Thành Himeji,
Sau khi biết được chuyện Nobuna vẫn đang an toàn, Yoshiharu đã gửi Yamanaka Shikanosuke đi, chỉ để lại tam tấu Takenaka Hanbei, Kuroda Kanbei và Hachisuka Goemon bên cạnh; rồi bọn họ đã bắt đầu một buổi họp bí mật.
Dù Shikanosuke, cô nàng đã bị đuổi khéo đi khóc lóc nức nở, “Vậy ra tướng quân vẫn chưa thể đặt lòng tin vào một tân binh mới gia nhập như tiểu nữ ạ~? Yoshiharu-sama… Ahhh, đúng thật là thống khổ mà…”, nhưng Yoshiharu vẫn phải nài nỉ cô nàng rời đi cho được.
Buổi họp mặt được chuẩn bị bởi Souen, phụ thân của Kanbei, trong một phòng trà nhỏ.
“Goemon đi đâu mất rồi ấy nhỉ?”
“Em đang trên trần nhà này, đừng bận tâm đến em nghen~”
“Yamanaka Shikanosuke đúng thật là đáng thương lắm ạ, Yoshiharu-san. Không mời cô ấy tham gia liệu có thực sự ổn không ạ?” (Hanbei)
“Ừm, bởi vì nếu mà có người thực sự liên quan đến chuyện mà anh sắp kể có mặt tại đây, sẽ có nhiều ý kiến phản bác lại đến điều mà anh muốn truyền đạt lắm.”
“Chẳng phải là chúng ta sắp nói về tương lai của Oda Nobuna sao, Sagara Yoshiharu? Yamanaka Shikanosuke là nhân vật có liên đới đến chuyện ấy sao?” (Kanbei)
“Lúc nãy, khi mà anh vẫn đang hiểu nhầm về tình cảnh của Nobuna, đột nhiên anh lại nghĩ đến tương lai của Shikanosuke-chan. Những điều mà anh sắp nói tới đây đều rất quan trọng, xin các em hãy chú ý lắng nghe thật kỹ nhé.”
Yoshiharu hạ giọng xuống.
“Hẳn các em đều đã biết lý do vì sao mà anh có thể biết về tương lai rồi, đúng không? Những kiến thức ấy, là do anh có được từ kiệt tác vĩ đại nhất của hãng game SLG, “Tham vọng của Oda Nobunaga”.”
“Từ lâu em đã muốn hỏi anh rồi, cái “Geimu” ấy mà anh hay nói, thực ra là gì thế?” (Goemon)
“Cái “Geimu” này, liệu nó có phải là một dạng sách sử ký giống như là “Chuyện kể Heike” không ạ? Khụ khụ.” (Hanbei)
“Dù rằng “Tham vọng của Oda Nobunaga” đã lưu lại nhiều nhân vật và những câu chuyện lịch sử trong thời kỳ chiến quốc, thế nhưng mà, nó lại có đôi chút khác biệt so với lịch sử chính thống; ừmmmm, ví dụ như là…”
Yoshiharu lấy lên một miếng phô mai.
“Đầu tiên, với một tình tiết nhất định đã xảy ra, trong ngôn ngữ của tương lai, bọn anh lại gọi đó là một “sự kiện”.”
Trong lúc vừa nói, Yoshiharu đặt miếng phô mai xuống sàn nhà.
“Mmm”
“Hmmm, vậy miếng phô mai này giống như là một tình tiết đúng không?” (Kanbei)
“Ừm, tiếp theo là, với tình tiết thứ hai, và thứ ba, thứ tư…”
Yoshiharu tiếp tục xếp những miếng phô mai khác nối tiếp thành một hàng ngang nghiêm chỉnh.
“Để ghi chép lại những tình tiết này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, theo thứ tự trật tự thời gian hoàn chỉnh, bọn anh gọi nó là một câu chuyện. Nói đơn giản là, đây là một con đường mà chẳng hề có một lối rẽ nào ra khỏi con đường đó hết.”
