“Vạn tuế Zeon! Vạn tuế Zeon! Vạn tuế Zeon!”

Tiếng hô vang của hai trăm ngàn công dân kết thúc tang lễ của Garma Zabi tại Zum City, thủ đô của Zeon. Amuro, đang theo dõi buổi lễ qua một bản tin của Liên bang từ khoảng cách hàng nghìn dặm, cảm thấy sửng sốt khi tiếng hô làm rung cả loa phát video. Khi camera phóng to bức ảnh chân dung khổng lồ của Garma Zabi được đặt trên bàn thờ, cậu như bị choáng ngợp. Gương mặt hiện ra trước mắt Amuro là của một người đàn ông tử tế, hiền lành, hoàn toàn không mang chút đặc điểm nào của một kẻ địch “ác độc”. Khi Amuro liều mình hạ chiếc tàu sân bay Gow, cậu chưa từng nghĩ đến việc nó lại do chính Garma Zabi chỉ huy.

Phát thanh viên của Liên bang tiếp tục:

“Và đó là gương mặt của sĩ quan trẻ Garma Zabi, người vừa bỏ mạng dưới tay chiến hạm mới của Liên bang - chiếc Pegasus. Nếu Zeon phải hạ mình đến mức biến cái chết ô nhục của một thành viên gia tộc cầm quyền thành một sự kiện huy hoàng chỉ để kích động người dân tiếp tục cuộc tàn sát, thì rõ ràng ngày tàn của họ không còn xa. Những tiếng hô 'Vạn tuế Zeon!' chỉ là tia sáng cuối cùng của Công quốc Zeon trước khi bóng tối nuốt chửng hoàn toàn!”

“Hừm!” Trung úy Bright lầm bầm với bất kỳ ai đứng gần: “Quá đúng. Mà mọi người có để ý bài phát biểu của Gihren Zabi không? Chính hắn là người đã chiếm quyền Zeon, biến nó thành một chế độ độc tài họ Zabi kia mà.” Rồi anh quay sang tổ lái của Pegasus, nói lớn hơn:

“Chúng ta sẽ rời Luna II trong hai tiếng nữa, nên đừng mong được nghỉ ngơi. Có hai mươi chiếc GM - mẫu Mobile Suit sản xuất hàng loạt mới - đang được phân bố trên các chiến hạm khác trong hạm đội, nhưng nói thật thì chúng chẳng ăn thua gì so với ba chiếc MS trên tàu chúng ta. Nghĩa là chúng ta sẽ là lực lượng chủ lực đối đầu với địch. Rõ chưa?”

Chiến dịch “Star One” của Liên bang cuối cùng đã được triển khai. Chiến hạm Pegasus, thuộc Đơn vị Độc lập số 13, là nhân tố then chốt trong lực lượng tấn công nhờ sở hữu ba chiếc Mobile Suit. Trước khi lên đường, Amuro gọi Fraw Bow qua video phone để nói lời tạm biệt, nhưng không biết phải mở lời ra sao. Điều duy nhất cậu có thể thốt lên là: “Nghe nói đây là một chiến dịch lớn đấy, Fraw.”

“Có lẽ nói điều này với người sắp ra chiến trường vì chúng ta thì hơi buồn cười, nhưng... nhớ giữ gìn nha, Amuro.”

“Đừng lo, Fraw... Anh sẽ không chết đâu.”

“Anh nói gì?”

“Anh nói là anh sẽ không chết. Anh hứa sẽ trở về.”

“Tốt rồi. Đó mới là tinh thần đúng đắn. Em sẽ chờ anh, Amuro.”

“Cảm ơn em.”

Đúng lúc đó, Kai Shiden xuất hiện, đập mạnh vào lưng Amuro:

“Này, chuẩn úy! Cậu còn không mau đi kiểm tra thiết bị đi? Làm việc đi chứ!” Rồi anh ta vút đi trên một tay nâng trượt.

“Anh... anh sẽ gọi lại sau, Fraw.” Amuro bám lấy tay nâng, nhưng khóe mắt cậu vẫn bắt được ánh mắt của Fraw trên màn hình video. Cậu biết Fraw còn muốn nói chuyện nữa. Máy video phone này hoạt động bằng xu, và cậu còn khoảng ba mươi giây. Nhưng công việc thì chất chồng, không thể dành thời gian tán gẫu.

