- Cục cưng ơi, người bạn mà con dẫn về nhà lần trước sao mấy nay không đến nữa vậy?

Hôm nay mẹ chợt hỏi tôi như thế.

Mới qua ba bốn ngày mà thôi, đâu cần phải ghé thường xuyên chứ?

- Sao vậy ạ? Mẹ tìm nhỏ có việc gì không?

Tôi cười hỏi, nhìn như hỏi vu vơ, nhưng thật ra đang âm thầm quan sát bà.

- Con bé đó trông được đấy, chẳng phải dạo gần đây tâm trạng con không tốt sao? Nên ra ngoài chơi với người ta nhiều hơn, đỡ khỏi phải cả ngày xem phim điện ảnh và truyền hình rồi nghĩ linh ta linh tinh.

Tôi không nhìn ra điều bất thường nào, chỉ cười đáp lại.

Thật ra trong mấy ngày này tôi vẫn luôn liên lạc với Đại Mễ, hiện tại cô ấy cũng là một thành viên của 'thịt', tôi lo rằng cô ấy sẽ đột nhiên gặp phải chuyện bất trắc.

Nhưng rốt cuộc có nên mời cô ấy đến nhà lần nữa không đây?

Nguyên buổi chiều ngày hôm nay, tôi cứ luôn suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng vẫn quyết định mời cô ấy qua.

Trốn tránh không phải là cách hay, nếu mẹ thật sự không biết cái gì thì không sao, nhưng nếu bà biết, tôi nghĩ rằng, bà sẽ không gây tổn thương cho Đại Mễ ngay trước mặt tôi đâu.

Hơn nữa, tôi cảm thấy, cũng đã đến lúc nên nói chuyện này cho cô ấy biết rồi.