“Vâng ạ, những câu chuyện đều có trật tự riêng của nó hết, hiếm khi em thấy một tình huống rằng câu chuyện được viết tiếp, mà lại không có thứ tự định sẵn rõ ràng lắm ạ.” (Hanbei)
“Anh đang cố nói về nguyên nhân và hậu quả đúng không, Sagara Yoshiharu? Lấy “Chuyện kể Heike” làm ví dụ, bởi vì sự phồn thịnh của gia tộc Minamoto, gia tộc Heike đã từ từ bị chèn ép và cuối cùng là bị nuốt chửng. Trong câu chuyện này, có vô số những tình tiết khác nhau đã lần lượt được bện chắc như tơ nhện, và cuối cùng là dẫn đến hồi kết sau cùng. Đó có phải là điều anh muốn bọn em hiểu không~?”
Yoshiharu gạt tan những miếng phô mai ra khắp sàn nhà và nói.
“Trong thế giới của game, những sự kiện khác nhau được chia ra thành một mớ hỗn độn giống như chỗ phô mai này, không chỉ thẳng đuột như một câu chuyện đâu.”
“Ý của anh là sao vậy ạ, Yoshiharu-san?” (Hanbei)
“Lấy ví dụ nhé, để một tình tiết có thể xảy ra được, cần rất nhiều điều kiện khác nhau, và tình tiết thứ hai cũng y như vậy. Không quan trọng dù em có chọn hành động như thế nào, chỉ cần những điều kiện đó được đáp ứng đủ, một tình tiết mới sẽ được xảy ra. Đó là cơ sở để tạo nên được một thế giới game, không phải là một con đường lớn, mà là vô số những con đường được rẽ nhánh rồi tập hợp lại với nhau.”
Kanbei khịt mũi.
“Đó chẳng phải là điều mà Simon đã nói với anh về cách mà lịch sử được tiếp diễn à~? Không quan trọng dù Sagara Yoshiharu anh có làm gì để hòng thay đổi hướng đi của lịch sử, đến sau cùng cũng sẽ chẳng có gì được thay đổi cả; đó là điều mà Simon đã dạy cho anh lúc trước đó~!”
“Mmm, cho đến tận bây giờ, anh vẫn luôn nghĩ rằng, anh thực sự có thể thay đổi được lịch sử nếu như mà anh cứ liên tục đưa ra những lựa chọn khác nhau. Thế nhưng mà khi Ashikaga Yoshiaki, người vốn ra đã bị tiêu diệt từ lâu, lại đột nhiên xuất hiện, anh đã từ bỏ cái suy nghĩ hạn hẹp đó rồi. Đúng như lời mà Kanbei đã nói, thế giới này không chỉ tiến lên trên một đường thẳng, thế nên, kể cả khi dù cho chúng ta có cố gắng để tạm thời thay đổi được hướng đi của nó, chỉ cần một khi mà các điều kiện đã được tập hợp lại đầy đủ, cái tình tiết trong lịch sử đó chắc chắn sẽ bị xảy ra một lần nữa, chỉ là theo một cách khác thôi; đến cuối cùng, nó sẽ kết thúc tại điểm kết mà anh biết. Cứ như vậy, thế giới này vẫn đang tiếp tục đi đến tương lai định sẵn của nó ấy.”
“Khác với thế giới của “Geimu”, có vô số những con người đang kiến tạo nên thế giới này dựa trên ý chí riêng của họ.” (Kanbei)
“Phải, chính xác là nó đó, Kanbei. Nhưng nếu chỉ xét riêng về cấu trúc, các sự kiện ở thế giới thực so với game thì lại trùng khớp đến kinh ngạc. Đến tận lúc này, anh vẫn đang mong muốn để có thể thay đổi được hướng đi của tình tiết lịch sử, thế nhưng mà bây giờ thì anh đã hiểu rõ ràng rồi. Để ngăn chặn một tình tiết sắp xảy ra, điều quan trọng nhất là, không thể để cho những điều kiện tạo nên tình tiết đó được đáp ứng đầy đủ!”
Hanbei hạ thấp đầu và lén nhìn vào Yoshiharu.
“Uhhh, Yoshiharu-san, anh đang nói là tương lai “không thể thay đổi được” lại thực sự có thể thay đổi được sao ạ? Dựa trên lời anh nói, liệu em có thể đoán rằng tương lai của chúng ta, đang diễn biến theo một hướng cực kỳ tồi tệ đúng không ạ?”
