Đã một tuần trôi qua kể từ lúc Mardian tấn công tôi.

Mẹ tôi khẳng định rằng bà sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này và đã đệ đơn kiện Bá tước Abreldine lên toà án.

Ban đầu tòa án đã tỏ ra phớt lờ nó nhưng nhờ sự sẵn lòng ủng hộ của Viviana vậy nên cuộc điều tra vẫn diễn ra thuận lợi.

Thế nhưng cuối cùng Mardian vẫn chẳng hề bị trừng phạt.

Gia tộc tôi chỉ nhận được một khoản tiền bồi thường và phiên tòa đã khép lại trong bí mật. Dù chứng minh được rằng Mardian đã bắt cóc tôi lên xe ngựa, phán quyết vẫn cho rằng không có bằng chứng nào xác thực về việc cô ta có ý định tấn công tôi.

Những lời giải thích được đưa ra dài dòng nhưng lý do thực sự thì lại quá đỗi hiển nhiên. Bá tước Abreldine là một trong những công thần sáng lập Đế chế, còn gia tộc tôi chỉ là một Nam tước đang suy tàn mà thôi. Hơn nữa, chắc chắn là Bá tước Abreldine đã mua chuộc cả cái tòa án đó rồi.

Cuối cùng, Mardian chỉ phải chịu một khoản bồi thường nhỏ và chút tai tiếng vì vụ bắt cóc. Sau đó mẹ đã cố gắng rất nhiều nhưng tất cả nỗ lực của bà đều đâm vào bức tường lạnh lẽo của thực tại tàn khốc.

Vào một đêm nọ, tôi đã lặng lẽ lẻn vào phòng mẹ sau khi nhìn thấy gương mặt ngày càng lộ rõ vẻ u sầu của bà. Người mẹ luôn điềm tĩnh của tôi lúc này lại đang một mình xoa dịu nỗi buồn bằng men say vào đêm khuya. Tôi âm thầm ngồi xuống bên cạnh và rót cho thêm một ly, bà cúi đầu, ánh mắt trĩu nặng nỗi đau.

"Ta xin lỗi vì đã là một người mẹ vô dụng, Tina..."

"Mẹ đừng nói thế mà."

Tôi an ủi mẹ mình. Mẹ không hề vô dụng. Ngược lại bà còn rất tài giỏi và khéo léo hơn bất cứ ai khác. Tôi di chuyển ra phía sau rồi ôm bà thật chặt, khẽ thủ thỉ bên tai và cố gắng dỗ dành bà.

"Con yêu mẹ. Con yêu người mẹ đã yêu thương con nhất trên thế gian này. Con chưa bao giờ ngừng yêu mẹ, vậy nên làm ơn đừng nói những chuyện đau lòng như vậy nữa."

"...Nhưng ta đã làm được gì cho con đâu?"

"Không phải đâu, mẹ à."

Tôi leo lên đùi bà rồi ngồi gọn trên đấy, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên má và trán để xoa dịu đi những dằn vặt của bà.

"Con chẳng thể mường tượng được rằng sẽ thế nào nếu gia tộc mình không có mẹ. Nhờ mẹ mà con mới có thể sống hạnh phúc ở đây đấy."

“....”

"...Con biết ơn mẹ nhiều lắm luôn."

Dù trông vẫn còn buồn, nhưng may là khuôn mặt mẹ có vẻ tươi tỉnh hơn chút rồi. Bà ấy nhìn tôi với đôi má hơi ửng hồng vì men rượu rồi mím môi lại.

"Tina."

"Dạ?"

"Con vẫn còn nhớ lần cuối chúng ta chạm môi nhau chứ?"

Có lẽ mẹ đang muốn nói đến lần tôi vô tình hôn lên môi bà trong khi chỉ định hôn lên má thì phải. Tôi đã sợ rằng mẹ có thể sẽ không thích tôi nữa, nhưng may mắn là mẹ đã bỏ qua chuyện đó như thể chẳng có gì to tát cả.

"Có ạ. Nhưng sao mẹ lại hỏi vậy?"

