1
Tôi bị bênh, nên chẳng ai muốn chơi với tôi cả.
Tôi nhìn thấy một con mèo đen đã bắt một con chuột.
Nó xảy ra nhanh đến nỗi tất cả những gì tôi có thể thấy chỉ là một cái bóng đen vút qua và trước khi tôi nhận ra thì con chuột đã nằm trong miệng của con mèo.
Có lẽ con chuột đã bị cắn vào chỗ hiểm nên không còn động đậy và như thể cảm nhận được ánh mắt nên con mèo quay sang phía tôi với đôi đồng tử màu vàng mở to.
Chỉ trong chớp mắt, con mèo đã biến mất vào trong con hẻm.
Thở dài một hơi, hình ảnh con mèo đã khắc sâu vào tâm trí tôi, một dáng vẻ mới tuyệt vời làm sao.
Thật là một thân hình nhanh nhẹn với đôi mắt vàng như vần trăng tròn giống như màu mắt của tôi nhưng tôi không có răng nanh lại còn không thể có được tự do như nó.
Nằm ưỡn mình trên chiếc giường cũ kỹ và hướng ánh nhìn ra phía bên ngoài. Tất cả những gì tôi có thể làm mỗi ngày là nhìn về phía con hẻm lạnh lẽo thông qua khung cửa sổ.
Bạn hỏi vì sao ư? Bởi vì đó chính là bổn phận và là cách sống của tôi.
Có những người đi ngang qua nhưng không để ý đến tôi và dù họ có nhận ra thì họ cũng chỉ vờ như không thấy một cô bé với thân hình nhợt nhạt trừng trừng nhìn họ. Với những người thẳng thắn hơn thì họ sẽ nhăn mặt như nhìn thấy thứ gì đó cấm kị và cũng nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng đây cũng là lẽ tự nhiên khi đây là khu ổ chuột và mọi người phải tập trung vào cuộc sống của họ và không dư thừa thời gian để giúp người khác.
"Ellen?"
Tiếng gọi nhẹ nhàng của mẹ khiến tôi trở về thực tại.
"Con nhìn thấy thứ gì à?" Bà hỏi và đặt chậu nước xuống sàn. Có lẽ bà nhận thấy ánh nhìn của tôi hướng ra bên ngoài chăm chú hơn so với thường lệ.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu và cất lời.
"Một con mèo..."
Một giọng nói yếu ớt so với những gì tôi trong đợi phát ra, tôi họ nhẹ rồi tiếp tục câu nói.
"Con trông thấy con mèo đen tuyền bắt được một con chuột"
"Vậy à," Bà mỉm cười gật đầu. Mái tóc nâu hơi xã ra khẽ đung đưa gần xương quai xanh.
Bà nhúng một mảnh vải vào chậu nước rồi vắt khô rồi gấp lại gọn gàng và đưa tay về phái chiếc chăn.
"Để mẹ thay băng cho con nhé"
Tôi gật đầu và bà ấy vén chăn xuống đầu gối tôi.
Cả hai bắp chân của tôi đều được quấn băng kín mít, vài chỗ còn rỉ ra vết đỏ nhạt.
Khi mẹ tháo băng gạt đã lộ ra vùng da đỏ ứng, nứt nẻ đến ghê rợn. Bà dùng những động tác đã quá quen thuộc và bắt đầu lau chân cho tôi.
Tôi đã cố gắng miêu tả cho mẹ dáng vẻ nhạnh nhẹn và oai vệ của con mèo khi vồ lấy con chuột nhưng mà mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên tôi sớm đã không còn gì để kể.
Trong lúc chỉ biết cúi đầu im lặng, mẹ đã quấn băng xong và kéo chăn lại ngay ngắn.
Rồi mẹ nhìn lên đầu tôi và như để ý thấy gì đó, bà mở lời "Ôi, chiếc nơ của con bị lệch rồi này."
