Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến được tầng thứ ba. Từ đoạn này trở đi, không chỉ bẫy và ma thú là nhiều hơn và nguy hiểm hơn mà cả ma thú nữa. Bởi ngục chúa là một tên quỷ nhân, chẳng có gì bất ngờ khi chúng tôi đã bắt đầu đụng độ phải nhiều ma thú có nồng nặc tà khí. Tuy nhiên, thiết kế của hầm ngục này thiên vị về bẫy nên chúng tôi cũng không phải gặp được hay chiến đấu với chúng nhiều như thế lắm.

Nếu có tấn công thì bọn chúng thường sẽ phục kích đánh úp, bao vây, hoặc đánh lén, thế nên chúng tôi không bao giờ được phép lơ là cảnh giác.

Cho tới thời điểm hiện tại, kẻ thù chỉ là bọn ma thú nhãi nhép nên xử lý chúng chỉ là chuyện đơn giản.

Fran hiếm có cơ hội phải trực tiếp ra tay, ngay cả vậy con bé vẫn tiếp tục đều đặn tiến lên phía trước với một gương mặt nghiêm nghị và những bước chân cẩn trọng.

Thành thật mà nói thì Fran không phải là kiểu người có thể để tâm trí của mình vào một thứ gì đó lâu ngoại trừ khi chiến đấu ra, nên thấy con bé giữ vững sự tập trung của mình như thế thật sự là một cảnh tượng hiếm thấy.

Có khi nào sau khi trở thành mạo hiểm giả hạng S, Fran đã học được tinh thần trách nhiệm rồi không?

“……Hehehe.”

『Fran? Sao vậy?』

Chờ đã, thay vì nói là tập trung, thì con bé trông có vẻ phấn khích hơn. Có điều gì đó đang làm con bé hào hứng ư?

“Tại Master có nói khi xưa đó.”

『Hể?』

“Cà ri hải sản là công lý.”

Hể? Thật ư? Tôi chẳng có kí ức gì luôn, có khi nào tôi từng buộc miệng nói vậy với Fran khi tôi giới thiệu cho con bé cà ri chăng?

Không, Fran không đời nào nhầm lẫn bất cứ thứ gì liên quan tới cà ri. Nếu em ấy nói vậy thì chắc chắn tôi đã từng nói thế với con bé ít nhất một lần. Tuy nhiên, tôi cũng đâu phải chưa bao giờ làm cà ri hải sản cho Fran đâu nhỉ.

“Master cũng có nói hải sản có thể được dùng làm nước cốt tuyệt đỉnh.”

『Ừ, cái đó thì anh có nói thật.』

“Vậy nên nếu chúng ta bắt được nhiều ma thú hải sản tức là chúng ta sẽ có hàng đống nguyên liệu làm nước cốt. Nói cách khác, công lý.”

Quả nhiên sau cùng thì cũng là chuyện ăn uống. Tôi đoán rằng đó cũng không phải là chuyện gì xấu nếu nó làm cho Fran cảm thấy hào hứng…

“Cà ri hải sản mà mọi người đang nói đến là gì vậy? Một món ăn ư?”

“Nn! Món ăn đỉnh nhứt!”

“Hm? Chưa bao giờ nghe qua về nó. Có vẻ như văn minh con người lại có thêm nhiều phát minh mới rồi.”

“Do Master sáng chế ra.”

“C-Cái gì cơ?! Đó là món ăn do vị Thánh Kiếm sáng chế ra sao?! Quả nhiên là ngài vũ khí trí tuệ Thánh Kiếm có khác, ta không đời nào có thể tưởng tượng được luôn!”

Tĩnh Hải nghe thế lập tức há hốc ra vì kinh ngạc. Nhìn kiểu gì đi nữa, biểu cảm của ông ta thật sự chẳng khác gì con người.

Về phía Fran, con bé thấy vậy càng trở nên phấn khích hơn và được dịp tâng bốc cả tôi lẫn cà ri lên chín tầng mây.

