Tiếng mưa ồn ào quá.
Cả tiếng gió cũng rít mãi bên tai không ngừng.
Tôi cũng chẳng nhớ dự báo thời tiết nói gì, nhưng tôi vẫn muốn trời quang mây tạnh hơn.
Những đêm chìm trong bóng tối dày đặc hơn bình thường thế này thật chẳng hay ho gì.
Mỗi lần bầu trời xẹt ngang ánh chớp lại làm tôi khó chịu.
Cả người tôi như cứng đờ lại, lạnh toát cả sống lưng.
Tôi mong những đêm thế này trôi qua thật nhanh để mau tới sáng.
Tôi kéo con mèo đen vào trong mền.
Xoa đầu bé rồi nhắm mắt lại.
Thế nhưng, màn đêm đâu dễ dàng trôi qua như vậy, những âm thanh trầm đục do tiếng mưa đập vào cửa sổ vẫn cứ vang vọng bên tai.
Tôi cứ có cảm giác rằng nếu bây giờ mà nhìn ra ngoài, sẽ thấy một vật thể lạ nào đó chui vào trong phòng của mình.
Đúng là kiếp nạn.
Cứ hễ ánh chớp xé toạc màn đêm là tôi lại thót tim, đã vậy còn bị giật mình mỗi lần cửa sổ run lên bần bật nữa. Vài giây sau khi ánh sáng lóe lên, là tim tôi tự động thắt lại khi nghe tiếng sấm rền.
Vì không ở một mình nên tôi có thể yên tâm và cũng biết là không việc gì phải sợ cả.
Ở đây không còn giống lúc tôi lẻ loi một mình ở nhà như xưa nữa.
Không sao hết.
Tôi ngồi dậy trên giường.
Tựa người vào tường rồi xoa lưng bé mèo đen.