Khi nhấn ga phóng xe đến nhà Kanbaru, tôi băn khoăn liệu dòng chữ ghi vội trên tấm thẻ kia có thực sự là một thông điệp sống hay không.

"B777Q" = "D/V/S".

Có vẻ Gaen-san đã xây dựng được giả thuyết nào đó, và tôi tin Meniko đã giải mã đúng - nhưng đối với một mật mã được để lại ngay trước khi nạn nhân biến thành xác ướp, tôi cảm thấy nó hơi quá cầu kỳ.

Bởi lẽ, dù cho thuật giải mã có chính xác đi chăng nữa, đây đâu phải tiểu thuyết trinh thám... Có lẽ Ougi-chan sẽ bị thuyết phục bởi điều này, nhưng nếu bạn bị ma cà rồng hay kẻ xấu nào đó tấn công, liệu bạn có đủ thời gian rảnh để nghĩ về số nguyên tố thứ 22 là gì, hay cân nhắc việc viết ba số bảy liền nhau thành "777" sẽ đẹp mắt hơn không?

Dù cô ấy có chăm chỉ đến đâu ở trường đi nữa...

Thành thật mà nói, ngay cả với tôi - kẻ chỉ vào được đại học nhờ vào mỗi kiến thức toán học - việc đếm các số nguyên tố trong đầu cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là khi đang lái xe thế này... Và nếu đang hoảng loạn vì bị tấn công, tôi dám chắc điều đó gần như bất khả thi.

Ừm, Hanekawa thì có lẽ làm được, hay thậm chí cả Meniko nữa... Có lẽ ta không loại trừ khả năng Kuchimoto Kyoumi-chan là một thần đồng hiếm có, nhưng nhìn những tấm thẻ trắng tinh kia, khó mà hình dung được cô bé là kiểu nào khác ngoài một học sinh ưu tú chăm chỉ...

Đặc biệt nếu cô ấy là thành viên đội bóng rổ nữ nơi nổi tiếng với chế độ tập luyện khắc nghiệt... Với Kanbaru cũng như vậy, nhưng câu lạc bộ đó có quy tắc rằng bạn sẽ không theo nổi nếu không hoàn thành nhiệm vụ.

Trong trường hợp đó, có lẽ đây không phải lời nhắn sống còn, cũng chẳng phải thông điệp tuyệt mệnh - không phải hợp lý hơn nếu suy luận rằng đây thực chất là "chữ ký" của "hung thủ" ma cà rồng?

Chữ ký, lời tuyên bố tội ác, tuyên chiến, hay tự thể hiện.

Dù có nói thế nào chăng nữa, nó cũng hỗ trợ giả thuyết về "chữ cái đầu" như Gaen-san đã nhắc qua - hay có lẽ buột miệng - không phải nạn nhân để lại tên viết tắt của "hung thủ", mà chính "hung thủ" đã để lại tên viết tắt của hắn trong tay nạn nhân?

Như thể - tự phô trương danh tính.

...Nếu vậy, có lẽ nạn nhân đầu tiên (tạm thời) Harimaze Kie-chan, hay nạn nhân thứ hai (sắp được phát hiện) Honnou Aburi-chan, có thể đang giấu trong đồ đạc cá nhân thứ gì đó mang chữ ký đầy tự phụ kiểu này.

Mình có nên báo cho Gaen-san biết chuyện này không? Không, nếu đây là giả thuyết mà ngay cả mình cũng nghĩ ra được, thì không lý nào Gaen-san lại chưa nhận thấy... Mà dù cô ấy có chưa nghĩ tới đi chăng nữa, đây cũng không phải giả thuyết đáng để đánh thức cô ấy dậy vào lúc này, khi mà cô ấy đang cố gắng hồi sức cho đêm nay.

Trước mắt, tôi sẽ tập trung vào nhiệm vụ của riêng mình.

Trong lúc đang suy tư, chiếc New Beetle đã tới biệt thự kiểu Nhật nơi Kanbaru sống... Tôi vẫn chưa thoát khỏi sự hấp dẫn của chiếc xe đạp, nhưng rốt cuộc thì ô tô vẫn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác về mặt di chuyển - tôi hầu như không có thời gian để suy đoán trong lúc lái xe.

