Nếu không quyết định ngay bây giờ, trận chiến sẽ rơi vào bế tắc. Điều đó chẳng đem lại lợi ích gì cho cả đôi bên.

“GRỪUU… TA… GIẾT…!”

“Câu đó của ta mới phải.”

Tôi vung kiếm lên, xông thẳng về phía trước. Đối phương cũng nhe nanh nhọn hoắt, há to miệng lao tới. Tôi dồn toàn lực vào nhát chém quyết định này. Áp lực từ con quái vật bao trùm lấy da thịt, nhưng lưỡi kiếm vẫn không hề run sợ.

“GỪ...!”

Kiếm và nanh va chạm. Một âm thanh nứt vỡ vang lên. “Kết thúc rồi.”

Chiếc răng nanh vỡ vụn thành trăm mảnh. “Nếu vẫn còn muốn tiếp tục... Ta sẽ thực sự giết ngươi.”

“...........”

“Ngươi không muốn chết đúng không? Vậy thì ngoan ngoãn mà biến đi.”

“KHÔNG… BAO… GIỜ... NHƯỢNG… BỘ...”

Trong mắt nó vẫn le lói ngọn lửa bất khuất, nhưng khí thế điên cuồng ban nãy đã hoàn toàn tắt lịm. “DÙ… CÓ… BAO… LÂU... DÙ… BAO… NHIÊU… LẦN... TA… VẪN… SẼ...”

Đó là lời cuối cùng của Bạch Xà trước khi hình dáng khổng lồ của nó biến mất không dấu vết trong cát bụi mù mịt.

“Ta cũng không muốn đánh nữa.”

Con bài tẩy của Giáo đoàn Svel đã rút lui, và toàn bộ quân lực lượng cũng sẽ quyết định rút quân. Nhưng phe ta cũng chịu tổn thất nặng nề.

“Toàn quân… diệt vong…”

Mệnh lệnh của tôi đã khiến năm trăm binh sĩ thiệt mạng. Một thất bại thảm hại… Đáng lẽ phải suy tính kỹ lưỡng hơn trước khi ra quyết định.

“Haaaaa...”