá xa, nên bọn tôi không mất bao thời gian.
Vì vụ phát hiện xác ướp vừa mới xảy ra, tôi cứ nghĩ rằng ắt hẳn sẽ có một đám đông hiếu kỳ tụ tập quanh hoặc cảnh sát đã kéo đến hiện trường, nhưng khu vực ấy lại vắng vẻ đến bất ngờ... Dù không phải vào giờ đến trường, thì một con đường bình thường thế này có thể vắng người đến mức đó sao?
Chuyện đó khiến tôi có chút nghi ngờ, nhưng rốt cuộc đều do sự sắp đặt của Gaen-san.
Một cách để ngăn người ngoài tiếp cận bằng loại kết giới nào đó, thuộc lĩnh vực chuyên môn của các chuyên gia.
Lẽ ra tôi phải nhận ra từ sớm—trong vụ này, người được Gaen-san gọi đến không chỉ có mình tôi. Sở trường của Gaen-san vốn là làm việc theo nhóm, và có thể nói rằng việc đội tìm kiếm đã kịp thời phát hiện thêm một nạn nhân nữa bị ướp xác theo cách giống hệt hai người đã được đưa vào bệnh viện là một kết quả đáng mừng.
Đáng mừng. Nhưng, lại quá muộn.
Việc phát hiện ra nạn nhân thứ ba, xét cho cùng, cũng chẳng thể được coi là một điều tốt đẹp gì.
"Chị biết là em cảm thấy ái ngại khi phải tiếp xúc với người lạ, Koyomin, nên chị đã cho nhóm tìm kiếm rút khỏi khu vực rồi. Vậy nên em có thể thư thả mà điều tra hiện trường," Gaen-san nói.
Tôi cũng thấy vui vì cô ấy quan tâm như vậy, nhưng thực ra, nỗi sợ người lạ của tôi cũng không đến mức nghiêm trọng như thế.
Từ góc nhìn của Gaen-san, có lẽ cô ấy không muốn giới thiệu một thành viên tạm thời như tôi với cấp dưới hay những "cộng tác viên thực thụ" của cổ - điều này tôi có thể hiểu được.
Bởi trình độ của tôi còn nhiều hạn chế.
"Dù vậy, cũng có giới hạn khi dựng kết giới siêu nhiên giữa khu dân cư ngay ban ngày, nên chúng ta hãy nhanh chóng di chuyển. Chị đoán thứ chúng ta sắp thấy sẽ không dễ chịu chút nào đâu, Koyomin, nên hãy chuẩn bị tinh thần kỹ càng đi."
Rồi Gaen-san bước ra từ ghế sau chiếc New Beetle... Sau khi cho tôi xem không chỉ một mà hai xác ướp nữ sinh liên tiếp, sao giờ cô ấy mới nói điều này? Tôi thầm nghĩ vậy khi bước theo, nhưng ngay lập tức đã hiểu được tầm quan trọng của lời cảnh báo đó.
Địa điểm phát hiện nạn nhân thứ ba, nói cho chính xác, là bên trong một cái lều tạm bợ mà tôi khó lòng hiểu được, nằm phía sau hàng rào bảo vệ dọc con đường đến trường.
Có lẽ ban đầu nó từng là một công trình gỗ được dựng lên với mục đích nào đó, nhưng giờ đây chỉ còn là một đống gỗ vô hình vạn trạng... Dù nói là "bên trong", nhưng cấu trúc này nhiều lắm chỉ được coi là mái che tạm, với nhiều khe hở đến mức chẳng thể ngăn nổi mưa gió bão bùng.
Và khi nhìn thấy xác ướp khô héo bên trong, tôi đứng hình.
Giữa xác ướp mặc áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh với xác ướp mặc đồng phục học sinh nằm co quắp trong căn lều bí ẩn này - như vừa gục chết tại chỗ - quả thực tạo ra sự tương phản thị giác kinh hoàng.
Đôi giày rơi khỏi chân, bộ đồng phục nhàu nát, chiếc cặp sách vứt lăn lóc nơi góc -
những chi tiết ấy nhắc nhở tôi rằng đây rõ ràng là hiện thực...Dù là quái dị, nó vẫn là thực tại không thể ngụy trang thành kỳ ảo.
Chẳng còn ranh giới giữa thực và ảo.
