Từ khi tôi trở thành lính đánh thuê, cậu ta lần nào gặp tôi cũng nói cùng một câu khiến tôi càng ngày càng bực.
Cái gã chết tiệt tên Riol Barnekust này là con trai thứ hai của một bá tước. Vì cái nghĩa vụ quý tộc nào đó, cậu ta đã rời khỏi Thủ đô Đế chế và đến hành tinh quê tôi – Ittsu – để theo học một trường trung học phổ thông bình thường.
Vậy tại sao một quý tộc như cậu ta lại bị gã giáo viên làm trung gian cho đám lính đánh thuê lựa chọn?
Tôi chỉ đoán thôi nhưng có khả năng là vì gia đình coi cậu ta như kẻ thừa.
Nếu không thì chẳng lý gì một quý tộc như cậu ta lại học ở ngôi trường bình dân như chỗ tôi. Và chắc chắn cũng sẽ không bị vướng vào một vụ phạm tội bi thảm như thế.
Sau vụ việc đó, tên đó trở thành đề tài bàn tán và được tuyển vào Quân đội Đế chế sau khi tốt nghiệp. Một phần là nhờ vào màn thể hiện trong lần điều động đầy định mệnh đó.
Là một phi công xuất sắc mang quân hàm thiếu tá, hiện giờ cậu ta là một trong những sĩ quan nòng cốt trong chiến dịch tuyên truyền của quân đội. Nói đơn giản thì như là kiểu nhân vật chính bất ngờ nổi lên.
Nếu từng có kỳ phùng địch thủ nào thì hắn chắc sẽ nói kiểu “Thấy ta thế nào hả?!”.
Nhân tiện, lần nào gặp nhau và bị cậu ta rủ vào quân đội, tôi cũng đáp lại bằng câu nói quen thuộc.
“Tôi nói với cậu rồi, vào quân đội thì chỉ càng dễ đi gặp tổ tiên hơn thôi nên miễn dùm cái.”
“Nhưng làm lính đánh thuê thì khác gì?! Nếu cậu lo thì nhắc trước là quân đội có đủ loại bảo hiểm và phúc lợi. Chưa kể, chẳng phải cậu sẽ góp sức phục vụ cho sự phồn vinh của Đế chế sao?!”
Hắn cứ khăng khăng nhồi nhét quan điểm của mình, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt cáu kỉnh thấy rõ của tôi khi nghe đến đó.
Barnekust này, sao cậu lại muốn tôi gia nhập quân đội đến vậy?
Về phần lý do cậu ta gia nhập, có vẻ không phải vì công việc lính đánh thuê quá rác rưởi. Đúng hơn thì kiểu công việc này không tránh được nên cậu ta thà làm trong quân đội còn hơn. Cậu ta thật sự có vẻ nghĩ vậy — có lẽ sự cố ở trường đã gây ra nỗi ác cảm với lính đánh thuê.
Nhưng không thể phủ nhận là môi trường làm việc trong quân đội đối với những người đến từ các hành tinh thuộc địa là cực kỳ tệ.
Thực tế, cho tới bảy mươi năm về trước, hành tinh quê tôi từng là thủ đô của một quốc gia tên là chính quyền Dân chủ Thiên hà. Bảy mươi năm trước, nó bị Đế chế xâm lược và bị biến thành thuộc địa.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ bị phân biệt đối xử vì nguồn gốc — có thể xảy ra cả trong quân đội lẫn sự nghiệp chính trị. Cứ lấy quân đội làm ví dụ, rất có thể tôi sẽ bị quý tộc dùng làm bia đỡ đạn hoặc là bao cát để chúng trút giận. Nếu tôi là một cô gái xinh đẹp thì có khi còn bị ép phải hiến thân. Dù lập được thành tích lớn đến đâu, chúng cũng sẽ giành hết công trạng và đổ lỗi cho tôi khi thất bại. Đó là chuyện thường tình. Tệ nhất, tôi còn có thể bị gán tội chống lệnh cấp trên và bị xử tử. Những rủi ro này không chỉ dành cho người từ thuộc địa, mà cả công dân của Đế chế suốt nhiều thế hệ cũng không tránh khỏi.
Mặc dù lương lính có thể cao hơn nhân viên văn phòng, nhưng vẫn thấp thảm hại nếu tính cả giá trị mạng sống và nhân phẩm.
Với xuất thân quý tộc, Barnekust chắc không hiểu được điều đó. Hơn nữa, cậu ta thật sự nghĩ rằng mình đang tử tế khi đưa ra lời mời đó.
Thế nên nói thẳng ra, tôi chẳng muốn dính dáng gì đến cậu ta cả. Mà nếu tôi có định vào quân đội thật thì chắc chắn sẽ bị cậu ta làm phiền hơn.
Nói chung, Hội Lính đánh thuê là nơi làm việc cực kỳ thoải mái. Dù phải tự túc và chịu trách nhiệm gần như mọi thứ, đổi lại bạn cũng ít bị ràng buộc hơn.
Ai mà thèm vào quân đội chứ?!
“Lính đánh thuê cũng đóng góp cho Đế chế đủ rồi mà nhỉ? Chúng tôi giữ gìn hòa bình và đảm bảo vận chuyển hàng hóa an toàn.”
“Có thể là vậy, nhưng sao không làm cùng công việc đó trong quân đội? Điều đó sẽ khiến Nữ Hoàng Bệ Hạ vui lòng.”
Nếu tôi phải đoán thêm một lý do khiến hắn cứ cố lôi kéo tôi thì chắc có liên quan đến nữ hoàng.
Đấng quân vương thứ ba mươi tám của Đế chế – Bệ hạ Amilia Frannodol Orvorus – là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành với mái tóc lam bạc, đôi mắt đen sâu thẳm và làn da trắng. Cô ấy là chủ đề thảo luận sôi nổi trên mạng với danh xưng “Người được chọn” và “Nữ hoàng”.
Có thể cậu ta là bạn thuở nhỏ của Nữ hoàng và muốn tôi gia nhập quân đội đơn thuần chỉ để giúp đỡ cô ấy bằng mọi cách có thể. Dù có thể không nhận ra, nhưng có lẽ cậu ta cũng muốn thể hiện phẩm chất của mình trước mặt người bạn cũ ấy.