Lưỡi chạm mu bàn chân tôi hết một lượt, Sendai-san lập tức ngẩng đầu hỏi thầm:

- Thế được chưa hả cậu?

Cứ ngày nào tôi thấy tủi thì tôi thích làm gì với Sendai-san thì tôi làm.

Tôi đã quyết định ngay từ đầu lúc lập kèo là như vậy rồi.

Mà hôm nay tôi nghiệt ngã lắm rồi nên tôi lại phải pha trò.

- Chưa được.

Sendai-san có tội gì đâu, nhưng liếm có một lần thì chưa thỏa đáng. Cậu bạn đã chấp nhận làm việc quái đản thế này rồi mà không cố dấn thêm tí nữa thì có gọi là phí quá không?

- Thế phải làm bao lâu nữa thì cậu mới vừa lòng?

- Đến khi tôi bảo là thôi.

- Biến thái vậy. - Sendai cau mày, miệng lẩm bẩm.

Nhìn là biết cậu ấy chẳng háo hức tí gì nhưng có phải vấn đề của tôi đâu? Quan trọng nhất là tôi phải vui trước đã.

- Và nhiệm vụ duy nhất của cậu là phải nghe con biến thái này ra lệnh cho cậu đấy, Sendai-san. - tôi cười nhếch mép, còn cậu bạn bị ép phải ngồi yên vị trí.

Cái máy sưởi liên tục nhả khí nóng, khiến Sendai-san càng phải nới lỏng cà vạt thêm. Áo blazer thì đã cởi ra rồi, để bừa ở bên kia phòng. Sơ mi đã tháo hai chiếc cúc trên cùng, làm lộ hẳn xương quai xanh.

Sendai-san thở dài.

Rồi cậu ấy liếm chân tôi như con mèo con chó vậy.

Chiếc lưỡi mềm ướt, âm ấm, khiến tôi có cảm giác tôi đang làm việc tầm bậy lắm vậy.

Nếu là con thú nuôi nhà tôi đang liếm chân tôi thì chắc tôi thấy yêu lắm, nhưng mà đây là con người ạ, vừa không phải chó cũng không phải mèo.

Sendai-san chưa sánh được với người mẫu trên tạp chí nhưng mà mặt vẫn khá cân đối, phải công nhận là đẹp. Dù vậy thì chiếc lưỡi đang trườn trên da thịt tôi vẫn khiến tôi hơi rùng người.

- Miyagi, cậu thích không? - Sendai ngước lên hỏi.

- Cũng hơi hơi.

Tôi chẳng khoái việc cái chuyện liếm chân một chút nào nhưng vì người thực hiện đang là Sendai-san nên là tôi vẫn cho qua.

Cùng một Sendai-san đó, cùng một người cực kì nổi bật giữa các bạn đồng trang lứa và lúc nào cũng được thầy cô nhân nhượng, đang ngồi trước mặt tôi và liếm chân tôi đây.

Cậu ấy đang liếm chân một đứa tầm thường, chẳng có điểm gì ấn tượng như tôi như một kẻ hầu vậy.

Biết như thế nên tôi vui hẳn lên.

- Thích hả? Thế cậu muốn tôi cho còn thích hơn không?

Dứt lời, Sendai-san di lưỡi từ ngón chân cái xuống mắt cá chân. Chiếc lưỡi nóng hâm hấp làm tôi vô ý nắm chặt hai tay lại. Ruột tôi như quặn lại, răng nghiến hết vào.