Tôi bắt đầu hối hận vì đã xâm nhập lĩnh vực mà kẻ ngoại đạo không nên đụng vào -
nếu không phải vì lời hứa với Gaen-san, có lẽ tôi đã bỏ chạy từ lâu.
Nhưng run sợ toàn thân thế này thật không ổn.
Thậm chí nó khiến tôi muốn vờ làm bộ tịch như thể chuyên gia...Cố hết sức giữ bình tĩnh, tôi từ từ tiến lại gần xác ướp.
“Cái xác trông như thể lại thêm một sản phẩm thất bại của quá trình ma cà rồng hoá vậy.” tôi nói điều mà mình mới biết không khác gì chuyện sõi từ lâu.
Như đã làm ở bệnh viện trước đó, tôi cầm cổ tay ấy lên để cảm mạch - và rồi.
“Koyomin, coi chừng!”
Thật kì cục khi nghe tiếng hét từ Gaen-san, nhưng không lạ gì khi cổ làm vậy.
Tôi vừa mới ngồi xổm xuống gần xác ướp, bỗng cô ta bật dậy như gắn lò xo dưới lưng, cánh tay khô quắt vươn thẳng về phía tôi - không, không phải cánh tay, mà là ngón tay.
Không, cũng không phải ngón tay - mà là móng tay đang lao tới.
Xác ướp muốn cào xé tôi - muốn xé nát tôi thành từng mảnh.
“Wh-whoa! Ah…”
Bị một nữ sinh trung học đè xuống vốn có thể là trải nghiệm thú vị tuỳ vào hoàn cảnh, nhưng khi tình huống diễn ra trong một căn lều rùng rợn và cô gái đó lại là một xác ướp, thì chắc chắn tôi chẳng thể nào mà hứng lên được - dù ban đầu tôi chỉ bất cẩn tiếp cận để bắt mạch, giờ tôi buộc phải ghì chặt cả hai tay cô ta vì lý do khác - lý do tự vệ.
Tôi may mắn chống đỡ được mười móng tay thô ráp của cô gái, nhưng hoàn toàn bất lực trước nanh vuốt cô ta - bằng cách khóa chặt cổ tay, tôi vô tình khóa luôn cả đôi tay mình.
Và nếu xác ướp này, trong khi ghì chặt tôi, cố gắng cắn tôi, thì tôi cũng chẳng thể đáp trả bằng cách cắn lại được.
Dù đã từng thử nghiệm đủ kiểu nụ hôn trong đời, một xác ướp nữ sinh thì hoàn toàn nằm ngoài "vùng tấn công"[note75877] của tôi. Nhưng rốt cuộc, chính bàn tay chuyên nghiệp của Gaen-san đã niêm phong đôi môi đang say đắm tìm đến tôi, và quan trọng hơn, những chiếc nanh loé sáng sau bờ môi ấy.
Không phải niêm phong, mà đúng hơn Gaen-san đã "giải phóng" thứ gì đó - và thứ cô ấy giải phóng chính là tấm màn che cửa sổ cũ kỹ đang bay phất phơ trong căn lều.
Ngay lập tức, những tia nắng tràn vào trong, chiếu thẳng vào xác ướp như ánh đèn spotlight - và như thế, mọi chuyển động của cô ta đột ngột dừng lại - như một thể trái ngược với một con búp bê chạy bằng năng lượng mặt trời, khi được tắm nắng, xác ướp này ngưng động.
Như thể linh hồn bị hút cạn - nếu quả thực xác ướp có linh hồn - cô ta đổ gục lên người tôi. Bản thân điều đó quả thật kinh hãi, nhưng có vẻ tôi vừa may mắn thoát khỏi hoạn nạn do chính sự bất cẩn của mình gây ra.
Dù sao, khi Gaen-san đã giải quyết rắc rối của gã sinh viên nghiệp dư này chỉ bằng một hành động đơn giản nhất, thì có lẽ khó mà coi đây là tình thế nguy hiểm… Ra là vậy, dù biến đổi không thành công, xác ướp vẫn mang đặc tính ma cà rồng, và yếu ớt trước ánh mặt trời.
Nghĩ lại thì, những phòng bệnh nơi xác ướp nằm cũng đều mở rèm cửa... Và hẳn là còn nhiều biện pháp khác trong những căn phòng đó để khống chế cử động của xác ướp.
