◇
“Hiệp Sĩ Áo Đen Hung Mãnh”
Người ta gọi tôi như vậy sau khi đánh bại hoàn toàn quân đội Vương quốc Reshfeld. Tôi đã không thích được gọi bằng một danh hiệu kỳ lạ rồi, nên việc tên gọi thay đổi liên tục cũng khiến tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Sau trận chiến đó, quân đội Reshfeld đã hoàn toàn sụp đổ dưới thế trận gọng kìm của Đế quốc và Thiên Vận quân đoàn. Không nhận được hậu thuẫn từ Giáo đoàn Svel, chúng phải rút về nước với tổn thất nặng nề. Bình yên đã trở lại với vùng Dilst. Trận chiến kết thúc với chiến thắng vang dội thuộc về chúng tôi.
―― Và tôi tin rằng khách mời do công chúa Valtrune mời đến cũng đã chứng kiến toàn bộ.
“Kế hoạch thành công rồi...”
Chiến thắng lẫy lừng này được ghi nhận là công lao của công chúa Valtrune nhờ ứng biến kịp thời trước hiểm nguy, và đó cũng chính là mảnh ghép cuối cùng để nàng trở thành Nữ hoàng. Những mảnh ghép dần hợp nhất, xây nên nền móng vững chắc cho cô.
“Al.”
“Tôi nghe.”
“Đến đây với em.”
Tôi tiến đến bên cạnh Công chúa Valtrune. Hôm nay là ngày trọng đại của cô, là ngày mà cô chính thức đăng quang.
“Đứng cạnh em.”
“Ừm, tôi sẽ luôn ở bên em mà.”
Hơi ấm từ bàn tay nắm chặt truyền sang tôi. Có lẽ vì căng thẳng, tôi còn cảm nhận được chút run rẩy nơi cô.
“Rune-sama sẽ ổn thôi. Tôi chắc chắn đấy.”
“Cảm ơn anh. Đúng nhỉ, phải ngẩng cao đầu... và bước đi một cách kiêu hãnh.”
“Đúng rồi. Tôi cũng thích nhìn em luôn hướng về phía trước hơn.”