Tôi đưa đây sờ lấy nó nhưng quả thật tôi không biết nó có lệch hay không. Bà cười và ra hiệu cho tôi quay người sang hướng khác, tôi nghe lời rồi tựa người về phía cửa sổ.
Mẹ tháo chiếc ruy băng màu đỏ xuống và nhẹ nhàng chải mái tóc màu tím nhạt của tôi. Bà làm rất cẩn thận để không vướng vào băng trên khuôn mặt tôi. Tôi chỉ biết ngồi im không dám cử động, lặng lẽ chờ đợi chiếc lược từ đỉnh đầu qua mái tóc dài đến thắt lưng rồi xuống tận ngọn tóc.
Giống như một con búp bê được bà ấy sửa soạn vậy.
Mỗi khi bà cử động cánh tay, một hương thơm ngọt ngào lại thoảng qua mũi tôi. Tôi nghĩ trên người mẹ lúc nào cũng thoang thoảng mùi bánh ngọt vì có lẽ công việc của bà là làm ra những món ăn đó.
Mẹ luôn thay băng cho tôi vào lúc buổi chiều tối cũng là lúc bà thường về nhà. Tôi đặc biệt thích hương thơm ngọt ngào hào quyện giữa không khí mát lạnh khi mặt trời lặng của mẹ.
Thời gian trôi qua thật chậm rãi và tôi nhắm mắt tận hưởng bầu không khí ấy.
Ngay sau đó, mẹ khẽ ngập ngừng.
"Mẹ xin lỗi vì đã không đưa con ra ngoài chơi được."
Tôi chợt mở mắt.
Một dòng điện nhỏ chạy vụt qua đầu tôi giống như tín hiệu nguy hiểm khiến cơ thể tôi khựng lại. Đối với những khoảng khắt này thì tôi phải lựa chọn từ ngữ thật chuẩn xác. Từng bánh răng trong đầu tôi quay tít để tìm kiếm câu trả lời.
Chỉ trong một thoáng, tôi đáp lại bằng giọng điệu vui vẻ.
"Không sao đâu ạ, mẹ biết là con thích chơi trong nhà mà." tôi nói rồi nhìn về phía gương mặt của mẹ.
Bà chỉ cười và thản nhiên chải tóc cho tôi. Sau khi xác nhận nụ cười trên gương mặt mẹ tôi mới gượng gạo nặn ra một nụ cười trên khóe miệng.
Bệnh của tôi là bẩm sinh.
Nhưng không phải vừa sinh ra là tôi bị nhốt trong căn phòng tăm tối này. Từ cửa sổ phòng này tôi không nhìn thấy được bầu trời nhưng tôi biết bầu trời trong xanh như thế nào và hương cỏ ra làm sao. Khi còn nhỏ, tôi đã từng ra ngoài chơi.
Từ khi sinh ra, da mặt và chân tôi đã bị viêm loét. Các khớp ngón chân dường như cũng có dị dạng nên khi đi thì thật đau nhức. Nguyên nhân không ai hay lại còn không có phương pháp chữa trị. Ở khu này cũng không có những bác sĩ tử tế và nhà tôi cũng không kham nổi chi phí cho việc điều trị.
Tôi nhớ lại những lời mà thầy bối đã nói với chúng tôi.
"Đứa trẻ này bị bệnh vì nghiệp chướng của tổ tiên, nó hẳn phải chịu sự dày vò này mãi mãi."
Mẹ hét lên điều gì đó rồi nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra khỏi người thầy bối. Và khi đi trên con hẻm nhỏ hẹp, sắc mặt của bà trắng bệch như có thể ngất đi bất kì lúc nào.
Sau cùng, tất cả những gì mẹ có thể làm chỉ là dùng băng gạt để bảo vệ da và cho tôi uống thuốc.
Tôi đã không hiểu gì khi lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ, người chỉ muốn được ra ngoài chơi. Chân tôi có hơi đau nhưng không đến nỗi không đi được vì thế nên mẹ cũng chiều theo ý tôi và cho tôi ra ngoài.