Yoshiharu gật đầu.
“Về Shikanosuke-chan, trong “Tham vọng của Oda Nobunaga”, số tình tiết mà có liên quan đến Shikanosuke-chan là ba. Tình tiết đầu tiên là sự quyết tâm “Cầu nguyện cho sự thống khổ đến mặt trăng” của cô ấy vững như sư chùa Sokushinbutsu, tình tiết thứ hai là “Yamanaka Shikanosuke phục tùng dưới trướng gia tộc Oda”, nhưng tình tiết cuối cùng lại có tên là, “Cái chết của Yamanaka Shikanosuke”.”
“Yoshiharu-san.”
“Đó quả là một “evento” đáng ghét đó~.”
Dù đang cố gắng tỏ ra thật điềm tĩnh, thế nhưng giọng của Yoshiharu đã bắt đầu run rẩy.
Trách nhiệm khi phải nói ra cái tương lai bất hạnh của đồng đội của cậu thiếu niên, sự khó chịu, cùng với vô số những cảm xúc khác đang cùng gào lên trong trái tim của Yoshiharu.
Nhưng Yoshiharu đã quyết định rằng, cậu ta sẽ không lẩn trốn nữa.
“Trong tương lai mà anh biết, Shikanosuke-chan đã không thành công phục hưng lại được gia tộc Amago; sau khi bị đánh bại bởi gia tộc Mori và bị bắt giữ một lần nữa, cô ấy đã bị ám sát trong lúc bị áp giải về thụ án. Đến cuối cùng, cô ấy đã hy sinh vì sự trung thành cùng với lẽ phải của đời mình.”
“Chẳng phải là chỉ cần nếu các nữ chúa chiến binh chịu quy phục thành ni cô, mạng sống của họ sẽ được bảo đảm sao?” (Kanbei)
“Dựa trên nhân cách của Shikanosuke-chan, chắn hẳn cô ấy sẽ không chịu sống tiếp dưới danh nghĩa của một ni cô đâu. Và cũng bởi vì bi kịch của Shikanosuke-chan đó, người ta vẫn còn nhớ đến cô ấy như là một vị anh hùng ở tương lai 400 năm sau cơ.”
“Làm sao mà có thể như thế được chứ~” Hanbei tỏ ra thương xót cho cô nàng và chìm vào im lặng, Nhưng Kanbei lại cười to mà nói, “Chỉ cần có Simon mị ở đây, không có gì phải lo lắng cả. Nếu như mà chúng ta chiến thắng, thì mấy chuyện như thế sẽ chẳng thể nào mà xảy ra được đâu~”
“Kể cả dù cho nếu thống soái hiện tại là Sagara Yoshiharu, người chẳng đáng tin tưởng tẹo nào, cứ luôn bị bất tỉnh chỉ vì mấy chuyện cỏn con, chỉ cần có Simon mị và Takenaka Hanbei ở đây, chẳng có chuyện mà quân chúng ta bại trận được đâu~” (Kanbei)
“Nhưng mà thực tế là, Shikanosuke-chan đã đến và phụng sự dưới trướng của gia tộc Oda rồi đó! Làm sao mà chúng ta biết được lúc nào thì sự kiện thứ ba sẽ có thể xảy ra chứ!”
“Khụ, dựa trên giả thuyết của Yoshiharu-san, chắc chắn là cũng sẽ có những điều kiện để cho tình tiết thứ ba xảy ra; chỉ cần chúng ta biết được những điều kiện đó là gì, chắc chắn là vẫn sẽ có cách để chúng ta né được cái kết bi thương đó ạ.” (Hanbei)
“Anh xin lỗi, nhưng mà anh chẳng thể nào mà nhớ lại những điều kiện đó được, nhẽ ra anh phải viết được cả hướng dẫn ra rồi mới đúng chứ!”
“Vậy là chỉ có mỗi Shikanosuke là thiệt mạng thôi à? Quân đoàn Sagara không phải hứng chịu dù chỉ một chút tổn thất nào luôn sao?” (Kanbei)
“Đúng vậy, thế nên là từ giờ, chúng ta phải cố hết sức để kề cạnh Shikanosuke-chan, và chắc chắn là không thể để cho các hào kiệt xứ Amago chiến đấu tại tiền tuyến theo ý muốn của họ được.”
