Có lẽ lí do đưa đẩy Miyagi đi vào phòng tôi là sấm chớp, nhưng nó đã tắt lịm từ lúc nào rồi.
Những cơn gió mạnh cũng đã ngừng thổi và hiện tại chỉ còn lại màn độc tấu của cơn mưa mà thôi.
Dẫu vậy, Miyagi vẫn không chịu về phòng mà đang nằm ngủ bên cạnh tôi.
Tôi đang rất hạnh phúc nhưng cũng vô cùng bứt rứt.
Hai người cùng ngủ trên chiếc giường đơn thì chật quá.
Đối với tôi mà nói thì chật thế này cũng thoải mái đấy, có điều chiếc giường chật đi bao nhiêu đồng nghĩa với việc Miyagi đang ở gần tôi bấy nhiêu. Đó cũng là nguyên nhân khiến tôi mất ngủ và cảm giác như bị bỏ lại giữa đêm tối một mình.
Nhưng giờ không phải lúc để làm mấy chuyện ấy.
Lời hứa lập nên từ chiếc khuyên tai đang ràng buộc tôi lại, Miyagi cũng tin rằng tôi sẽ không làm gì bậy bạ nên cô nàng mới chìm vào giấc ngủ. Bởi vậy mà hiện tại chỉ còn lại mình tôi chơi vơi trong căn phòng u tối.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen óng như muốn tan vào màn đêm.
“Miyagi.”
Nửa muốn cô ấy tỉnh dậy, nửa lại không muốn làm cô ấy thức giấc nên tôi khẽ gọi tên cô ấy từng chữ thật rõ ràng.
Mặc dù hai đứa đang nằm gần nhau khiến tôi bứt rứt lắm rồi, nhưng tôi vẫn áp sát cô ấy hơn nữa.
Nhịp tim cũng đập dồn dập hơn.
Phải chi Miyagi nghe được nhịp đập này rồi thức dậy thì tốt biết mấy.
Có điều, tôi không ngờ là Miyagi ngủ say như chết thế này.