Tôi có thể dùng váy để che đi những vết thương trên chân nhưng là điều không thể với khuông mặt. Mỗi khi cử động hay làm xước khuông mặt thì lớp da như những con giun bị ép chặt đến buồn nôn lại lộ rõ từ khẻ hở của băng gạt.
Lũ trẻ cùng tuổi đều ghê sợ tôi. Bệnh của tôi không lây nhiễm, nhưng cha mẹ của những đứa trẻ khác đều dè chừng, không cho con cái họ lại gần tôi.
Một số thì đứng nhìn và xì xầm bàn tán ở đằng xa. Tôi vờ như không để ý, tự chơi trò của mình. Khi đó, tôi chỉ biết lặng lẽ khóc thầm. Nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc cứ mãi chìm trong bầu không khí u ám của căn phòng.
Chơi chán thì tôi lại về nhà. Mặc kệ quần áo và băng gạc lấm lem, tôi nằm xuống giường và đợi mẹ trở về.
Một ngày nọ, mẹ đi làm về nhà như thường lệ. Bà hỏi "Con chơi có vui không?", rồi nhẹ nhàng chạm tay vào bộ quần áo bẩn của tôi.
Tôi trông thấy bàn tay của bà.
Tôi không rõ vì sao, một nỗi lo âu chợt dâng lên. Toàn thân tôi cảm giác như lỗ chân lông đang túa mồ hôi lạnh.
Tay mẹ... Luôn thô ráp như vậy sao?
Tôi không dám mở miệng hỏi. Chỉ tưởng tượng đến việc mình thốt ra câu hỏi đó thôi cũng đủ khiến chân tôi nhũn ra. Một giọng nói thì thầm "đều là lỗi của mày." không biết từ đâu vọng đến khiến tôi rùng mình.
Bàn tay mẹ trở nên thô ráp như vậy, không hẳn tất cả đều do chăm sóc tôi. Nhưng việc lo cho sinh hoạt hàng ngày của tôi chắc chắn đã ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của bà.
Nếu cứ như thế này, một ngày nào đó mẹ sẽ bỏ rơi mình mất, tôi có một linh cảm như vậy.
Chỉ khi có thừa sức lực, bạn mới có thể đối tốt với người khác.
Mẹ cũng không nói gì. Dù không mở miệng thì đôi môi đang mím chặt của bà trong mắt tôi như đang trách cứ, làm tôi khiếp sợ.
Không, con không muốn bị bỏ rơi. Những từ ngữ đó khiến toàn thân tôi như muốn gào thét.
Với những niềm tin đó những dấu hiệu bắt đầu lảng vảng trong đầu tôi.
Từ ngày đó, tôi không còn ra ngoài chơi nữa. Tôi ngoan ngoãn nằm trên giường và đợi mẹ đi làm về. Dù có thấy ngứa, tôi cũng cố chịu đựng không gãi. Tôi chỉ muốn giữ lấy khoảng thời gian mà bà chăm sóc tôi chắt chiu nhất có thể.
Dường như ban đầu bà cũng thấy lạ trước những điều đó nhưng cũng chỉ là lúc ban đầu. Bà cũng nhanh chóng không còn để ý nữa.
Thực ra, tôi cảm thấy bà trở nên dịu dàng hơn trước. Dù có thể đó chỉ là những tưởng tượng của tôi, nhưng cũng chẳng sao cả. Đối với tôi lúc đó, so với việc không được ra ngoài chơi, việc mất đi tình yêu của bà còn đáng sợ hơn nhiều.
Khi lên bảy, tôi đã phải sống như một tù nhân.
Bị xiềng xích mang tên băng gạc trói buộc, cả ngày chờ đợi chút tình thương của mẹ như thức ăn được mang đến tận miệng. Như một tù nhân khờ dại đó là con đường tôi đã lựa chọn.
"Xong rồi này."
Mẹ chỉnh lại chiếc nơ cho ngay ngắn rồi đưa chiếc gương nhỏ đến trước mặt tôi.
