Theo lời Higasa-chan, nói rằng họ "mất tích" là có phần phóng dại từ nhóc hậu bối hấp tấp của tôi, nhưng tóm lại thì trong các học sinh năm nhất và năm hai, có năm em không thể liên lạc được.

Đáng ngạc nhiên thay, tôi đã biết sẵn ba trong số năm cái tên hai ẻm đưa ra — dù cũng chẳng có gì quá bất ngờ.

Harimaze Kie. Honnou Aburi. Kuchimoto Kyoumi.

Đến đó thì tôi vẫn còn hiểu được.

Nhờ vào khả năng thao túng thông tin điêu luyện của Gaen-san, thậm chí có lẽ là cả việc phong tỏa tin tức, những cô gái xác ướp kia đang được xem như mắc một "căn bệnh kỳ lạ", nên chuyện của họ không bị công khai — vì thế, từ bên ngoài, ba người đó chỉ bị coi là vắng mặt vì một lý do mơ hồ nào đó, và không ai nắm được tình hình thực sự.

"Đã mất tích".

Đến mức đó thì mọi thứ đều đã được dàn dựng từ trước, nên cũng chẳng đáng để giật mình hay bàng hoàng — vấn đề nằm ở chỗ, có thêm hai cái tên nữa cũng được liệt vào nhóm những cô gái "mất tích".

Đó là sự thật mà tôi chẳng muốn đối mặt.

Có hơi vội vàng khi cho rằng cả hai đã trở thành nạn nhân của ma cà rồng, nhưng ngay cả khi không phải vậy, việc năm học sinh "mất tích" cũng đã đủ để trở thành một sự cố nghiêm trọng rồi, phải không? — dù đó chỉ là suy nghĩ của một kẻ đã tốt nghiệp như tôi. Nhưng khi nhớ lại thời còn đi học, tôi buộc phải thừa nhận rằng điều đó chưa hẳn là đã đúng.

Tôi đã từng nói rằng hồi cấp ba, tôi thường xuyên trốn học, nhưng nếu bảo rằng ở ngôi trường danh tiếng này — nơi chuyện học sinh "biến mất" là hiếm — tất cả mọi người ngoại trừ tôi đều là học sinh ưu tú thì cũng không hoàn toàn chính xác.

Nếu bạn thắc mắc những học sinh không theo kịp chương trình, những người không phù hợp với truyền thống học thuật đỉnh cao của trường, những kẻ dần tụt lại phía sau rốt cuộc sẽ ra sao... thì tóm lại, bạn chỉ có thể nói rằng họ đã — "rời đi".

Họ sẽ chuyển trường, hoặc là bỏ học.

Hoặc, giống như Oikura Sodachi, họ tự nhốt mình trong nhà — họ "rời đi".

Điều Higasa-chan nói quả thực không sai, và một "học sinh cá biệt tốt nghiệp từ Cao trung Naoetsu" như tôi đúng là hiếm có khó tìm.

Nói rằng tôi là "người duy nhất" thì hơi quá, nhưng phần lớn bọn họ đều không thể tốt nghiệp.

Họ sẽ biến mất — sẽ tan biến đi.

Như thể chưa từng tồn tại ngay từ đầu — vì thế, ở Cao trung Naoetsu, việc một học sinh đột nhiên "không còn thấy đâu nữa" chẳng phải chuyện gì quá lạ lùng.

Điều nhà trường cố tình làm ngơ không phải là việc có những học sinh tụt lại phía sau, mà ngay cả ý niệm rằng trường họ tồn tại những học sinh như vậy. Đó mới là thực tế — vấn đề thực sự.

Mà, đâu chỉ riêng Cao trung Naoetsu. Có lẽ mọi trường tư thục đều muốn tránh những scandal kiểu này...

Nhưng điểm khác biệt trong rắc rối lần này của đội bóng rổ nữ, nguyên nhân của vấn đề lại không xuất phát từ áp lực học tập hay thi cử, mà đến từ khổ luyện và tinh thần đồng đội.

