Mấy hôm nay tôi vẫn không bước ra khỏi ra, nhưng ba mẹ đã không còn khuyên tôi đi ra ngoài giải sầu nữa.
Mẹ nói rằng, nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, tránh việc chạy loạn khắp nơi rồi tự tổn thương đến chính mình.
Tôi không phản đối, dù sao bản thân tôi cũng không muốn ra ngoài.
Tôi nghĩ, là do tôi sợ lại gặp phải những người có 'mùi thịt' trên cơ thể. Hết người này đến người khác chết ở trước mặt tôi, tôi chẳng thể nào thờ ơ nổi.
Nhưng tôi thật sự rất muốn làm rõ, rốt cuộc mẹ đã biết cái gì.
Tuy mấy ngày nay tôi vẫn luôn nói bóng nói gió, giả vờ nói mình ngửi thấy cái mùi vừa tanh vừa ngấy kia, nhưng bà không có chút phản ứng nào, cứ như không hề hay biết gì, còn hỏi tôi có phải xem quá nhiều phim kinh dị rồi không.
Tôi cũng hy vọng là do mình đã xem quá nhiều phim.