"Ưm... nếu con thấy ổn thì... ta nghĩ nó cũng không tệ lắm đâu."

"Gì ạ?"

Tôi bối rối nghiêng đầu vì không hiểu lời mẹ nói. Nhưng mẹ chỉ nhìn tôi trong chốc lát rồi lắc đầu nguầy nguậy và xoa đầu tôi cùng nụ cười dịu dàng.

"Không có gì đâu. Có lẽ là ta đã say quá rồi. Bây giờ con nên về ngủ đi."

Dù vẫn còn thắc mắc nhưng đêm ấy đã kết thúc bằng những lời nói của mẹ. Dường như mẹ vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ được cơn giận với Mardian, nhưng chẳng bao lâu sau bà đã phải bắt đầu giải quyết các vấn đề của gia tộc như thường lệ.

Từ ấy, cái tên Mardian ấy chẳng bao giờ được nhắc tới nữa. Có lẽ mẹ đã cố tình trực tiếp tránh nhắc đến Mardian vì nghĩ đến cảm xúc của tôi.

***

Và trong giới thượng lưu, mọi thứ cũng chẳng thay đổi gì.

"Tina..."

"Tiểu thư Sharione."

Sharione nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy cảm xúc lẫn lộn. Tôi tiến về phía trước bằng những bước chân yếu ớt rồi ngã vào vòng tay cô. Sharione vỗ nhẹ lưng tôi và ngồi xuống chiếc sofa, để tôi ngồi lên đùi cô.

"Ta nghe nói rằng em đã xảy ra những chuyện không hay với tiểu thư Mardian."

Sharione vừa dịu dàng vuốt tóc tôi vừa nói. Lời nói của cô ấy khiến những tiểu thư khác đang có mặt cũng đều phải thận trọng liếc nhìn và dành cho tôi ánh mắt cảm thương.

"Chắc hẳn là Tina đã sốc lắm."

"Đôi lúc tiểu thư Mardian… chỉ hơi nông nổi chút thôi."

"Có lẽ cô ấy làm vậy vì thấy em quá đáng yêu. Bởi thi thoảng, chỉ cần nhìn em thôi cũng đã khiến ta cảm thấy một sự thôi thúc nào đó trong mình rồi, Tina à."

Tôi ước họ đừng nói những điều như vậy cho dù nó chỉ là nói đùa. Một ác nữ tâm thần ngắm nhìn tôi bằng ánh trụy lạc thôi là đã quá đủ rồi.

"Tina sẽ ổn thôi. Đừng bực tức với tiểu thư Mardian quá nhé."

Bọn họ đều lo lắng cho tôi. Vậy nhưng tuyệt nhiên chẳng một ai chỉ trích Mardian quyết liệt cả. Có lẽ họ hiểu rõ sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Bá tước Abreldine lớn đến mức nào.

Nhưng cũng chẳng thể nào khác được.

Gia tộc Abreldine vốn là một gia tộc có gốc rễ ăn sâu vào cả ánh sáng lẫn bóng tối của Đế chế. Gia tộc như vậy sẽ chẳng thể nào sụp đổ chỉ vì đụng đến con gái của gia tộc Nam tước đang suy tàn được. Các tiểu thư ở đây đều hiểu rõ chuyện này vậy nên họ không thể công khai chỉ trích những hành động sai trái của Mardian. Dù họ có yêu quý tôi đến nhường nào thì suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một con vật cưng được yêu thương mà thôi.

Sẽ chẳng ai trong số họ sẽ đứng lên chống lại Mardian vì tôi đâu. Dù cún cưng có quý giá đến mức nào thì nó cũng không thể sánh bằng miếng cơm manh áo của mình được. Ừ thì, ngay từ đầu tôi cũng chỉ mong muốn có một mối quan hệ như vậy với họ, thế nên tôi không có trách móc gì nhiều.

Trong tình cảnh này, bộc lộ sự thù địch với Mardian sẽ chẳng mang lại lợi ích gì. Tốt nhất là nên lợi dụng tai nạn này để tranh thủ thêm thiện cảm từ các tiểu thư mới được.