“Sim, mị hiểu rồi, vậy thì đừng chần chừ gì nữa, mà hãy mau kể với Shikanosuke thôi.”
“Khoan đã, Kanbei! Nếu Shikanosuke-chan mà biết về chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ nói là, “Tôi sẽ không bao giờ để mọi người phải cùng gánh chịu số mệnh thống khổ của tôi đâu” và xông thẳng vào quân địch để tìm kiếm cái chết đó!”
“Yoshiharu-san nói đúng đó, Kanbei. Cảm tính về trách nhiệm của Shikanosuke đã quá hay thường xuyên khiến cho cô ấy bị quá sức rồi. Nếu mà cô ấy biết về tình tiết này, chắc hẳn cô ấy sẽ suy nghĩ rằng, “Vì số mệnh của mình đã được định là hy sinh trên chiến trường với vô số niềm nuối tiếc, thế nên trước khi mà mình kéo theo Yoshiharu-sama vào số phận đánh nguyền rủa của mình, tốt nhất là mình nên dũng cảm xông pha vào kẻ địch và tự gánh chịu số mệnh này của mình thôi!” đó~” (Hanbei)
“Hmmm, đúng là một con người kỳ lạ nhể~” (Kanbei)
Yoshiharu tiếp tục cuộc họp.
“Dù anh đã luôn nghĩ rằng, một mình anh có thể thay đổi được lịch sử; thế nhưng từ nay, anh sẽ cần đến sự giúp đỡ của các đồng sự của anh. Nếu như anh đã có thể thay đổi lịch sử bằng cách chọn hướng khác đi, thì anh có thể tự mình làm chuyện đó được. Tuy nhiên, để tránh đi một tình tiết nhất định, chỉ với một sức người thì chắc chắn là không đủ, sự trở lại của Ashikaga Yoshiaki đến đất Nhật Bản là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện đó.”
“Hmmm, cứ để đó cho Simon lo~”
“Dù có lẽ em vẫn chưa giúp được gì nhiều, thế nhưng em sẽ cố gắng hết sức ạ, khụ~”
“Anh không bận tâm liệu rằng huyền thoại về Yamanaka Shikanosuke có được lan truyền tại 400 năm về sau hay không. Cái anh quan tâm là, anh muốn cô ấy tiếp tục được sống như là một thiếu nữ, và giúp cô ấy phục hưng lại được gia tộc Amago. Chẳng phải là gia tộc Amago có nguồn gốc từ lãnh chúa Izumo đó sao, thế nên chúng ta chẳng phải lo rằng nếu bọn họ có xung đột với Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ của Nobuna đúng chứ?”
Người ấy vẫn cứ như vậy, muốn có tất cả và chẳng chịu buông tay khỏi bất cứ thứ gì…Từ trên trần nhà, Goemon bực dọc mà lẩm bẩm, đến nỗi bên dưới có thể nghe thấy ẻm đang nói gì.
“Những gì anh nói tiếp đây mới là phần quan trọng nhất đây này. Bởi vì đây là vấn đề siêu cấp hệ trọng, thế nên mong các em đừng có kể với ai hết nhé. Nếu như sau này mà có cơ hội, chúng ta sẽ tăng thêm số đồng minh mà có thể được biết đến bí mật này.”
“Phần quan trọng nhất sao…” (Kanbei)
“Là về tương lai của Nobuna-sama… khụ khụ” (Hanbei)
“Đúng vậy, nếu như mà anh tự mình kể với Nobuna, chắc chắn đầu anh sẽ ngay lập tức lìa khỏi cổ mất. Thế nên là, anh đã thề với cô ấy rằng, anh sẽ không hé môi về bất cứ điều gì sắp xảy đến với cô ấy cả. Giờ đây, anh không thể chỉ dựa vào mỗi sức anh để ngăn cản cái thảm kịch của lịch sử này được; anh chỉ còn cách xấu hổ mà cầu xin sự giúp đỡ từ các em thôi. Làm ơn, xin hãy giúp anh với, Hanbei-chan, Kanbei-chan!”
Hanbei và Kanbei ngoảnh mặt nhìn nhau.