Dù không có ý thức, dù biến đổi thất bại, ma cà rồng vẫn cứ là ma cà rồng.
Chỉ lại gần thôi cũng đã nguy hiểm.
"Vậy... Xin lỗi, Gaen-san. Vì em đã tự ý hành động."
Không phải tự ý hành động, mà đây là kết quả của việc tôi tỏ vẻ ta đây.
Ngạc nhiên làm sao khi tôi chẳng trưởng thành chút nào... Dù không biết bị xác ướp do ma cà rồng hoá thất bại hút máu có biến tôi thành ma cà rồng không, nhưng tình huống vừa rồi suýt nữa đã tái hiện y hệt sự kiện kinh hoàng trong kỳ nghỉ xuân năm tôi 17 tuổi.
Tự cảm thấy xấu hổ, tôi bò xa khỏi cái xác ướp trên người…Nhưng Gaen-san đã đáp lại bằng một câu an ủi khó hiểu: "Không đâu, đây là thành tích đáng khen đấy, Koyomin."
Thành tích ư?
"Cô bé này tên là Kuchimoto Kyoumi. Học sinh năm nhất trường Naoetsu High. Do cao lớn nên chị đã tưởng là học sinh năm ba, nhưng trẻ con bây giờ phát triển tốt thật."
Không thèm bận tâm đến tôi nữa, Gaen-san cầm lấy chiếc túi đặt ở bên cạnh, lục tìm sổ tay học sinh, ví và những vật dụng cá nhân khác của nạn nhân để xác nhận danh tính—nạn nhân đầu tiên là học sinh năm nhất, nạn nhân thứ hai là học sinh năm hai, vậy thì nạn nhân thứ ba sẽ là học sinh năm ba... Nhưng chuỗi suy luận đó lại không hợp lý chút nào.
“À... Gaen-san. Chị nói ‘thành tựu’ nghĩa là sao?”
“Khi Kuchimoto-chan lao vào cào em, Koyomin, con bé làm rơi một bộ thẻ ghi nhớ cầm trong tay—em không còn là học sinh cấp ba nữa, nhưng chắc vẫn nhớ thẻ ghi nhớ từ vựng là gì nhỉ? Những tấm giấy nhỏ dùng để học từ vựng tiếng Anh ấy.”
Vẫn không quay mặt lại nhìn tôi, cô ấy nhanh chóng ném cho tôi mấy tấm thẻ—tất nhiên là tôi vẫn nhớ. Chúng từng rất hữu ích hồi tôi ôn thi đại học.
Tôi bắt lấy chúng—có vẻ như Kuchimoto-chan không phải là người siêng học lắm, vì đống thẻ vẫn còn gần như mới tinh. Trong số đó, chỉ có tấm đầu tiên là đã được dùng, và trên đó, trong màu mực đỏ ấy lại chẳng phải từ tiếng Anh nào cả.
“B777Q”.
“'...? Cái gì đây?”
“Chị cũng tự hỏi vậy. À mà, trong đống đồ dùng học tập bên cạnh còn có một cây bút trông như chính là thứ đã viết ra cái đó—nắp bút còn chưa kịp đậy lại. Cứ như thể, khi bị tấn công bởi ma cà rồng, Kuchimoto-chan hoảng loạn và chộp đại thứ gì đó để cố ghi nhớ từ ấy.”
Gaen-san nói với vẻ thản nhiên trong lúc nghịch chiếc điện thoại có dây đeo, chắc là của cô nữ sinh kia—đáng tiếc là điện thoại có mật khẩu, nên ngay cả chuyên gia giỏi về thiết bị viễn thông cũng không thể truy cập được.
Nhưng quay lại chuyện thẻ ghi nhớ.
Cô ấy cố ghi nhớ từ vựng vào lúc đó sao... Không đời nào.
Ngược lại thì...
“À, nhân tiện, có vẻ Kuchimoto-san rất thích đọc sách, điều này thật đáng quý trong thời đại bây giờ. Trong túi của cô bé có một cuốn tiểu thuyết của Ellery Queen[note75883]. Em biết đấy, nhà văn nổi tiếng với những ‘Thử thách dành cho độc giả’.”
Và Ellery Queen cũng nổi tiếng với các thông điệp lúc hấp hối—nhưng vì Kuchimoto-san chưa chết, chỉ thất bại trong quá trình biến đổi thành ma cà rồng, nên gọi đây là “lời trăn trối” cũng không chính xác lắm—nhưng mà, “B777Q”.
