Tôi đã lệch nên chap mới đây T-T
__________________________________________________________________________
Lady Kotobuki? Là ai vậy?
“Cậu có muốn tôi cho cậu quá giang về nhà không?”
Chika bước lên phía trước một chút, giờ cô ấy đang đứng giữa tôi và người tài xế to lớn, mặc vest chỉnh tề.
Tôi không tài nào phân biệt được liệu ông chú này là tài xế hay vệ sĩ nữa; cảm giác như tôi có thể thấy được cơ bắp ngực ông ta lồ lộ qua lớp áo vest – hay đúng hơn là, chúng đang nhìn tôi.
Chúng đang quan sát từng cử động của tôi.
“Ồ, đừng bận tâm đến Tetsuo – ban đầu anh ấy hơi đáng sợ một chút thôi.”
Chika trấn an tôi về người đàn ông to lớn với... ờm, cơ ngực đồ sộ. Giờ biết tên anh ta rồi thì có lẽ tôi nên gọi anh ta là đại ca Tetsuo to con. Mặc dù cũng chẳng quen ai tên Tetsuo, nên thêm chữ "to" chắc cũng chẳng cần thiết.
Tetsuo thôi cũng đủ rồi.
Mà nói về Tetsuo, vẻ mặt anh ta chùng xuống sau khi Chika nhận xét anh đáng sợ. Giờ thì anh ấy chỉ lặng lẽ nhìn xuống đất, ánh mắt u buồn.
Tôi không có ý sợ anh đâu, Tetsuo à! Đừng buồn vậy mà, cô ấy không có ý xấu gì đâu, tôi thề đó.
Chika tốt lắm mà.
Mà nhắc mới nhớ…
“Lady Kotobuki là ai vậy?”
Sự chú ý của tôi dành cho người tài xế có vòng một khiến tôi quên béng mất chuyện cũ – cụ thể là cái tên mà anh ta đã gọi ra.
“Lady Kotobuki là mẹ tôi.”
Ngay khi Chika nói vậy, Tetsuo định giơ tay lên phản đối, nhưng khi cô ấy nói tiếp, anh ta lại từ từ hạ tay xuống.
“Tôi là Chika Kotobuki, còn đây là tài xế của tôi – Tetsuo. Và đây là xe của chúng tôi. Cậu có muốn đi nhờ không?”
Chuyện này thật sự đang diễn ra sao?
Tôi cũng không ngu đến mức nghĩ rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến Chika, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đã hy vọng điều gì đó dễ hiểu hơn. Có vẻ như tâm trí tôi luôn hướng đến những giả thuyết dễ chấp nhận, đôi khi là để né tránh sự thật.
Tôi bước theo Chika vào trong xe, mà nói thật thì gọi cái xe này là “xe” có hơi xúc phạm. Nội thất bên trong được bọc da mượt mà, cảm giác mát lạnh khi chạm vào – điều càng nổi bật hơn khi máy sưởi trong xe phả hơi ấm ra.
Không giống như ghế thường đi ngang qua xe, hàng ghế ở đây chạy dọc và ngang theo chiều xe, tạo thành một chiếc ghế dài nối liền.
Một chiếc ghế siêu cấp bự chảng!
Người giàu đúng là sướng thật.
Khi tôi vươn tay định đóng cửa lại, bàn tay tôi vấp phải một lực cản.
Ngước lên, tôi thấy Tetsuo đang đứng sừng sững trước mặt, ánh mắt anh ấy như dao găm đâm sâu vào linh hồn tôi, gương mặt nửa sáng nửa tối với nụ cười đáng sợ khiến tôi rùng mình.
Tôi buông tay khỏi tay nắm cửa, thấy Tetsuo cố biến ánh nhìn của mình thành một nụ cười thân thiện – nhưng cái vẻ tươi cười đó lại đáng sợ theo một kiểu khác. Khi anh ta khẽ đóng cửa lại, tôi thấy cánh tay anh hơi run.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy đồng cảm với người bạn vụng về này.