[note73826]

Cho dù cách xa vạn dặm thì vẫn mãi là bạn.

Dẫu xa nhau muôn trùng cũng không bao giờ đổi thay.

Tụi mình sẽ mãi là bạn tốt của nhau.

Tuy đã tự nhủ như vậy, nhưng tôi vẫn không khỏi hụt hẫng mỗi khi nghĩ đến khoảng cách vật lí giữa ba đứa.

“Tôi thắc mắc chuyện này, cô không phiền chứ?”

Tôi mào đầu câu chuyện với Maika, một trong số hai cô bạn của tôi.

Hiện tại cậu ấy đang nghe máy ở đầu dây bên kia, một nơi cách tôi khá xa.

“Mời cô.”

Nghe thấy giọng đáp tươi tắn ấy, tôi đằng hắng một tiếng. Tiếp theo là nhắc đến chủ đề vô cùng phù hợp với thời điểm hiện tại, khi sắp đến cuối tháng tư.

“Kì nghỉ dài ngày! Đây là kì nghỉ dài đầu tiên khi vào đại học đó! Chẳng lẽ Tuần Lễ Vàng này cô không về đây chơi sao, Maika-san?”

“Không về nhé, Ami-san.”

Maika trả lời dứt khoát.

Tôi cố tình thở dài ra một hơi, rồi tiếp tục cuộc gọi bằng một giọng não nề như thể cả người đang bị lún sâu vào giường ngủ.

“Tình trạng này rất đáng báo động rồi.”

“Tình trạng này là tình trạng nào?”

“Thì là vậy đó! Được nghỉ dài ngày mà cậu không chịu về chơi làm tớ chán chết đi được đây này.”

Lên đại học khá vui.

Tôi cũng kết thêm nhiều bạn mới.

Thế nhưng, mỗi lần đến kì nghỉ, quả nhiên vẫn muốn gặp “những gương mặt cũ trong nhóm thời cấp ba” hơn.

“Giờ cậu có than chán thì tớ cũng chịu, Tuần Lễ Vàng nghỉ được có mấy ngày à. Đợi hè đi rồi tớ về.”

“Trời ơi, con nhỏ tệ bạc này.”

“Biết trước tớ không về rồi còn bày đặt giả bộ như mới nghe lần đầu nữa chứ, ra đường nể cậu nhất.”

“Chứng tỏ tớ muốn gặp cậu lắm luôn đó. Cả Shiori cũng bảo là không về luôn, buồn thiệt chứ.”

Lời mà tôi vừa thốt ra, không có một từ nào là giả dối.

Còn gì buồn hơn là không được gặp mặt hội bạn mà bấy lâu nay cứ hễ muốn là có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, nỗi lòng này vẫn chẳng vơi được.

Tôi không định xen vào con đường mà hai cậu ấy chọn, nhưng ngay cả Shiori cũng dọn đi thì thật không thể chịu nổi mà. Tại vì Shiori từng nói cậu ấy sẽ ở lại đây. Tôi cũng không muốn trách khi cô bạn thân nói một đằng làm một nẻo, nhưng không than không được nên tôi đã thể hiện sự bất bình và bất mãn với Shiori mấy lần rồi.

“Haiz, đau lòng quá.”

Tôi dồn nén hết cảm xúc trong lòng trút ra thành tiếng.

Nói đi nói lại thì việc bị khoảng cách ngăn trở là buồn chán nhất.

Không được gặp nhau nữa mới thấy tẻ nhạt gì đâu.

“Vì kì nghỉ này tớ và Shiori không về ấy hả?”

“Đó là một chuyện, tớ còn đang nghĩ tới hoàn cảnh của mình nữa. Chỉ có mình tớ là bị bỏ lại thôi.”