Hình ảnh một cô bé yếu ớt với khuôn mặt quấn đầy băng hiện ra trong gương. Mái tóc tím nhạt làm nổi bật chiếc nơ màu đỏ. Ở bên cạnh là một người phụ nữ với mái tóc màu nâu nhạt đang mỉm cười dịu dàng.
Mẹ nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi từ phía sau rồi đung đưa nhẹ nhàng cơ thể của mình như đang đưa nôi cho một đứa trẻ.
"Ellen yêu dấu của mẹ..."
Được bao bọc trong hương thơm ngọt ngào chỉ có mẹ có khiến tôi cảm thấy thật an tâm. Tôi ôm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của bà rồi nhắm mắt lại.
Mẹ của con. Người mẹ luôn thương yêu con.
Con cũng yêu mẹ nhiều như vậy.
Đối với tôi, bị mẹ bỏ rơi cũng chẳng khác gì cái chết. Bởi vì chỉ có mẹ mới bằng lòng yêu thương tôi.
Nếu mẹ không cười, tôi cũng không thể cười nổi. Nếu mẹ không yêu tôi, tôi sẽ không thể thở.
Giống như người sắp chết đuối cố sống cố chết bám lấy một thứ gì đó, tôi níu chặt lấy tình yêu của mẹ.
Dù sao thì, đây cũng là khu ổ chuột.
Mọi người đều phải dốc hết sức mình để mưu sinh. Còn tôi, tôi dốc hết sức để giữ lấy tình yêu của mẹ dành cho mình.
"...Khốn kiếp! Mày đùa tao à!"
Âm thanh tiếng cửa bị đẩy mạnh một cách thô bạo vang lên cũng là lúc báo hiệu bố đã về.
Tôi và mẹ bất chợt kinh ngạc. Hay nói đúng hơn thì bà đã lập tức bộc lộ nó ra.
Dù bà vẫn nắm tay tôi nhưng bàn tay ấy run rẩy khe khẽ khiến tôi nhận ra sự căn thẳng của bà.
Ngôi nhà rất nhỏ vì vậy từ lối ra vào đến phòng tôi gần như liền một nhau. Giữa nhà có một chiếc bàn kê sẵn, bố ngồi xuống rồi quăng mạnh cái chai đang cầm xuống bàn.
Tôi không rõ cha làm việc gì. Chỉ nhớ rằng ông luôn về nhà muộn hơn mẹ. Mái tóc ngắn và bộ quần áo cũ kỹ của bố luôn dính những vết bẩn như bùn đất.
"Lại phải đi vay thêm," Ông lầm bầm. Tôi biết ông không phải đang nói một mình, mà là đang nói với mẹ.
"Bên hiệp hội nói sao hả anh?", Bà hỏi.
Bố chỉ lắc đầu đáp lại. "Vô dụng, chẳng đàm phán được gì sất. Bọn họ biết rõ chúng ta không còn chỗ nào khác để đi vậy nên… Chết tiệt!"
Nhớ lại chuyện gì đó khiến bố nổi giận, ông co chân đá văng cái thùng gần đó. Lực tay mẹ nắm lấy tay tôi đột nhiên mạnh hơn.
Sự im lặng khó chịu bao trùm. Tiếng kim giây tích tắc, tích tắc vang vọng khắp căn phòng ngột ngạt.
Bố thở hắt ra một hơi, ánh mắt dao động lướt qua người mẹ khi bà đang cúi đầu và cuối cùng dừng lại ở nơi ánh mắt tôi.
Tôi giật mình, định mở miệng nói gì đó. Nhưng ngay giây sau, bố lại vẻ mặt như phiền phức lắm mà quay đi chỗ khác, rồi tu một hơi cạn sạch thứ chất lỏng trong chai.
Lòng tôi nặng trĩu như có tảng đá đè. Lần nào cũng vậy.
Bố chẳng bao giờ nhìn thẳng vào tôi.
Ông luôn đối xử với tôi như không hề tồn tại.
