Tôi thuận lợi vượt qua mê cung và tới được cầu thang xoắn ốc dẫn xuống tầng 7.

Tại lối vào tầng, tôi tra chiếc thẻ Hội của mình lên một viên pha lê cớ lớn.

Mọi mê cung luôn có một viên pha lê lớn ngay tại lối vào của mỗi tầng.

Viên pha lê này có vai trò như một thiết bị dịch chuyển, cho phép bạn dịch chuyển tức thì từ viên pha lê này tới viên pha lê ở lối vào mê cung.

Trước đây, nó chỉ được sử dụng như một cách dịch chuyển một chiều từ các tầng trở lại lối vào mê cung, và nếu muốn xuống lại mê cung thì cần phải đi xuống lần nữa từ tầng đầu tiên.

Tuy nhiên, nhiều thập kỷ trước, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi Hội mạo hiểm giả phát triển ra thẻ Hội.

Sau khi quét viên pha lê bằng chiếc thẻ Hội, ta có thể dịch chuyển tức thì từ viên pha lê đó tới lối vào mê cung.

Nhờ đó, tốc độ di chuyển xuyên qua mê cung đã được gia tăng đáng kể. [note68707]

Trước kia, ta sẽ phải cắm trại qua đêm trong mê cung khi đi thám hiểm, nhưng giờ đây, các chuyến đi thám hiểm trong ngày đã trở thành xu hướng chủ đạo.

Ngoài ra, những viên pha lê này đóng vai trò như những tấm bùa. Không một con ma thú nào có thể đi vào phạm vi 20 mét kể từ viên pha lê nên chúng được sử dụng như là nơi để dừng chân hay sơ tán khẩn cấp.

Một vật phẩm cực kỳ hữu ích cho các mạo hiểm giả tâm huyết với nghề.

------

Bởi lúc này trời đã sắp tối, tôi quyết định sẽ kết thúc ngày hôm nay tại đây.

Khi tôi đang chuẩn bị dịch chuyển về lại lối vào mê cung bằng chiếc thẻ Hội, một nhóm mạo hiểm giả có vẻ như là một tổ đội đang vội vã chạy tới vùng an toàn.

Họ trông như đang chạy trốn khỏi ma thú và ai nấy đều mặt mũi tím tái nhợt nhạt. Nhìn vào các trang bị của họ, dường như họ chẳng phải là một tổ đội gì mạnh mẽ cho lắm.

"Khỉ thật! Tại sao mọi chuyện lại thành ra cơ sự này chứ!"

Một trong các thành viên của tổ đội đó gào lên như thể anh ta đã phải kìm nén mọi cảm xúc của mình từ nãy tới giờ vậy.

Hình như anh đã phạm phải sai lầm nào đó rồi nhỉ, thôi thì miễn là anh vẫn giữ được mạng mình rồi có thể sửa chữa sau cũng được mà. Thất bại là mẹ thành công - nhưng tôi thì là cái thá gì để có tư cách nói thế nhỉ...

Tôi còn đang âm thầm hoạch hoẹ chính mình thì chợt nghe thấy giọng của người vừa la lối ban nãy và một người khác sở hữu trang bị tốt nhất trong tất cả - chắc là thủ lĩnh của tổ đội - đang trò chuyện với nhau.

" Tao cóc thèm quan tâm nếu mày ôm hận tao, nhưng tao phải nói rằng tao chẳng đưa ra bất kỳ quyết định sai lầm nào cả."

"Kể cả thế thì việc bỏ lại một cô bé vẫn ...!"

"Rút lại lời nói của mày mau. Đám ma thú xuất hiện từ cái xó xỉnh nào đó là thứ mà chẳng ai trong chúng ta có thể tưởng tượng nổi! Thay vì với một con bé mà tao mới gặp hôm nay, chúng mày đã ở bên tao suốt thời gian qua đáng giá hơn nhiều nhé!"