"Bản thân Ruga chắc sẽ phủ nhận, nhưng nói thẳng ra thì đội bóng rổ nữ của Cao trung Naoetsu vốn là một câu lạc bộ được xây dựng xung quanh Kanbaru Suruga, vì Kanbaru Suruga, và tồn tại nhờ Kanbaru Suruga... Ngay từ khi em gia nhập, em cũng chủ động dẫn dắt đội theo hướng đó," Higasa-chan nói. "Em không nghĩ bản thân việc đó là sai, bởi chính nhờ vậy mà bọn em mới có thể chạm tới giải Quốc gia. Vấn đề là ngay cả sau khi Ruga chấn thương cánh tay trái và phải giải nghệ, cơ cấu đó vẫn được duy trì y nguyên... Ít nhất khi còn làm đội trưởng, em đã cố gắng xoay xở để duy trì hoạt động, nhưng sau khi giải nghệ vào tháng Tư, mọi thứ sụp đổ hoàn toàn."

Một mục tiêu quá xa vời, những buổi tập quá khắc nghiệt, áp lực đồng trang lứa không thể thoát khỏi...

Không phải tinh thần đoàn kết, mà là tâm lý trách nhiệm tập thể.

"Thể thao không phải thứ để người ta phải chịu đựng, nếu khổ sở đến vậy thì tốt hơn hết là nên rút lui."

Vì cả đội được xây dựng xung quanh em ấy, nên thật khó để phủ nhận hoàn toàn điều đó. Nhưng Kanbaru - vốn thường thẳng thắn - lần này lại nói bằng giọng yếu ớt:

"Ngay cả khi muốn rút lui, chắc họ cũng không muốn là người đầu tiên làm chuyện đó."

"Em không thể hiểu nổi suy nghĩ đó."

"Đương nhiên cậu không hiểu được rồi, Ruga." - Higasa-chan thở dài như bực bội, hoặc có lẽ là để né tránh chủ đề - "Dĩ nhiên cũng có những thành viên đã rời đội. Không phải nộp đơn xin nghỉ chính thức đâu, mà là bỏ cuộc sau khi bị chấn thương trong lúc tập."

Giọng điệu của Higasa-chan ngụ ý rằng họ cố tình gây thương tích để được rút lui... Và tôi không thể nói mình không hiểu được cảm giác đó.

Dù không hoàn toàn giống nhau, nhưng khi ôn thi, tôi từng có ý nghĩ tự làm mình bị thương chỉ để trốn tránh mấy bài tập chất đống - dĩ nhiên, do thể chất ma cà rồng nên tôi chẳng làm được, nhưng đủ thấy lúc đó tâm trí tôi không ổn chút nào.

Nói cách khác, hiện giờ đang có vấn đề rất nghiêm trọng.

Với ở đội bóng rổ nữ lúc này.

Bởi họ đã đánh mất đi sự hỗ trợ từ kì nguyên Kanbaru - hay nói đúng hơn, họ đã mất đi cái cốt lõi đội.

"Vì vậy, bọn em biết mình cần phải làm gì đó, nên đã tổ chức một cuộc họp với các cựu thành viên khóa ba để bàn bạc. Và... chúng em cũng đã thử áp dụng một số biện pháp khắc phục, nhưng dường như chúng đều phản tác dụng, khi ngày càng nhiều thành viên nghỉ học trong những ngày qua - và vì bề ngoài vẫn trông có vẻ chả có vấn đề gì, nên tình hình còn tệ hơn cả những gì nó đáng lẽ phải là. Ngay cả những người đang gặp khó khăn cũng cảm thấy mãn nguyện hay tràn đầy hưng phấn khi đạt được mục tiêu, nên họ cứ mắc kẹt mãi ở đó. Và nếu ai đó bất cẩn phàn nàn điều gì, những người khác sẽ cùng nhau chỉ trích người đó."

"Chúng em khó có thể thay đổi cơ cấu đó từ vị trí hiện tại, Araragi-senpai. Hay đúng hơn, chính thế hệ chúng em là những người đã tạo ra hệ thống đó ngay từ đầu, nên những gì các em ấy đang làm gần như y hệt những gì chúng em đã làm."

"Ừ. Khác biệt duy nhất là cách bọn nó cảm nhận về điều này... Ừm, có lẽ chúng ta đã sai khi thiết lập nó ngay từ đầu. Huấn luyện viên của bọn em, người từng sống trong thời đại của những hình phạt thể xác và thứ bậc khắt khe, đã cho chúng em ý kiến rằng 'có thể hệ thống này không phù hợp với thế hệ hiện tại, nhưng nó vẫn có giá trị riêng', và chúng em nào đâu muốn phủ nhận điều đó. Mà, từ ngày em gia nhập đến ngày giải nghệ, em chắc chắn mình đã vui mỗi ngày, phải không?"