Ông cũng không ôm tôi với tình yêu thương và nói bố yêu con cũng như không hề chửi rủa và nói ghét tôi. Ông chắc chắn nhận ra sự hiện diện của tôi nhưng có lẽ dường như ông muốn gạt tôi ra khỏi tầm mắt.
Tôi đã từng hỏi mẹ, "Bố có ghét con không ạ?". Mẹ vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu phủ nhận. "Không có chuyện đó đâu. Bố vì Ellen mà rất cố gắng làm việc đấy." "Vậy tại sao bố không bao giờ nói chuyện với con?" Mẹ chỉ cười nhẹ và nói, "Bố đang ngại đấy mà."
Tôi cũng rất muốn tin những lời mẹ nói. Tôi rất muốn nghĩ rằng bố yêu tôi. Vì vậy, lần nào tôi cũng hy vọng tìm thấy trong ánh mắt bố sự quan tâm dành cho mình, có điều phần lớn đều kết thúc bằng sự thất vọng.
Bố chưa từng gọi tên tôi mà ông chỉ gọi tên mẹ.
Một lát sau, bố đứng dậy khỏi ghế, tiến lại gần phía này.
Mục tiêu không phải là tôi mà là mẹ.
Ông thô bạo nắm lấy tay mẹ. Tay tôi và mẹ đang nắm lấy nhau cũng theo đó mà tách ra, cứ như đôi tình nhân bị ép chia lìa.
Bố kéo mẹ vào phòng bên khác, cũng là căn phòng duy nhất ngoài phòng tôi rồi đóng cửa lại. Sau đó vang lên tiếng khóa cửa từ bên trong.
Rồi tôi bị bỏ lại một mình.
Qua bức tường, tôi nghe thấy những âm thanh ồn ào. Âm thanh nhỏ dần, cuối cùng chuyển thành tiếng thì thầm khe khẽ.
Đây cũng là cảnh tượng thường ngày. Bố mẹ luôn nói chuyện gì đó ở nơi mà tôi không thể nhìn thấy.
Tôi không rõ hai người họ đang làm gì nhưng tôi cảm nhận được đó là một việc gì đó quan trọng trong mối quan hệ giữa nam và nữ.
Tôi đã từng hỏi mẹ khi bà từ trong phòng bước ra: "Hai người vừa làm gì vậy ạ?" Mẹ chỉ cười với vẻ mặt phức tạp. Những lúc như thế, ngoài mùi bánh ngọt quen thuộc, còn có một loại hương thơm khác thoảng ra từ cổ mẹ. Tôi nghĩ có lẽ đó chính là mùi hương chỉ thuộc về bố.
Trong khi họ nói chuyện, tôi chỉ có thể nhìn quanh quẩn ra ngoài và cào rách nhãn chai thuốc để giết thời gian. Như thể đang cố gắng tỏ ra rằng thật là tuyệt vời khi tôi có được thời gian riêng tư.
Nhưng thực tế là tôi bị bỏ lại đây, việc phải tự mình thừa nhận sự thật này khiến tôi cảm thấy rất buồn.
Đến khi tôi bắt đầu thấy chán việc cào rách nhãn chai thuốc, tôi đành đưa tay về phía con búp bê cũ kỹ bị vứt ở một góc giường.
Đó là một con búp bê hình bé gái tóc vàng đang mặc trên người chiếc váy và mũ màu tím, trên khuông mặt còn hiện ra một nụ cười trông thật kì quái. "Mẹ không tìm thấy con búp bê nào có màu tóc giống Ellen. Nhưng quần áo của nó thì cùng màu với tóc con đấy." Lúc đó mẹ đã nói như vậy rồi tự tay đưa con búp bê cho tôi.
Tôi giả vờ vui vẻ nhận lấy. Sau cùng thì màu tóc của con búp bê chẳng quan trọng vì tôi cũng chẳng thích mái tóc của mình.
Tóc của tôi cùng màu với mái tóc màu tím nhạt của bố. Nhưng tôi thích mái tóc màu nâu nhạt của mẹ hơn. Vì nếu như tóc tôi giống màu tóc của mẹ thì biết đâu bố sẽ chịu để ý đến tôi.