Như thể đang làm nhiệm vụ trông giữ xe, cô hậu bối của tôi đứng bên ngoài cánh cổng mở rộng, vẫn mặc nguyên bộ đồng phục trên đường từ trường về - nhưng, ồ? Không chỉ có một hậu bối ở đó.

Bên cạnh Kanbaru còn có một nữ sinh khác, dĩ nhiên cũng mặc đồng phục trường Naoetsu - dựa vào màu cà vạt, cô ấy là học sinh năm ba, nhưng là ai vậy nhỉ?

"Để em giới thiệu, Araragi-senpai. Đây là Higasa, bạn em từ hồi còn ở đội bóng rổ. Sau khi em nghỉ, cô ấy đã tiếp quản vị trí đội trưởng."

Cùng lời chào có phần vội vã, Kanbaru giới thiệu người bạn cùng lớp với tôi khi tôi bước ra khỏi xe - cô bạn mà cho đến gần đây vẫn còn là đội trưởng đội bóng rổ nữ. À ra vậy, khi tôi báo sơ qua công việc lúc gọi điện thoại, em ấy đã dần chuẩn bị cho đủ thứ.

Quả là một đàn em đáng tin cậy. Tôi thật không xứng với em ấy chút nào.

"Rất vui được gặp anh, Araragi-senpai. Em là Higasa Seiu. Em đã nghe bao tin đồn về anh từ lâu rồi."

"Haha. Chắc chắn không phải tin đồn tốt đẹp gì đâu nhỉ?"

"Ahahahahahahahahaha."

Tôi bị cười vào mặt theo cái cách chẳng mấy tự nhiên. Có vẻ những tin đồn đó không mấy tích cực.

"Mời tiền bối vào trong. Đứng ngoài này mãi cũng chẳng ra ngô ra khoai gì. Ông bà em đang đi du lịch nên đến ngày kia mới về, nhưng ít nhất em cũng có thể pha trà mời anh."

"Eh. Ừm, nhưng mà phòng của em..."

"Không sao đâu ạ. Em đã biết hết rồi."

Dù tôi đang hoang mang, Higasa-chan lại lên tiếng như thể thấu hiểu hoàn toàn - có vẻ đàn em tài năng của tôi cũng có những người bạn tài năng không kém. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi biết Kanbaru có một người bạn đồng trang lứa có thể chấp nhận cái phòng lộn xộn kia - nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn làm phiền quá lâu.

Vấn đề ở cánh tay trái của Kanbaru đã được giải quyết, và có vẻ em ấy đang rất hoạt bát cùng tinh thần cao độ, vậy tôi cũng nên nhanh chóng kết thúc công việc ở đây và rời đi - trước khi con bé phát hiện ra tôi đang "vui vẻ" với dì của ẻm.

"Mời anh dùng trà. Em không bỏ gì đáng ngờ vào đâu nên cứ yên tâm uống nhé."

"Không cần em phải thêm câu đó vào!"

"Ahahahahahahahahaha."

Có lẽ Higasa-chan thuộc tuýp người dễ bị "say" tiếng cười, nhưng dường như em ấy không có vẻ gì ngại ngùng khi ngồi thư giãn cùng một tiền bối vừa mới gặp trong căn phòng bừa đến khó tin - quả không hổ danh là bạn của Kanbaru, thật sự rất dễ gần.

"Không không, thực ra em rất nhút nhát đấy. Không như Ruga, nhỏ thô lỗ lắm."

Mặc dù hoàn toàn không có vẻ gì là nhút nhát.

À thì ra bạn bè gọi Kanbaru là "Ruga"...

Suýt nữa tôi đã định bênh vực cô đàn em dễ thương của mình trước lời miêu tả "thô lỗ" này, nhưng xét về mối quan hệ thì Higasa-chan thân với Kanbaru hơn tôi nhiều, nên phản bác lời bình của em ấy cũng kỳ cục.

"Tuy nhiên, Araragi-senpai lại có cảm giác như một người em đã quen từ lâu, nên em chẳng cảm thấy chút gì là chúng ta vừa gặp nhau lần đầu vậy."

"Thật sao... Rốt cuộc có những tin đồn gì về anh thế...?"