Ừ thì... ai mà biết được.

Quả thật khó có thể phủ nhận một quy trình khi chưa thấy kết quả, nhưng sự thật không thể chối cãi là: dù họ nói và làm y hệt đi chăng nữa, chỉ cần người thực hiện thay đổi thì ấn tượng cũng sẽ khác đi. Dù vậy, trong trường hợp này, tôi có thể hiểu được cảm giác của Kanbaru và Higasa-chan - việc hướng dẫn đàn em chỉ biết bắt chước mình quả thật chẳng dễ dàng gì.

"Nhà trường còn ngăn bọn em lên tiếng, nên trước khi tiền bối chủ động tiếp cận, bọn em gần như đã bó tay. Suýt nữa em đã nghĩ đây là phép màu trời ban."

Hẳn mấy ẻm thực sự phải cùng đường lắm mới coi chuyện tên biến thái này tiếp cận như một phép màu...

Đúng là thời điểm tuyệt hảo.

Xét theo bối cảnh hiện tại, nếu không phải đúng vào thời điểm này, tôi nghi ngờ ngay cả Higasa-chan cũng sẽ chẳng để lộ cho tôi thấy cuốn sổ ghi chép — dù vậy, tôi vẫn không thể khẳng định đây là điều tất yếu hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Nếu rắc rối trong đội bóng rổ nữ có liên hệ trực tiếp tới những xáo trộn ma cà rồng đang diễn ra trong thị trấn này — thì đối với Higasa-chan, có lẽ em ấy sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng tôi đã bận rộn giải quyết vấn đề đó từ trước.

"...Hmm."

Dù vậy, tôi vẫn dừng lại suy nghĩ.

Tôi dừng lại để so sánh với trải nghiệm năm ngoái của mình... hoặc không. Thứ thực sự hiện lên trong tâm trí tôi lúc này là những lời của Hanekawa, cô bạn cùng lớp.

Lúc đó, cô ấy rõ ràng đang gặp rắc rối, dù chẳng hề biểu lộ ra ngoài. Và Hanekawa Tsubasa, khi đã bị dồn đến chân tường bởi những muộn phiền, đã nghĩ — trong kỳ nghỉ xuân năm 17 tuổi — rằng mình "muốn gặp một ma cà rồng".

Đó là một khát khao chân thành.

Cũng là nỗi tuyệt vọng.[note78076]

Để được gặp một sinh vật không thể lí giải, thứ có thể phá tan những bức tường kiên cố của hiện thực và những rắc rối đời thường chỉ bằng một cú đập mạnh – ngay cả sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hanekawa – người đã dang rộng đôi cánh ra nước ngoài – vẫn luôn mang trong mình khát khao ấy.

Nếu vậy, có thật là quá xa vời khi suy đoán rằng những học sinh đang đau đầu với câu lạc bộ và lo lắng về cuộc sống học đường cũng nghĩ theo cách tương tự: "Giá như một con ma cà rồng xuất hiện và tấn công mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn biết bao..."?

Và nếu như khát khao mãnh liệt, chân thành ấy – hay có lẽ, nên gọi là nỗi tuyệt vọng cùng cực ấy – chính là mắt xích còn thiếu kết nối các nạn nhân với nhau.

Tôi không thể không xác định tung tích của hai cái tên còn lại đã biến mất – đặc biệt là nếu họ chưa bị xác ướp hóa, nhưng không, kể cả khi họ đã bị hút cạn máu đi chăng nữa.

"Anh hiểu rồi, Higasa-chan. Anh không nghĩ một kẻ đần độn như anh có thể giải quyết được những vấn đề tế nhị mà con gái các em đang đối mặt – nhưng nếu em có thể cho anh mượn cuốn sổ ghi chép đó, anh hứa sẽ cố hết sức để đảm bảo ít nhất thì sẽ không có thêm thành viên nào trong số đàn em của các em biến mất nữa."

"Chỉ cần nghe anh hứa như vậy là đủ với em rồi."

Dù biết rõ lời nói của mình chẳng thể mang lại sự yên tâm nào, Higasa-chan vẫn nói vậy rồi hạ thấp cánh tay đã giơ lên suốt bấy lâu nay, trao cuốn sổ ghi chép cho tôi.

"Nhân tiện, tiền bối Araragi, anh có bạn gái chưa?"