Tôi dùng tay chải tóc cho con búp bê. Sợi tóc vàng của nó xoăn tít thành nút và thật khó để luồng từng ngón tay qua.
Lòng tôi bực bội vô cùng. Tôi dùng lực tay mạnh hơn, cố gắng gỡ mớ tóc rối. Đôi mắt vô hồn của con búp bê như đang kêu gào với tôi.
"...Đau quá."
Im đi, làm sao mà có thể đau đớn khi cô chỉ là một con búp bê.
..."Cô cũng có khác gì một con búp bê đâu."
Tôi không phải búp bê.
Từ tận đáy lòng tôi ra sức phản bác. Nhưng đồng thời nó lại khiến tôi nhớ đến dáng vẻ của mình khi để mẹ chải đầu. Cái dáng vẻ phó mặc, không hề cử động đó. Lặng lẽ chờ chiếc lược theo cử động cánh tay mẹ, lướt từ trên xuống dưới qua mái tóc tôi.
Tôi là búp bê ư?
"Đúng vậy"
Không phải.
Tôi tiếp tục dùng lực để gỡ rối đống chỉ.
Mắt tôi không vô hồn như cô. Mắt tôi có thể quan sát mọi thứ càng có thể phản chiếu biết bao cảnh tượng.
Heeheeheee.
Con búp bê khúc khích, mái tóc bị giằng kéo khiến cổ vẹo đi một góc không tự nhiên nhưng bộ mặt nó vẫn không thay đổi.
..."Chẳng phải cô chỉ nhìn thấy com hẻm lạnh lẽo thôi, còn gì nữa đâu?"
Tôi cảm thấy máu đang tràn ra trên khuông mặt.
Tôi lập tức ném con búp bê đi khiến nó đập vào tường, rồi rơi xuống đống quần áo trên sàn.
Vì không muốn nghe thêm bất cứ âm thanh nào, tôi gục mặt xuống và vùi đầu vào gối.
Tôi ghét ở một mình. Sự tĩnh lặng khiến tôi suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ. Khiến tôi nghe thấy đủ loại âm thanh.
Tôi nhắm nghiền mắt, mong mẹ sẽ nhanh chóng quay trở lại sớm hơn. Dù không thấy lạnh nhưng cơ thể tôi lại không ngừng run rẩy. Chẳng biết từ lúc nào, tôi cứ thế thiếp đi.
Khi chợt tỉnh giấc, mẹ đang vuốt ve má tôi bằng lòng bàn tay. Gương mặt của bà trống rỗng, nhưng khi nhìn thấy tôi đã tỉnh bà chỉ mỉm cười.
"Con tỉnh rồi à?"
Tôi lặng lẽ gật đầu. Chỉ cần nhìn thấy mặt mẹ là tôi có thể an tâm.
"Để mẹ đi lấy nước cho con nhé." Mẹ nói rồi rời ghế, đi về phía bồn rửa.,
Nghĩ về nó thì có lẽ cũng sắp đến giờ uống thuốc rồi.
Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm vẫn chưa buông xuống vậy nên từ lúc tôi ngủ thiếp đi đến giờ cũng không trôi qua bao lâu. Có lẽ vì vừa suy nghĩ vừa ngái ngủ nên đầu óc tôi vẫn còn hơi mụ mị.
Tôi bất giác dõi theo bóng lưng của mẹ. Không hiểu vì sao nhưng tôi cảm thấy việc mẹ đang làm không phải vì tôi mà giống như đang trốn tránh khỏi điều gì đó.
Nhưng trốn tránh khỏi điều gì vậy?
Tôi nhìn vào cánh cửa dẫn sang phòng bên cạnh. Bố tôi, người đang ở bên trong chắc không ra ngoài và kéo tay mẹ vào nữa.
Một lát sau, mẹ quay lại khi đang cầm ly nước và gói thuốc bột. Tôi từ từ ngồi dậy và nhận lấy đồ vật trong tay mẹ.
