005
Gaen-san gọi một chiếc xe cứu thương để chuyển xác ướp thứ ba, Kuchimoto Kyoumi-chan, tới Bệnh viện Trung ương Naoetsu, nơi của hai xác ướp trước đó. Và sau đó, tôi lái chiếc New Beetle và hướng đến Đại học Manase.
Nguyên do chẳng phải vì phong thái đáng khâm phục của bậc sinh viên khi ít nhất còn bận tâm mà có mặt tại lớp chiều - tôi vốn chỉ muốn kiểm tra lại ý tưởng mà mình đã nảy ra khi xét tới cách giải cái thông điệp sống bị bỏ lại.
Thuận lợi làm sao, tiết thứ 5 của ngày hôm nay là khóa học về mật mã mà tôi đã nghĩ tới nãy giờ - và chắc chắn, Meniko sẽ tham dự.
Hamukai Meniko.
Cổ là một người bạn mới mà tôi đã kết bạn tại đại học. Xét đến việc cô ấy đã trở thành bạn của tôi, Meniko như thường lệ là người có phần lập dị, nhưng điều quan trọng là Hamukai Meniko là người bạn đầu tiên của tôi sau một thời gian dài mà hoàn toàn không liên quan gì đến quái dị đáng sợ hay bóng ma tà ác, truyền thuyết đô thị hay những câu chuyện kỳ lạ — thật lòng, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến việc vào đại học trở nên xứng đáng.
Tôi mừng vì bản thân đã chăm chỉ học hành.
Dù sao thì, khi tôi đến Đại học Manase và bước vào giảng đường môn mật mã với chút chậm trễ như thường lệ, thì có cả tin tốt lẫn tin xấu.
Tin xấu: buổi học đã bị hủy.
Sau cùng thì, chuyện như vậy cũng hay xảy ra ở đại học.
Nhưng tin tốt là — trong giảng đường vẫn còn một người ngồi đó, không đọc sách, không nghịch điện thoại, cũng không gục đầu ngủ trên bàn. Người đang ngồi đó, mắt nhìn lơ đãng vào khoảng không, chính là sinh viên mà tôi đang tìm.
“Yo, Meniko.”
“Ah, Araragi-chan. Hola. Lớp bị huỷ rồi, cậu biết chứ?”
“Hola. Có vẻ vậy ha. Nhưng mà, cậu đang làm gì vậy?”
“Bởi tớ đã có dự định dành thời gian tại nơi đây - tớ đoán vậy?”
Cứ như thể đây là lần đầu tiên cô ấy tự hỏi tại sao mình lại đang ngồi trong giảng đường của một buổi học đã bị hủy, cô ấy trả lời như đang giả ngốc.
Nghĩ lại thì, lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy cũng giống như vậy - tôi đến muộn để biết tiết học đã bị hủy, và rồi tôi gặp Meniko, người đang ngồi trong lớp, chẳng làm gì cả.
Tóm lại, Meniko rõ ràng là siêu tệ trong việc thay đổi một lịch trình mà cô ấy đã tự đặt ra — kể cả khi buổi học đã bị hủy, nếu cô ấy đã quyết định sẽ dành một giờ đó trong lớp học ấy, thì cô ấy sẽ hành động đúng theo kế hoạch định ra.
Cô ấy đúng là một người lập dị. Dù vậy, vẫn không lập dị bằng tôi.
Nhưng chính nhờ điều đó mà tôi mới có thể tìm thấy cô ấy như thế này — bởi vì tính cách của cô ấy như vậy, nên việc sắp xếp kế hoạch qua tin nhắn trở nên khá khó khăn.
“Có thứ này tớ muốn cậu xem qua thử.”
Cảm thấy may mắn làm sao khi lớp chẳng còn ai, tôi ngồi cạnh Meniko và đi thẳng vào vấn đề.
“Được thôiii. Tớ sẽ nhìn qua bất cứ thứ gìiiii. Nếu là yêu cầu từ Araragi-chan.”
‘Là cái thẻ ghi nhớ này.”
