Ngày hôm nay Đại Mễ ghé nhà chơi, mẹ vẫn cư xử rất bình thường.

Tôi kể toàn bộ nghi ngờ của mình cho Đại Mễ nghe, lúc đầu cô ấy còn cho là tôi đang nói đùa, nhưng khi thấy tôi kể quá nghiêm túc, cuối cùng cũng nhìn tôi như thấy kẻ điên với ánh mắt khó tin.

- Ý của cậu là, trên người tớ cũng có loại mùi đó? Tớ sắp chết sao?

Cô ấy hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.

- Tại sao chỉ có mình cậu ngửi thấy? Sao tớ không ngửi được gì hết?

Tôi nói cho cô ấy biết còn có một ông lão thô tục cũng biết về chuyện này.

Cô ấy không tài nào tiếp thu được chuyện này:

- Còn ai ngoài cậu nhìn thấy ông lão đó không?

Tôi cười gượng.

Đúng vậy, tôi không có bất kỳ cơ sở nào chứng minh được suy nghĩ của mình.

Lúc rời đi, Đại Mễ dùng một loại giọng điệu rất quái lạ nói với tôi rằng, mong tôi có thể đi khám bác sĩ tâm lý.

Tôi gật đầu, nhưng vẫn năm lần bảy lượt nhắc nhở cô ấy nhất định phải thật cẩn thận trong những ngày tiếp theo.

Sau khi Đại Mễ rời đi, mẹ lại đi vào phòng tâm sự với tôi.

Bà bảo rằng, về sau đừng nói mấy lời kỳ quái đó nữa, nếu không thì sẽ bị người ta xem như là kẻ điên.

Tôi không rõ làm sao bà biết được, có lẽ Đại Mễ đã kể cho bà nghe.

Nhưng, tôi quả thật không nên nói như vậy.

Ít nhất là trước khi có chứng cứ.