Rồi, tôi vô thức liếc nhìn khuông mặt của mẹ và sửng sốt.
Tôi bất giác nín thở, như thể bối rối trước việc vừa nhìn thấy.
Giây phút đó, mẹ đẹp đến không thể tin nổi.
Không phải vì đường nét gương mặt của mẹ. Tóc bà thì rối bù, hơn nữa cũng không có lớp trang điểm nào. Mẹ chỉ cười một cách yếu ớt. Nhưng đôi môi dưới vì mím chặt mà ửng đỏ. Vệt đỏ đó cũng là thứ duy nhất tôi cảm nhận được trong căn phong tăm tối này. Hàng mi cụp xuống thỉnh thoảng lại run rẩy vì những kí ức. Ánh mắt mẹ, hơi thở mẹ, đôi bàn tay đan vào nhau, tất cả dường như mang một ý nghĩa nào nó.
Tôi cảm nhận được, người phụ nữ này đang tràn đầy sức sống.
Tôi nuốt gói thuốc bột. Vị chẳng hề đắng bởi vì dạy dày của tôi sớm đã quen với vị đắng này rồi. Thứ nước thuốc vào đến tận cùng dạ dày như hóa thành một con rắn trườn bò, cảm giác như có thể trào ra khỏi cổ họng bất cứ lúc nào.
"...Mẹ ơi."
Tôi gần như muốn hét lên nhưng thay vào đó chỉ là tiếng gọi mẹ. Giọng nói của tôi run rẩy. Như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Mẹ đã nhận ra điều đó, đứa trẻ thể hiện sự bồn chồn lo lắng dành cho bà. Vì vậy, bà nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tôi tuyệt vọng bám chạt vào người mẹ, cố gắng để bà không nhận ra cảm xúc vừa mới trỗi dậy trong tôi.
Ngăn mẹ nhận ra ư? Chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ vậy. Nói đúng hơn là, tôi cố vờ như mình không thể.
Dù được bao bọc trong hương hương ngọt ngào của mẹ, bóng đen trong lồng ngực vẫn không hề tan biến, ngược lại nó càng lúc càng ăn sâu vào cơ thể tôi.
Thứ cảm giác chưa từng trải xuất hiện trong cơ thể khiến tôi bối rối. Từ trong lồng ngực tôi, có thứ gì đó đang được sinh ra.
Đó là sự căm hận.
Tôi tràn ngập căm hận. Oán hận người mẹ đã khiến tôi cảm nhận được sức sống mãnh liệt kia. Oán hận người bố đã tùy ý hưởng thụ tình yêu của mẹ, thứ mà tôi không bao giờ có được.
Tôi rối bời vì không thể nắm bắt được nguồn gốc của thứ tình cảm tàn khốc đến vậy.
Mẹ dịu dàng như thế, yêu thương tôi ân cần như vậy, sao tôi có thể hận mẹ được chứ? Tôi tự tránh bản thân mình thật nặng.
Để rũ đi những suy nghĩ đang làm tôi đau khổ, tôi càng ra sức ôm chặt lấy mẹ hơn.
Chỉ có mẹ có được sắc màu rực rỡ thì cũng không sao cả.
Chỉ cần mẹ ôm chặt tôi như lúc này, tôi cũng có thể được nhuốm chút màu sắc ấy.
Tôi là Ellen. Đứa con gái yêu quý của mẹ. Ngoài điều đó ra, tôi không cần gì cả.
Tôi yếu ớt tự thuyết phục mình như vậy.
Thế nhưng, ảo ảnh của sự căm hận vẫn nhanh chóng níu lấy chân tôi, cố kéo tôi xuống biển sâu thăm thẳm.
Nó thậm chí còn ghé vào tai tôi thì thầm, ép tôi phải nhận ra tâm ý của chính mình.
"Cô chắc chứ?"
Tôi cố nén tiếng hét và vùi mình vào lòng mẹ.