Vì đây là người bạn đầu tiên tôi có sau một khoảng thời gian dài mà không có chút dính líu gì tới quái dị, tôi đặc biệt chú tâm tới việc không đẻ Meniko dính vào những chuyện quái dị của tôi, như tôi đã làm với Oikura, trong khi cố duy trì mối quan hệ bạn bè với cô ấy, nhưng trong tình cảnh này, chuyện này có lẽ cũng chẳng phải vấn đề gì - hay đúng hơn là, ở đại học thì có đủ kiểu người, và trong số đó, một nữ sinh đại học như thế này, với một bầu không khí thong dong đến mức cứ như đang sống trong một dòng thời gian khác, và sở thích lại là giải mật mã, mặc cho cô chẳng phải là người cuồng trinh thám - đúng thật là một người kỳ lạ.
Cô ấy đã đăng ký học ngành toán chỉ vì cuồng si mãnh liệt với mật mã, và là một ngôi sao đầy triển vọng trong số sinh viên năm nhất, thậm chí còn được cả giáo sư phụ trách môn mật mã này đánh giá rất cao — dù rằng buổi học hôm nay đã bị hủy.
Và mục tiêu của cô ấy là xin vào làm việc ở bộ phận an ninh mạng của sở cảnh sát hay gì đó tương tự... Vậy nên, nếu tôi không thể nhờ cậy Hanekawa hay Ougi-chan, thì tôi không nghĩ còn ai phù hợp hơn Meniko để nhờ giúp đỡ — tất nhiên, tôi không tiết lộ rằng thứ này không phải là "tin nhắn trăng trối", mà là một "tin nhắn sống còn" được để lại bởi một xác ướp... đã thất bại trong việc trở thành ma cà rồng.
Tôi tuyệt nhiên cũng sẽ không giới thiệu cô ấy cho Gaen-san.
Nếu tôi còn muốn bảo vệ tình bạn quý giá này, tự tôi phải vạch ra ranh giới.
“‘B777Q’...Hửm?”
Có vẻ cổ bị thu hút rồi. Khó mà đoán được qua nét mặt cổ, nhưng về cơ bản, nếu có thứ gì Meniko không thấy thú vị, cô ấy sẽ phớt lờ nó như thể không hề nhìn thấy.
Nếu xét đến việc cô ấy đã vô tư hứa “sẽ xem bất cứ thứ gì”, thì lời nói ấy hoàn toàn không ăn khớp với hành động, nên thật may là tôi đã khiến cô ấy xem nó.
“Thẻ nhớ, hứuu? Hoài niệm thật đấyyyy. Hừmm? Có thứ gì ở mặt sau nữa nèee.”
“Huh? Mặt sau?”
Khi tôi lật qua những tấm thẻ khi còn ở cái túp lều đó, tôi đã nhận định luôn rằng phần còn lại đều trắng tinh, nhưng đúng rồi, vì đó là thẻ ghi nhớ nên cũng có chỗ để viết ở mặt sau...
Quả là làm thám tử không dành cho tôi.
Có quá nhiều thứ tôi bỏ sót.
Dù vậy, khi kiểm tra cả hai mặt của những tấm thẻ mà Kuchimoto-san làm rơi và tôi tưởng là trống, hầu hết mặt trước và mặt sau đều thực sự trắng, không có gì lạ cả — tuy nhiên, như Meniko đã chỉ ra, ở mặt sau của tấm thẻ đầu tiên có chữ “B777Q” được viết trên đó, con số “231” được ghi một cách còn lộn xộn hơn cả mặt trước — “231”?
“B777Q” và “231”?
Hoàn toàn chẳng có gì gợi cho tôi cả - nhưng còn cô nàng cuồng mật mã thì sao?
“Ừ. Tớ cũng chẳng biết gì đâu.”
“Vậy là cậu cũng không biết à?”
“Ừ. Tớ chẳng biết gì. Tớ không hiểu sao Araragi-chan, người thông minh hơn tớ nhiều, lại không thể giải được một mật mã dễ dàng như thế này — tớ thật sự không hiểu.”
Vậy về cơ bản, có nghĩa là cô ấy đã giải được rồi sao?