Do tình trạng thiếu hụt nhân lực trầm trọng, các chiến hạm của Liên bang đều không có đủ cơ khí viên. Ngay khi đội cung ứng hay bảo trì vừa xong một nhiệm vụ, họ lại phải tức tốc chuyển sang việc khác. Để đảm bảo ba chiếc Mobile Suit luôn trong tình trạng sẵn sàng, Hayato Kobayashi và Ryu Jose thường phải đích thân tới Phòng Cung ứng để “cãi nhau” đòi phụ tùng. Trên Pegasus, đến cả những việc vặt như lau dọn và cất dụng cụ cũng do chính các phi công thực hiện. Những việc tưởng chừng tầm thường ấy lại vô cùng quan trọng - một con ốc rơi vào hệ thống xả có thể không gây cháy, nhưng cũng đủ làm hỏng cơ chế phóng MS khỏi bệ phóng. Vì vậy, các phi công phải lau chùi cẩn thận mọi thứ bằng khăn sạch.

Cứ như thể Pegasus sẽ không bao giờ sẵn sàng cho chiến đấu. Không chỉ thiếu người, mà còn có thêm mười đến hai mươi cơ khí viên và pháo thủ mới được điều từ Luna II lên tàu, tất cả đều lúng túng, chưa quen việc. Có lần, Bright vô tình để bật công tắc điện thoại nội bộ trên ghế chỉ huy, và toàn bộ tàu nghe được cuộc đối thoại giữa anh và một tân binh. “Chuyện gì mà lâu thế?” Bright quát to, giọng vang rền khắp tàu.

“Biết sao được chứ?”

tên kia đáp: “Tôi đâu có tự nguyện đến đây. Tôi còn chưa biết mình được phân về đâu nữa kìa.”

“Nêu tên và cấp bậc trước khi càm ràm, lính mới!”

“Ê, nhỏ tiếng thôi, ông anh. Tôi là Sleggar Row, trung úy. Tôi đến từ pháo binh, sẽ phụ trách khẩu pháo chống hạm.”

“Tôi là hạm trưởng ở đây, Sleggar. Nhớ cho kỹ: tôi là người ra lệnh trên tàu này. Và cậu nên chú ý lời ăn tiếng nói của mình!”

“Gì? Trung úy mà làm hạm trưởng? Đùa hả?”

Đám thuyền viên hóng chuyện nghe tới đây thì cụt hứng, vì ai đó đã tắt điện thoại từ khoang chỉ huy. Ai cũng đoán chắc là Bright đã đấm thẳng vào mặt tên Sleggar vì tội hỗn xược.

Mười lăm phút trước giờ khởi hành, những bộ phận phụ tùng quan trọng cuối cùng từ đơn vị cung ứng của Matilda Ajan đã tới nơi. Và rồi Đơn vị Độc lập số 13 chính thức rời cảng Luna II. Dẫn đầu là chiến hạm loại Magellan mang tên Hal, phía sau là hai tuần dương hạm loại Salamis - Cisco và Saphron - kèm theo sáu tàu chiến loại nhỏ loại Public tạo thành một vành đai phòng thủ.

Kai Shiden buông lời châm chọc, hy vọng ai đó sẽ phản bác: “Này, hình như tôi đang mơ hay sao ấy. Chắc đây chỉ là một cuộc diễn tập thôi nhỉ? Chứ làm sao mà có thật được.”

Bright cuối cùng cũng tuyên bố rõ ràng qua hệ thống nội bộ:

“Mục tiêu của chiến dịch Star One là phá hủy căn cứ mặt trăng mạnh nhất của Zeon - Granada. Khi làm được điều đó, chúng ta có thể dễ dàng tiến sâu vào trung tâm Zeon. Quân ta - Lực lượng Liên bang, có quân số vượt trội nhiều lần so với Zeon, nên nếu vượt qua Granada và Solomon, chiến thắng sẽ nằm trong tay chúng ta. Hạm đội Đơn vị Độc lập số 13 chúng ta sẽ tiến vào khu vực Texas Zone để dụ hạm đội Granada của Zeon xuất kích. Khi đó, lực lượng chính dưới quyền Tướng Revil sẽ đồng loạt tấn công Granada và Solomon. Tôi yêu cầu từng người trong các bạn phải nhận thức rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ được giao và vận dụng tối đa những gì đã được huấn luyện.”

Kai thì thầm với các bạn đồng hành: “Thật không thể tin nổi. Mới thăng chức mà ông ấy đã nói chuyện như hạm trưởng thứ thiệt rồi.”

Amuro khẽ nói thành tiếng: “Liệu chúng ta có làm được không?”

“Không dễ đâu,” Ryu đáp. “Bọn mình là con mồi trong kế hoạch này - mồi nhử.”

