Từ sau khi Kỷ Khanh Khanh mang thai, dì Bùi liên tục nấu những món mà hợp khẩu vị của cô.
Mới đầu mang thai, phản ứng nôn nghén của Kỷ Khanh Khanh rất mạnh mẽ, không thể ăn thức ăn mặn, trên bàn cơm lúc nào cũng là đồ thanh đạm.
Sau đó, một bàn đều là đồ thanh đạm thì cô vẫn nôn đều đều, đặc biệt là trứng gà. Cô vẫn ngửi được mùi tanh của trứng gà cho dù đã cách một căn phòng, khứu giác mẫn cảm lạ thường.
Mấy ngày ấy, Kỷ Khanh Khanh nôn nghén rất kinh khủng, cả ngày không phải là trong nhà vệ sinh thì cũng là trên đường, chỉ thiếu không chuyển đồ dọn vào nhà vệ sinh để sống thôi.
Lục Lệ Hành thấy vậy thì cực kỳ đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn, cuối cùng vẫn là anh mời một người chuyên nấu cơm cho thai phụ tới, lúc này mới làm giảm tình trạng nôn nghén của Kỷ Khanh Khanh.
Ngày mùng ba tháng tám, ngày mai chính là ngày vào đoàn làm phim.
Mấy ngày nay Kỷ Khanh Khanh vẫn luôn nghĩ nên nói với ông nội Lục chuyện mình đi đóng phim như thế nào. Suy đi nghĩ lại, vào ngày cuối cùng, không thể không nói, lúc này cô mới có đủ dũng khí đi tìm ông nội Lục để thẳng thắn nói ra chuyện này.
Ông nội Lục đang ở trong phòng trẻ con nhìn công nhân bận rộn.
Mấy ngày trước, ông nội Lục đã mời người cháu bên ngoại là nhà thiết kế nội thất tới, đổi căn phòng cách vách phòng của Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành thành phòng của trẻ con. Công nhân lập tức thi công, sau khi sơn xong tường và đổi một số đồ vật bên trong thì còn xếp cả giường em bé và một ít món đồ chơi, giấy dán tường, toàn bộ căn phòng bây giờ đã trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Kỷ Khanh Khanh nhìn thoáng qua, đa số đều là đồ chơi của con gái.
“Ông nội, còn chưa biết là nam hay nữ mà?”
Ông nội Lục cười ha ha, nói: “Nếu là con trai cũng không sao, lúc đó đổi lại là được. Đúng rồi, còn có một phòng đồ chơi chưa lấy ra, lát nữa cũng mang ra đi.”
Kỷ Khanh Khanh đứng bên cạnh không dám nói lời nào.
Công nhân bận rộn sửa sang lại căn phòng xong xuôi, ông nội Lục kiểm tra thêm lần nữa, sau đó vừa lòng lòng gật. Khi ông xoay người lại, thấy Kỷ Khanh Khanh vẫn còn ở đây, ông cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Khanh Khanh, sao vậy? Có chuyện gì tìm ông à?”
Kỷ Khanh Khanh liên tục gật đầu, “Có chút việc ạ.”
“Chuyện gì?”
Kỷ Khanh Khanh ấp ủng nói: “Là như thế này, trước khi kết hôn, cháu có đi thử vai cho một bộ phim, là một bộ phim tình cảm hiện đại. Đại diễn cảm thấy cháu phù hợp với vai nữ chính, cho nên lúc đó đã kí hợp đồng.”
Ông nội Lục lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói.
“Quyết định khai máy vài tháng tám, lúc ấy cháu cũng không biết mình mang thai, cho nên đã đồng ý sẽ vào đoàn làm phim đúng ngày…” Kỷ Khanh Khanh khó xử, nhìn về phía ông nội Lục.
Ông nội Lục gật đầu, hỏi: “Tháng tám vào đoàn làm phim? Ngày bao nhiêu tháng tám?”
“… Ngày mùng 4 tháng 8 ạ.”
Kỷ Khanh Khanh đã chuẩn bị nhận một trận mắng mỏ rồi.
Ai bảo cô kéo dài như vậy chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui đến bây giờ mới nói.
“Ngày mùng 4 tháng 8?” Ông nội suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải là ngày mai sao?”
“Vâng ạ, là ngày mai ạ.”
“Con bé, sao không nói sớm? Nói sớm thì có phải là dì Bùi đã chuẩn bị xong cho cháu mang đi rồi không, đêm nay mới vội vội vàng vàng…” Ông nội Lục đi ra ngoài, cao giọng gọi: “Dì Bùi!”
Giọng nói của dì Bùi từ phòng khách truyền tới: “Sao vậy ạ?”
“Ngày mai Khanh khanh phải vào đoàn làm phim, dì nhanh chóng giúp con bé sắp xếp đồ đạc một chút đi.” Nói xong, ông quay đầu nói vưới Kỷ Khanh Khanh: “Đợi lát nữa cháu cũng xem lại xem có sót cái gì không.”
Kỷ Khanh Khanh đã sẵn sàng bị mắng, không ngờ rằng kết quả lại khác xa so với tưởng tượng của mình.
“Ông nội, ông… Không trách cháu sao?”
“Trách cháu cái gì?”
“Cháu đang mang thai, còn muốn ra ngoài bôn ba, không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai ạ.”