“Đây là loại mật mã mà người nghiện trinh thám như Ougi-chan hẳn sẽ rất thích thú. Dù giờ thì không thể nhờ vả con bé được.”
“Ừ. Mà con bé vẫn là học sinh trường Naoetsu. Có khi nó lại kéo chúng ta vào bóng tối sâu hơn nữa... Ít nhất, trong thời gian được hoãn thi hành án, chị muốn nó yên một chút.”
Hoãn thi hành án, à? Nghe cũng hay đấy.
Dù rằng trông con bé chẳng có vẻ gì là sẽ ngồi yên, tôi cũng không có lý do gì để kích thích trí tò mò của nó thêm—nhưng nếu càng có nhiều học sinh Naoetsu trở thành nạn nhân, thì cô gái gắn liền với bóng tối (dark girl) ấy rất có thể sẽ tự ý hành động.
Tôi cảm thấy bối rối. Nếu tôi vẫn còn học cấp ba, chắc tôi đã không ngần ngại mà nhờ Hanekawa giúp đỡ, nhưng... Không, khoan đã.
“Gaen-san. Chị cho Koyomin một cơ hội chuộc lỗi được không?”
“Hử? Em nói gì cơ?”
“Thông điệp này... À, chắc nên gọi là ‘thông điệp sống’ thì đúng hơn, nhưng em nghĩ mình có cách để giải mã nó. Cho em giữ lại mấy tấm thẻ nhớ này một thời gian được không?”
“Nếu em đã nói thế thì chị cũng không phản đối. ‘Thông điệp sống’ hả? Nghe thông minh đấy. ‘Thông điệp lúc chết’ mà biến thành ‘thông điệp bữa tối’ là trò đùa khá phổ biến rồi, nhưng chuyển sang “thông điệp sống” thì đúng là mới mẻ đấy.[note75884] Mà cũng nhờ có Koyomin phát hiện ra chi tiết này sớm nên mới có manh mối đấy—trong khi đó, chị sẽ lo chuyện này.”
Cách Gaen-san giao lại vụ này cho tôi nghe cứ như thể không phải chị đang trao cho tôi cơ hội, mà là chị đã tìm ra manh mối quan trọng hơn rồi vậy—ánh mắt cô ấy vẫn dán vào chiếc điện thoại của Kuchimoto-san.
Chính xác hơn, thứ mà con mắt tinh tường của một chuyên gia đang chú ý không phải là cái điện thoại bị khóa.
Mà là thứ được gắn vào điện thoại—dây đeo.
“...Có gì đó không ổn với dây đeo sao, Gaen-san?”
Với người nghiệp dư như tôi thì nó chỉ là một dây đeo bình thường. Có hai món phụ kiện hình chữ cái “K” treo trên đó—khỏi cần nghĩ cũng đoán được là viết tắt của “KYOUMI KUCHIMOTO”.
Dù có khóa điện thoại, nếu để thông tin cá nhân lủng lẳng thế này thì cũng chẳng khác gì không khóa...
“Tất nhiên, chỉ với thế này thì đây cũng đơn thuần là mấy món phụ kiện dễ thương mà ai cũng có. Nhưng nếu nạn nhân thứ hai, Honnou Aburi, cũng có dây đeo tương tự gắn trên điện thoại thì câu chuyện sẽ khác đấy.”
“Ể? ...Tương tự sao?”
“Phụ kiện có chữ cái viết tắt tên của cô ấy. Với Honnou Aburi-chan thì sẽ là ‘A H’... Kiểu chữ cũng giống hệt. Tất nhiên, có thể chỉ là trùng hợp. Có thể đây là xu hướng mới mà một chị gái đã qua thời hoàng kim như chị không cập nhật được.”
“Còn điện thoại của nạn nhân đầu tiên, Harimaze-chan, thì không gắn gì cả,” Gaen-san nói, như một lời bào chữa khôn ngoan trước khi tiếp lời với một tiếng “Tuy nhiên”.
“Tuy nhiên, nếu giữa các nạn nhân có điểm chung nào khác ngoài việc đều là nữ sinh trường Naoetsu, thì có khả năng mắt xích còn thiếu ấy sẽ giúp ta lần ra được danh tính của con ma cà rồng bí ẩn kia.”