Amuro ghen tị với sự bình thản trong cách Ryu nói, như thể anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất. Còn bản thân Amuro thì không chắc lắm; cậu đã làm được nhiều hơn cả mong đợi trong vai trò phi công Mobile Suit, nhưng trong cậu vẫn còn một bể chứa đầy nỗi sợ hãi. Amuro bám víu vào hy vọng quý báu rằng mình có thể sống sót vượt qua tất cả, và để cho sự tự tin của mình được tiếp thêm sức mạnh bởi một cơn giận mới đang bắt đầu hình thành - một cơn giận không chỉ hướng vào gia tộc Zabi mà còn nhằm vào cả chuỗi tội lỗi và sai lầm của con người, những thứ dường như đã dẫn đến sự xuất hiện của gia tộc đó.

Cho đến cuối thế kỷ 20, lịch sử của loài người - cái gọi là “tiến trình văn minh” - thật ra chỉ là một chuỗi dài bất tận của chiến tranh. Khi thế giới chuyển sang lịch mới - kỷ nguyên Universal Century - người ta đã không chỉ làm vậy để kỷ niệm bước tiến vào không gian mà còn với hy vọng mở ra một thời đại hòa bình mới. Và trong hơn bảy mươi năm, điều đó dường như đã hiệu quả; con người gần như đã quên đi chiến tranh. Nhưng rồi chiến sự lại nổ ra. Với tất cả những tuyên bố hoa mỹ về một dân tộc được lựa chọn mới sinh ra trong không gian, Amuro hiểu rằng nhà Zabi chỉ đang cố thống trị đồng loại bằng vũ lực, và rằng họ thật sự không khác gì những tổ tiên đầy tham vọng và khát khao quyền lực từ bao đời trước.

Gihren Zabi, kẻ thống trị thực tế của Zeon, luôn tuyên bố rằng một loại người mới với ý thức mở rộng, cái mà Zeon gọi là Newtype, nên "quản lý" phần còn lại của nhân loại. Nhưng Amuro thấy rằng nếu ý tưởng về Newtype của Gihren là chính xác, thì đó chỉ là một đám man rợ, và cậu không muốn dính dáng gì tới họ. Như cậu đã nói với bạn mình: "Tướng Revil chắc hẳn đã nhầm rồi, phải không? Nếu Newtype thật sự là một loại người mới, và nếu họ giống gia tộc Zabi, thì họ sẽ đối xử với phần còn lại của chúng ta như thể là thứ sinh vật hạ đẳng nhất." Ai nấy đều đồng tình.

Khi Trung úy Bright cuối cùng cũng hoàn tất buổi phổ biến nhiệm vụ cho thủy thủ đoàn, Hayato châm biếm nói:

“Chết tiệt, tôi sẽ không để Zeon làm tôi nổ tung trong Texas Zone đâu. Tôi sẽ tiến đến tận Granada, và không gì có thể ngăn được tôi!”

Không bỏ lỡ nhịp nào, Kai lập tức đồng tình.

Ngay khi Pegasus vượt khỏi phạm vi quản lý của Luna II, Amuro và các phi công khác bắt đầu những buổi huấn luyện cường độ cao về cất cánh và hạ cánh với ba chiếc Mobile Suit. Họ nhớ những tiếng quát tháo của trung úy Ralv, người đầu tiên huấn luyện họ. Bây giờ cả bốn người họ không còn là học viên nữa mà đã là phi công chính quy. Những trải nghiệm chiến đấu chung đã gắn kết họ như anh em ruột thịt, nhưng điều đó là chưa đủ để tồn tại ngoài chiến trường. Trong các buổi diễn tập đội hình xung quanh Ryu Jose - về lý mà nói là phi công cao cấp nhất do lớn tuổi nhất, mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn ăn khớp. Sự thật về tâm trạng của từng người phần nào được hé lộ khi Ryu nói rằng anh quan tâm đến việc chuyên sử dụng Gun Cannon hơn là làm người đi đầu. Còn Hayato thì nói anh muốn lái Gundam, nhưng Kai bảo rằng đó là việc của Amuro, bởi Amuro đã có kinh nghiệm chiến đấu gấp đôi trong cỗ máy ấy.