Cái con người luôn luôn thừa hơi, tích cực và vui vẻ Yoshiharu, người luôn sẵn sàng lao vào các hiểm cảnh cùng với một nụ cười, lại đang biểu hiện ra một biểu cảm yếu đuối đến thế ư?
Anh ấy đang sợ hãi điều gì đó, thật là quá đáng quan ngại.
Hanbei mỉm cười và nắm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của Yoshiharu.
“Yoshiharu-san, khi mà em đã quyết định sẽ phò trợ anh, em đã đặt mạng sống của em vào tay của Nobuna-sama và anh rồi. Nên xin anh đừng lo sợ nữa, dù cho có chuyện gì xảy đến đi chăng nữa, em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh ạ.”
“Cảm ơn em nhé, Hanbei-chan.”
“Với Simon mị ở bên cạnh anh, bất cứ vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết dễ dàng thôi, nên anh cứ nói ra đi xem nào!”
Nén lại nỗi khó chịu trong trái tim mình, Yoshiharu kể về tương lai đang chờ đợi Nobuna.
Căn cứ vào sự trở lại của Ashikaga Yoshiaki, và quỹ đạo của lịch sử như Kanbei đã nói, Yoshiharu vốn đã luôn phải chịu đựng một mình đã hiểu được điều trọng tâm là “Chỉ với sức anh thì chắc chắn là sẽ không đủ đâu”.
Kể cả khi nếu cậu thiếu niên chọn đi trên con đường khác, lịch sử vẫn sẽ trở về lại điểm kết cuối cùng vốn dĩ của nó thôi.
Khác với những câu chuyện, chỉ cần khi mà các điều kiện được tập hợp đầy đủ, định mệnh chắc chắn sẽ xảy ra.
Đó là bởi vì lịch sử được tạo nên bởi vô số những ý chí riêng của con người.
Kể từ cái lúc mà nàng ấy được sinh ra, định mệnh của Oda Nobuna đã bị gắn chặt với vận mệnh của đất nước này rồi…không, với vận mệnh của thế giới mới đúng. Một “thế lực” hùng mạnh mà Yoshiharu chẳng sao mà ngăn cản được, đang từ từ đẩy nàng ấy đến kết thúc tại “Biến cố đền Honnouji”, nhưng tất thảy những điều đó, cậu thiếu niên không thể nào mà kể với Nobuna được.
Lúc này đây, sự giúp đỡ của đồng minh mà cậu thiếu niên có thể tin tưởng được, là điều hết sức cần thiết.
Với quyết tâm đó, Yoshiharu kể lại toàn bộ mọi chuyện với ba cô bé kia.
Từng từ mà cậu thiếu niên nói ra, khiến cho cả hai thiên tài Hanbei và Kanbei, cùng với cô ninja Goemon luôn giữ được vẻ điềm tĩnh của mình, mặt dần dần tái nhợt.
“Nobuna đã không thể hoàn thành Đại nghiệp thống nhất thế giới của cô ấy. Ngay vừa lúc mà cô ấy chuẩn bị khép lại Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ, Nobuna đã bị phản bội bởi chính cận thần của mình, và kết thúc cuộc đời trong ngọn lửa cháy rực tại đền Honnou.”
Sau đó, cậu thiếu niên có vẻ muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng Yoshiharu lại chẳng sao mà nhớ ra được.
Kể từ khi bị lạc đến thời kỳ chiến quốc này, và phải chịu đựng những gánh nặng kinh khủng đến thế chỉ với một mình cậu ấy, những cảm xúc hỗn độn đã bắt đầu bùng nổ, khiến cho nước mắt cậu trai bỗng chốc tuôn rơi.
“Nổi loạn ư? Làm sao có thể!? Bản thân người đó hẳn phải rõ nhất chứ, nếu như người đó mà làm như thế, chúng ta sẽ không thể nào mà bắt kịp được với các nước man di, và rồi tương lai nào sẽ còn lại cho chúng ta chứ! Rốt cuộc thì ai là kẻ đã làm phản thế hả!?” (Kanbei)
Vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng, Kanbei cứ liên tục hét lên, “Ai là kẻ làm phản chứ hả!?”
Nhưng chỉ với điều này, Yoshiharu không thể nào trả lời được.