“Cà ri chắc hẳn phải ngon lắm nhỉ.”

“Nn. Cà ri là siêu đỉnh. Master cũng siêu đỉnh, nên cà ri hải sản của master đương nhiên là siêu đỉnh.”

Không, tâng bốc kiểu này thêm vài tầng mây nữa chắc cũng chẳng đủ! Và chờ chút đã nào, phần lớn ma thú chúng tôi gặp trên đường thậm chí còn không phải ma thú biển nữa! Thay vào đó, toàn thấy ma thú trên mặt đất không!

Tôi từng giải thích với Fran rằng hải sản nghĩa là sản vật đến từ dưới biển, nên có thể con bé đang bóp méo lời của tôi trong đầu em ấy lại một chút rằng tất cả những gì chúng tôi săn được trong hầm ngục dưới biển này đều có thể được coi như hải sản hết. Tuy nhiên, hầm ngục này cạn khô nước, hải sản đâu không thấy chỉ toàn thấy ma thú trên mặt đất.

Công bằng mà nói thì đôi khi chúng tôi cũng tìm được một vài ma thú cua, tôm và bạch tuộc thật nên nơi này cũng không hẳn là hoàn toàn không có gì hết… Thôi thì hiện tại, chúng tôi cứ nhặt hết những gì có thể nhặt là được.

“Thật không ngờ rằng thanh kiếm của tiểu nương có thể tự sáng chế ra một món ăn hoàn toàn mới, chưa kể còn sở hữu sức mạnh vô song nữa chứ.”

“Tuyệt đối vô song.”

Sao nghe như con bé đang ‘chào hàng’ tôi vậy! Trong khi đó, Tĩnh Hải hoàn toàn bị đánh bùa rồi!

“Vừa có thể nấu ra những món ăn tuyệt đỉnh, vừa sở hữu sức mạnh vô song… Có khi Master là thanh kiếm tuyệt vời nhất ấy chứ!”

“Hehe. Chính xác.”

“Hầm ngục này coi như an tâm giao cho mọi người rồi!”

Dừng lại! Đừng có đặt kì vọng nặng nề lên tôi như thế chứ!

『N-Nói thật thì nếu đối thủ của tôi không phải Quỷ Thần Khiếm Phiến thì e là tôi khó có thể trổ hết sức mạnh của mình được...』

“Nhưng ngài vẫn là vũ khí trí tuệ mà. Chúng ta vẫn có thể trông cậy vào trí tuệ của ngài.”

“Nn! Trí tuệ của Master cũng vô song luôn!”

“Ồ! Thật tuyệt vời!”

Hai mắt của Tĩnh Hải lung linh và nhìn tôi đầy ngưỡng mộ thế là hết cỡ rồi á! Tại sao ông ta lại trong sáng và ngây thơ như vậy kia chứ!

『T-Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà nói tôi có trí tuệ vô song… thật sự là hơi nói quá rồi.』

“Vừa vô song, vừa khiêm tốn, thật sự hiếm ai bằng!”

“Nn!”

Trời ơi là trời. Có lẽ vì Tĩnh Hải là quyến thuộc của một Thần Thú, ông ta tôn sùng mọi thứ liên quan tới thần linh. Do đó, chỉ việc tôi là một thanh thánh kiếm và có liên quan đến một Thần Thú khác là quá đủ để nhận được sự kính trọng vô điều kiện từ ông ấy rồi.

Dù có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không thấy có nguy cơ nào niềm tin ấy bị lay chuyển cả nên tôi đành quyết định bỏ cuộc. Thay vì thế, tôi đoán rằng tôi nên cố gắng hết sức để ông ấy không quay ngoắt lại và nói ‘Hừm, thân là thánh kiếm hoá ra năng lực cũng chỉ như mấy thanh kiếm bình thường!’ là được rồi.

Dù sao đi nữa, danh tiếng của tôi cũng là danh tiếng của Fran. Tôi phải bảo vệ nó bằng mọi giá.