Ông nội Lục mỉm cười, ánh mắt từ ái: “Cháu là người trưởng thành, ông tin cháu làm gì cũng có điểm dừng. Cháu đang mang thai, nhưng ông cũng không thể coi đây là cái cớ để giữ cháu ở nhà. Bây giờ bắt cháu chỉ được ở trong nhà, sau này sinh con ra, có lẽ lại lấy cớ là bé con còn quá nhỏ, cháu phải ở nhà để chăm con sao?”
“Nhưng mà trước đây Lệ Hành cũng không đồng ý, lo lắng công việc sẽ làm ảnh hưởng đến bé cưng.”
“Đó là do thằng bé chưa trải sự đời, cho nên không hiểu. Nếu thật sự muốn tốt cho cháu, không muốn cháu đi làm chuyện gì có khả năng bị tổn thương, chỉ là chuyện này có khả năng cực kỳ nhỏ. Nhưng ông đã trải qua rồi, trước đây khi ông còn làm việc, trong công ty có không ít nhân viên nữ, họ đều mang thai nhưng vẫn đi làm, trước khi sinh một tháng mới xin nghỉ, có số ít là từ chức sau khi mang thai. Mang thai không đáng sợ, cháu tin rằng mình có thể chăm sóc bản thân và bé con trong bụng thì cứ đi làm, đừng vì con mà để mình cảm thấy nhàm chán.”
Tuy rằng ông nội Lục đã lớn tuổi, nhưng cũng không hề cổ hủ, cố chấp với những suy nghĩ xa xưa. Ông cũng biết theo trào lưu, cũng hiểu biết đôi chút về suy nghĩ của giới trẻ ngày nay.
“Ông nội…” Kỷ Khanh Khanh cảm thấy sống mui cay cay, “Cháu cảm ơn ông.”
“Cảm ơn ông làm gì? Bộ phim này là do cháu tự mình lấy được, nếu cháu đã ký hợp đồng rồi thì cứ đi thực hiện trách nhiệm của mình đi. Nhưng mà vẫn phải chú ý, ông nghe nói thỉnh thoảng ở đoàn làm phim còn có người hâm mộ tới. Hơn nữa nhân viên ở đoàn làm phim nhiều, cháu phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận. Nếu cơ thể có chỗ nào không thoải mái thì phải nói, không được giấu giếm, biết chưa?”
Kỷ Khanh Khanh gật đuầ thật mạnh, bảo đảm: “Vâng ạ, ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt!”
Sau khi ông nội Lục và Lục Lệ Hành đồng ý, ngày hôm sua, Kỷ Khanh Khanh ngồi lên xe bảo mẫu của công ty, đi tới đoàn làm phim, tham gia nghi thức khai máy của đoàn làm phim.
Ôn Nhu biết cô mang thai, dọc đường đi đều cẩn thận tỉ mỉ, cứ năm phút lại hỏi cô có mệt hay không, mười phút lại hỏi cô có muốn uống nước hay không. Công ty còn phái năm trợ lý đi cùng cô, chỉ kém không rước Kỷ Khanh Khanh lên kiệu để đi thôi.
Kỷ Khanh Khanh giở khóc giở cười.
Đạo diễn Nhậm biết cô mang thai mà còn vào đoàn làm phim đúng ngày thì bày tỏ rằng mình rất cảm kích, sau đó nói rằng sẽ cải biên một số cảnh nguy hiểm trong kịch bản đi, hoặc là lúc đó sẽ dùng thế thân.
Kỷ Khanh Khanh biết đạo diễn Nhậm nói là hai cảnh nào. Một cảnh là cô đuổi theo xe, còn một cảnh là nhảy. Hai cảnh này đúng là không thích hợp để cô tự mình ra trận.
Sau khi nghi thức khai máy xong xuôi thì đoàn làm phim chính thức khởi công.
Kỷ Khanh Khanh cũng không quá bận rộn, một ngày bốn cảnh quay đối với cô là vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận. Bây giờ cô mang thai hơn một tháng, còn chưa lộ bụng, hành động tự nhiên không có gì khác với người bình thường. Chỉ có lúc ăn trưa trên xe bảo mẫu là khác, mỗi món đều là đồ ăn mà đầu bếp của nhà họ Lục mang tới cho cô, như vậy sẽ khiến cô không bị buồn nôn.
Ngày đầu tiên vào đoàn làm phim, lúc kết thúc công việc đã là hơn bốn giờ chiều, cô nhận được điện thoại của Lục Lệ Hành, anh nói muốn tới đón cô.
Nơi này cách trung tâm thành phố không xa lắm, đoàn làm phim cũng không cần sắp xếp khách sạn cho mọi người. Vì tránh cho việc đi lại xa xôi, Lục Lệ Hành mua một căn hộ ở gần đây. Sau khi Kỷ Khanh Khanh kết thúc công việc thì có thể tới đó nghri ngơi, chỉ mất vài phút lái xe mà thôi.
Khoảng năm giờ, Lục Lệ Hành tới, Kỷ Khanh Khanh kết thúc công việc nhưng đoàn làm phim vẫn chưa xong. Cô ngồi ở ghế dựa đọc kịch bản, đầu hơi nghiêng nghiêng, mơ màng sắp ngủ.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ, truyện full Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