Làm sao mà cậu thiếu niên có thể nói về cuộc nổi loạn mà thậm chí còn chưa xảy ra cơ chứ.
“Lúc này anh vẫn chưa thể nào mà biết được, liệu người mà anh biết đó có thực sự làm phản không nữa! Và theo giả thiết của Kanbei, chỉ cần kết thúc vẫn y như cũ, kẻ phản bội có thể là bất cứ ai cơ mà! Vẫn có khả năng kẻ đó không phải là một trong số các tuỳ tùng chúng ta, mà là một tên sát thủ vô danh tiểu tốt nào đó thì sao!”
Gân cổ mà hét lên, Yoshiharu nuốt trọn cái tên Akechi Mitsuhide vào sâu trong bụng mình.
Chỉ có duy nhất sự thật rằng, Mitsuhide là kẻ đã gây nên “Biến cố đền Honnouji”, Yoshiharu không thể nào mà chấp nhận được. Nếu đó đúng là Mitsuhide mà cậu thiếu niên biết, chắc chắn không thể nào mà cô ấy lại là thủ phạm được! Chắc chắn là đã có nhầm lẫn gì đó rồi, có thể Mitsuhide đã bị kẻ nào đó đánh bại và gán cho cái danh là thủ phạm của sự kiện đó, trở thành một người thế thân của thủ phạm thực sự. Càng gần gũi với Mitsuhide hơn, cậu thiếu niên càng hiểu rõ hơn về nhân cách của cô gái này; điều đó lại càng củng cố chắc chắn thêm ý chí của Yoshiharu rằng, cô thiếu nữ ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế cả.
Từ thời xa xưa, ai cũng thừa biết rằng, kẻ chiến thắng là kẻ viết nên lịch sử; sử sách chỉ toàn lưu bút về những chiến thắng hiển hách của những kẻ thắng cuộc thôi.
Kể cả nếu có chuyện Mitsuhide là kẻ chủ mưu của sự kiện ấy, và dưới đánh giá của Yoshiharu, cậu ta sẽ buộc phải khiến cho cô biến mất khỏi dòng chảy của lịch sử; nhưng chắc chắn sẽ liền có kẻ khác thế chỗ vào và gây nên “Biến cố đền Honnouji” thôi.
Kẻ thủ ác cũng chỉ như một miếng phô mai, cực kỳ dễ dàng bị thay thế.
Kể cả nếu toàn bộ các tuỳ tùng của nhà Oda bị tiêu diệt, vẫn còn đó quá nhiều các mối hiểm nguy.
Đối với một nhà cách mạng mà nói, sự chia rẽ giữa Oda Nobuna với các kẻ theo chủ nghĩa bảo thủ sẽ không thể nào mà biến mất được. Thế giới thì chẳng dễ gì để mà thay đổi, những kẻ mà không bao giờ muốn từ bỏ lợi ích của riêng mình, đều chắc chắn sẽ tập hợp lại ở phía bên phe đối nghịch và dùng Ashikaga Yoshiaki như là biểu tượng cho hành vi chống đối của bọn chúng mà thôi. Dù rằng chúng ta đã luôn ủng hộ Imagawa Yoshimoto như là một tân tướng quân, thế nhưng không ngoài dự kiến, chúng ta sẽ chẳng thể nào dễ dàng mà xóa đi sự tồn tại của Ashikaga Yoshiaki được.
Cả cuộc đời Oda Nobunaga là luôn chiến đấu không ngừng, với mong muốn là dẫn dắt Nhật Bản thoát ra được khỏi những tập tục cổ xưa và phong tục lạc hậu của nó. Nhưng đến cuối cùng, ông ấy vẫn không thể chiến thắng được những kẻ bảo thủ kia.
Sau khi Oda Nobunaga bị đánh bại, Nhật Bản đã không thể tiến vào được thời kỳ hàng hải.
Toyotomi Hideyoshi, với danh nghĩa là kẻ kế nhiệm của ông ấy, sau khi chịu thất bại trong một cuộc chiến, ông ta đã căm ghét những nhà truyền giáo ngoại quốc, và chẳng bao lâu sau, ông đã cô lập Nhật Bản khỏi thế giới rộng lớn kia.