Tôi kết thúc phần thông báo của mình với chị gái và rời khỏi phòng, ném một ánh nhìn lướt qua tên cận vệ phiền phức của chị. Khi tôi sải bước dọc con đường hành lang dài, một tia sét chớp sáng lướt qua cửa sổ. Phần dư lại của ánh sáng khiến cho võng mạc của tôi nóng lên, mắt không khỏi nhíu lại. Vài giây sau, tiếng sấm gầm vang lên. Chắc hẳn giờ cơn bão đã tiến khá gần tới cung điện rồi, những hạt mưa rơi xuống đập mạnh vào cửa kính.
Vẫn còn nửa tháng nữa trước khi tới lịch trình rời đi của tôi, nhưng tôi cũng không ngờ rằng lại có bão vào ngày tôi nói cho Rosie biết về quyết định rời đi của mình. Giống như thể thời tiết đang phản chiếu lại tâm trí lúc này, khiến cho tôi cảm thấy có phần khó chịu.
Chị ấy có tin lời nói dối của mình không? Trông mình có giống như có trái tim hướng về tương lai không? Có lẽ chị ấy còn chẳng nghi ngờ mình. Mặc dù rất thông minh nhưng chị ấy lại thật thà một cách kỳ lạ và dễ bị lừa.
Tôi cố nhịn cười khi nhớ đến vẻ mặt của Rosie khi tôi tiết lộ rằng những giọt nước mắt của mình đều là giả. Chắc hẳn chị ấy không ngờ trước được về tiết lộ này; mắt của chị mở to tới mức tôi sợ rằng cầu mắt có thể rơi ra ngoài bất cứ lúc nào. Khuôn miệng của chị đông cứng trong trạng thái mở hờ, còn lông mày của chị tạo thành một đường vòng cung.
Trông chị thật dễ thương vào những khoảnh khắc hiếm hoi để lộ vẻ mặt ngớ ngẩn như vậy.
Nhận thấy có những ánh mắt hướng về mình ở cuối hành lang, tôi lặng lẽ dừng lại. Có hai bóng người, người có vóc dáng nhỏ hơn đang dựa người vào tường và khoanh tay lại.
“Em đã nói cho em ấy xong rồi à?” người có vóc dáng nhỏ hơn hỏi. Anh đẩy người không dựa vào tường nữa, mái tóc bạch kim của anh bóng mượt đung đưa theo chuyển động. Anh ngẩng đầu và mở đôi mắt sáng lên. Tia sáng của sấm chớp lướt qua phản chiếu lại trong đôi ngươi của anh.
“Vâng, Christoph.”
Một trong những người đang chờ đợi tôi chính là người anh trai cùng cha khác mẹ. Đường nét của anh giống hệt với cha của chúng tôi, nhưng tính cách của hai người họ lại chẳng có điểm gì giống nhau. Không giống như cha của chúng tôi, người chẳng mấy quan tâm tới gia đình của mình, Christoph lại rất hiền hậu và luôn quan tâm tới chị gái tôi và tôi, điều đó không khó nhận ra mặc cho sự thiếu biểu hiện của anh ấy.
Khi tôi lần đầu được anh chỉ dạy, tôi cảm giác như mình bị đeo gông dưới sự huấn luyện khắt khe của anh, nhưng Christoph cũng khắt khe với chính bản thân mình, nếu không nói là hơn. Nếu như anh bắt tôi phải luyện tập vung kiếm một trăm lần, thì anh ấy sẽ tự luyện tập một trăm lần mà không cần ai nhắc nhở. Nếu như có điều gì đó mà tôi làm không đúng được, anh ấy sẽ ở bên cạnh cho đến khi tôi làm được mới thôi.
Hơn nữa, anh ấy đã sắp xếp thời gian huấn luyện của chúng tôi mặc dù lịch trình của anh ấy đã dày đặc đến mức khó tin, nhưng anh không bao giờ khiến cho tôi cảm thấy mình đang mắc nợ anh. Tôi có thể hiểu được thái độ lạnh lùng của anh dựa vào những vấn đề anh cần giải quyết, nhưng tôi vẫn thích lối sống chân thành và có chút gượng gạo của anh ấy hơn vì nó khiến tôi nhớ đến chị gái tôi.
Dựa trên sự khác biệt giữa tính cách của hai chúng tôi, việc cư xử như bạn bè có lẽ là một điều không thể làm được, nhưng đối với cá nhân tôi thì tôi tôn trọng và thần tượng Christoph.
“Rose có khóc không? Sao em không ở lại với em ấy vài ngày nữa?”
Lời nói của Christoph khiến tôi không khỏi mỉm cười.
Anh ấy nghiêm khắc với chính mình và những người khác, ngoài trừ em gái của anh.
“Chị ấy không yếu đuối tới vậy đâu.” Tôi phản bác.
“Cũng phải.” Anh đáp. Có vẻ như nhận ra rằng lời nói của mình nghe hơi độc đoán, Christop bắt đầu ngượng ngùng đảo mắt xung quanh phòng.
Anh hắng giọng.
Tính cách điềm tĩnh và chín chắn của Christoph có phần đáng kinh ngạc so với tuổi, và biểu hiện xấu hổ của anh lúc này là một bước ngoặt khác hẳn với tính cách thường ngày. Người đàn ông cao lớn cũng đang đứng trong hành lang có biểu cảm có phần nhẹ nhàng hơn trước sự lúng túng của Christoph.
“Leonhart, không được cười.” Christoph phàn nàn.
“Xin thứ lỗi cho thần.” Người đàn ông xin lỗi với một biểu cảm không mấy lo lắng, trông chẳng có vẻ gì là hối lỗi.
Anh ta là Leonhart von Orsein, một kỵ sĩ thuộc đội cận vệ Hoàng gia, và cũng là người mà tôi căm ghét hơn bất cứ ai - chính là người đàn ông đã cướp đi sự chú ý của chị gái tôi.
Cái thân hình vạm vỡ của anh ta khiến tôi bực mình, cả cái chiều cao ngất ngưởng, ngoại hình đẹp trai, tất cả mọi thứ về anh ta. Tôi không biết mình nên cư xử thế nào trước mặt anh ta - thay vì cảm thấy bị xúc phạm khi bị tôi lườm, anh ta lại nhìn tôi với vẻ thích thú.
Điều khiến tôi bực mình nhất chính là tôi không thể tìm ra một khuyết điểm nào ở anh ta để chỉ trích. Tôi không thể hỏi: “Rosie, sao chị có thể yêu một người như anh ta chứ?” Khuyết điểm duy nhất mà tôi có thể chỉ ra chỉ có khoảng cách tuổi tác của họ.
Chết tiệt.
Tôi không thể đọ được với anh ta về sức mạnh, ngoại hình, sự nổi tiếng, hay bất cứ điều gì. Anh ta vượt xa tôi về mọi mặt.
“Johan?” Christoph nhìn tôi chăm chú khi thấy tôi im lặng. “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”
Tôi thở ra một hơi, nhưng thể đang trút bỏ cảm giác u ám khỏi cơ thể, tôi thả lòng nắm đấm tay mà tôi đã bất giác nắm lại trước đó. Hai bàn tay của tôi giờ đã to lớn hơn trước, nhưng chúng vẫn nhỏ, quá nhỏ bé để ngăn không cho những thứ quý giá vuột mất khỏi những ngón tay, dù cho tôi có cố gắng bám víu bằng cách nào.