Đây rõ ràng là một tình huống mà ở đó, số lượng ma thú ngoài dự đoán đột ngột xuất hiện và một trong các thành viên thuộc tổ đội của họ đã bị bỏ lại để làm mồi nhử cho họ chạy thoát.

Khi tôi nghe được những lời từ anh ta, tôi có thể mường tượng được những gì mà người thủ lĩnh đã nói. Không phải là điều gì kỳ lạ khi chúng ta sẽ dành sự ưu tiên cho những người mà mình đã cùng nhau chia sẻ đắng cay ngọt bùi hơn là những người mà mình chỉ mới gặp lần đầu, phải không?

Nhưng nếu nhìn theo góc độ bên ngoài, mấy người này chẳng là gì khác ngoài mấy tên bỉ ổi.

... Tôi không nên dính líu vào chuyện riêng của những tổ đội xung quanh.

Nếu để mọi chuyện diễn ra bình thường thì đây chỉ là sự cố từ 'một cô bé đen đủi bị bỏ rơi' và mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.

Dẫu vậy, với tôi, người đã bị đá khỏi tổ đội vào ngày hôm trước thì đây chính là một tình huống mà tôi không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.

Ta sẽ cảm thấy đau đớn tới nhường nào khi bị bỏ rơi bởi chính các thành viên trong cùng tổ đội chứ.

Mặc cho tôi cố gắng quên hết như nào đi chăng nữa, khuôn mặt của các thành viên trong Tổ đội Anh hùng sẽ mãi ám ảnh tôi trong những tình huống bất ngờ như vậy.

Mỗi lần chuyện này xảy ra, nó sẽ luôn khiến tôi nhớ lại sự thật rằng mình đã bị bỏ rơi.

Hơn thế nữa, trong trường hợp của cô bé ấy, người đã bị bỏ lại một nơi tràn ngập toàn ma thú kia.

Đấy là tình huống mà một ai đó không thể trốn thoát cùng các thành viên trong tổ đội.

Phải chắc tới tám, chín phần mười là cô bé bị bỏ lại kia sẽ chết.

Bởi vì em ấy đã lựa chọn để trở thành mạo hiểm giả, tôi nghĩ rằng em ấy sẽ phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với tử thần bất cứ lúc nào rồi.

Nhưng em ấy chắc chắn không bao giờ mảy may nghĩ tới việc mình sẽ bị các thành viên trong tổ đội bỏ rơi đến mất mạng.

Nếu phải đối đầu với hàng tá ma thú trong mê cung này, tôi hoàn toàn có thể xử lý chúng mà không hề gặp phải bất cứ vấn đề gì.

Nếu tôi có thể làm được - Tôi muốn giúp em ấy.

"Dù sao thì-"

"Tôi cũng đã phát ngán việc nghe các người lải nhải rồi đấy."

Tôi không thể đứng nhìn tên mạo hiểm giả này sủa bậy ầm ĩ với tên thủ lĩnh được nữa nên tôi liền chen ngang gã.

"... Mày là thằng nào vậy?"

Tên mạo hiểm giả, bị gọi bởi một người hoàn toàn xa lạ, cảm thấy bối rối trong chốc lát trước khi khuôn mặt hắn trở nên nhăn nhó cùng cơn giận dữ.

"Tôi đã nghe anh liên tục lải nhải như một đứa nít ranh vậy. Anh có vẻ không đồng tình với chỉ dẫn từ thủ lĩnh của mình nhưng vẫn đứng yên tại đây. Không chỉ không giúp đỡ cô bé kia, anh còn than thở sau khi chạy trốn đến nơi an toàn. Kiểu người như anh đúng là phiền phức nhất đấy."

"Mày... nói gì vậy, mày muốn...! Trong tình huống đó, kể cả tao có tự nguyện ở lại đó, tao cũng sẽ chẳng thể nào có thể cứu được con nhóc đó!"