Cô ấy nói như thể tôi là kiểu người như Trung tá Columbo[note76460] vậy.

"Rốt cuộc thì anh là cựu học sinh duy nhất của trường Naoetsu High từng là học sinh cá biệt mà."

Vậy không chỉ mỗi Hanekawa là hiểu lầm sao?

Ôi trời.

"Nhưng chỉ nghe tin đồn thôi cũng đủ khiến em run rồi. Em ngưỡng mộ anh lắm nên nếu có bất kỳ hành động bất lịch sự nào do hồi hộp quá, mong anh bỏ qua nhé. À mà em muốn khoe với tất cả bạn bè, nên anh cho em xin số điện thoại được không ạ?"

Em ấy thậm chí chẳng ngần ngại gì.

Gắn trên chiếc điện thoại mà em ấy đưa cho tôi một cách vừa láo xược vừa thân thiện là một sợi dây đeo với phụ kiện là hai chữ cái "S H"... Hmm, có vẻ em ấy vẫn giữ nó sau khi đã rời đội.

Còn Kanbaru thì sao?

À phải rồi, việc em ấy có điện thoại di động là chuyện xảy ra sau khi gặp tôi - kết cục là vậy.

"Vậy... Về đội bóng rổ nữ."

"Vâng, vâng. Em đã chuẩn bị sẵn dữ liệu ngay đây."

Từ chiếc cặp sách, Higasa-chan nhanh nhẹn rút ra một tập hồ sơ khá dày - trông gần giống như sổ điểm danh của cả lớp, nhưng xét theo ngữ cảnh, nhiều khả năng đây là sổ ghi chép hoạt động câu lạc bộ.

"Từ khi em vào đội, Higasa luôn là người ghi chép tỉ mỉ mọi hoạt động của bọn em. Nếu là em thì chẳng bao giờ nghĩ đến việc lập danh sách kiểu này, mà có làm chắc cũng làm thất lạc mất," Kanbaru nói.

Quả thật, nhìn tình trạng thảm hại của căn phòng mà tôi vừa dọn dẹp hôm trước, có thể thấy cô ấy không chỉ khiêm tốn để khen bạn mình.

Dù Higasa-chan đã rời đội khi lên năm ba, cô ấy vẫn tham gia tuyển thành viên mới vào tháng Tư, và có vẻ nắm rõ mọi thông tin về các thành viên năm hai và năm nhất hiện tại - tuy nhiên, khi tôi vô thức đưa tay định lấy, cô ấy bất ngờ giơ cao hai tay kiểu "banzai"[note76461] giữ quyển sổ ngoài tầm với của tôi.

Như một cầu thủ bóng rổ phòng ngự trước pha cướp bóng - hoặc không.

"Gì thế này? Có ai hô 'giơ tay lên!' đâu, Higasa-chan."

"Ừm. Nàyyyy, Araragi-senpai. Em không cần phải nói anh cũng hiểu chứ, đây là thông tin cá nhân của cả trăm nữ sinh cấp ba mà," Higasa-chan vừa cười vừa giơ cao quyển sổ ghi chép.

Một trăm?

Tôi quay sang nhìn Kanbaru - và em ấy gật đầu.

Quả thật, đội bóng rổ nữ có tới một trăm thành viên.

Một trăm thành viên chỉ tính riêng năm nhất và năm hai... Vậy mỗi khối có ít nhất năm mươi người? Con số cụ thể này còn khiến tôi hoang mang hơn cả khi chúng tôi phỏng đoán một số lượng lớn nạn nhân chưa được xác định.

Gaen-san đã từng nói đại loại như "hai trong một trăm", nhưng đó hẳn chỉ là một cách ví dụ...

Mà thôi, với một câu lạc bộ thể thao thi đấu cấp quốc gia, con số này thậm chí có thể coi là ít hơn bình thường...

"Chính xác thì không phải năm mươi mỗi khối đâu ạ. Có 76 thành viên năm hai và 24 năm nhất, tổng cộng một trăm người," Higasa-chan nói. "Vì vậy, dù đây là tài liệu em tự lập, nhưng nếu lộ thông tin kiểu này, hậu quả sẽ khó lường lắm."