(POV: Thánh nữ Lecia)
―― Khi tỉnh lại, toàn thân tôi đẫm máu.
Có máu của kẻ địch, nhưng phần lớn là máu của chính tôi. Móng tay gãy bật, chân hằn sâu vết kiếm chém. Không còn chút dáng vẻ thiêng liêng nào của vị thánh nữ được tôn sùng, mà chỉ như kẻ sắp chết vừa tháo chạy khỏi chiến trường.
―― Cũng không quá đau.
Vì vết thương không sâu như bề ngoài. Vết chém còn nông, như thể… tên hiệp sĩ áo đen kia cố tình nương tay. Nếu hắn thực sự muốn giết tôi, có lẽ giờ này tôi đã nát thịt tan xương. “Ựa...”
Từ miệng tôi, máu đặc tuôn ra từng dòng. Dù vết thương không sâu, nhưng số lượng quá nhiều.
“Mình sẽ… không từ bỏ…!”
Một mình bước đi trên con đường trở về, xung quanh tối đen, không một tia hy vọng. Tôi đã trở lại hình dạng con người, không còn đủ sức duy trì dạng rắn nữa. Nhưng giọng nói vẫn còn. Âm thanh khàn đục từ cổ họng khô khốc nghe vẫn như thường
“...Không được phép thất bại nữa...”
Những gì còn lại, là những sai lầm từ quá khứ. Dù đã mất ký ức, nhưng tôi mơ hồ biết được kết cục của mình trong quá khứ. Nhất định phải thay đổi số phận, nếu không, sẽ chẳng ai được cứu rỗi.
“Phải tìm ra… Người Được Chọn… Người có thể thay đổi thế giới này…”
Cứ tiếp tục như vậy, thế giới sẽ nhận tấm vé một chiều đến diệt vong. Dù nhận thức rõ điều đó, thất bại thảm hại lần này đã chặn đứng mọi con đường cứu rỗi. Vị kỵ sĩ áo đen kia có lẽ là tai hoạ lớn nhất đối với thế giới này.
Lẽ ra, hắn không thể làm tổn thương tôi. Đúng vậy, về nguyên tắc, một người bình thường không thể đe doạ đến mạng sống của tôi, nên tôi không thể chết vì những yếu tố khách quan.
―― Đáng lẽ là như vậy.