Dù vậy, hạm đội vẫn tiếp tục chương trình huấn luyện không ngừng nghỉ, và Amuro phải tham gia các trận đấu giả lập trong không gian với hai chiếc GM từ soái hạm Hal. Điều khiến Amuro sốc chính là lần đầu tiên cậu nhận ra GM thật sự vượt trội hơn Gundam về hỏa lực ở cự ly gần. Giống như Gun Cannon, GM chỉ có một tấm kính duy nhất ở chỗ mắt, giúp cho màn hình ngắm rõ hơn. Trong khi đó, các nhà thiết kế Gundam, vì lý do nào đó lại cho rằng cỗ máy của họ nên trông giống con người hơn và lắp đặt hai camera kết nối với hệ thống ngắm để tạo nên “gương mặt” người. Kết quả, theo Amuro, là tầm nhìn thường bị mờ và đôi khi bị lệch nhẹ. Cậu tin rằng cơ chế càng đơn giản thì càng hiệu quả. Tuy nhiên, Gundam vẫn có hệ thống phản lực mạnh hơn nhiều và có thể vượt trội GM ở hầu hết các khía cạnh khác.

Được hỗ trợ bởi Kai và Ryu trong các Gun Cannon, Gundam và hai chiếc GM tập luyện các cuộc tấn công giả lên tàu Cisco. Họ luyện tập tấn công đồng thời theo đội hình ngang, rồi chuyển sang đội hình dọc. Họ luyện cách phối hợp thời gian tấn công và điều chỉnh trình tự tiếp cận. Đây là lần đầu tiên Amuro được đào tạo bài bản về chiến thuật, và theo cậu thấy, họ đã tập mọi thứ có thể, lặp đi lặp lại đến mức cậu chỉ muốn kết thúc mọi thứ. Cổ họng cậu bắt đầu khô rát, và lớp áo lót dưới bộ Normal Suit đã ướt đẫm mồ hôi.

Cuối cùng thì lệnh trở về soái hạm Hal cũng được phát ra. Đã đến lúc đánh giá các trận chiến giả lập và học thêm về chiến thuật đội hình. Lực lượng Liên bang Trái Đất chỉ có một cẩm nang chiến đấu sơ khai, gần như nguyên thủy chỉ dành cho việc sử dụng Mobile Suit; nó được viết bởi những sĩ quan chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ biết tưởng tượng cách hoạt động của các cỗ máy Zaku bên Zeon. Có tin đồn rằng cuốn cẩm nang đó thật ra được chắp vá từ một bản sao lén của hướng dẫn sử dụng Zaku, cùng với thông tin từ các máy bay chiến đấu kiểu cũ. Hậu quả là có vô số lỗi cần phải sửa. Các phi công Mobile Suit của Liên bang rõ ràng đang ở thế yếu. Họ thiếu kinh nghiệm và bị áp đảo về quân số bởi đội Zaku của Zeon.

Thứ duy nhất họ có thể trông cậy chính là sự sáng tạo vượt bậc của bản thân.

Thiếu tá Rudolph Ramski, người chủ trì các buổi huấn luyện trong phòng ăn của tàu, thông báo: “Chúng ta không có nhiều thời gian, các cậu, nên tôi sẽ nói trong khi các cậu đang ăn.” Ông ta khá được lòng mọi người, là một kỹ sư đã tham gia phát triển Mobile Suit ngay từ thuở ban đầu. “Các trận giả lập là bài huấn luyện tốt cho tân binh,” ông nói, “nhưng tất cả các cậu đều dựa dẫm quá nhiều vào hiệu năng của Mobile Suit. Đừng mong chúng lúc nào cũng che chở cho mấy cậu.”

Cả nhóm than vãn rền rĩ.

“Tôi nói điều này,” ông tiếp tục, “vì tôi muốn các cậu còn sống. Hãy nhớ rằng điều tôi nói đúng với hầu hết mọi hệ thống vũ khí trong quá trình phát triển. Hãy coi mình như phi công thử nghiệm. Tất nhiên, chắc các cậu chưa từng nghe nói đến chuyện phi công thử nghiệm phải ra trận phải không? Những tay to đầu trong Liên bang không thật sự hiểu họ đang yêu cầu các cậu làm điều gì, nên các cậu còn không được hưởng trợ cấp phi công thử nghiệm. Dĩ nhiên, ai muốn thì vẫn có thể rút khỏi đơn vị Mobile Suit, nhưng lương bổng của các cậu cũng sẽ bị cắt đáng kể.”

Cách nói thẳng thắn của Ramski khiến Amuro và những người khác càng thêm quý mến ông, dù họ biết có sự khác biệt lớn giữa lý thuyết của ông và thực tế chiến đấu.

“Một điểm mà các tổ liên lạc viên trên toàn hạm đội nhấn mạnh trong các buổi họp nhóm là các phi công các cậu quá chậm trong việc truyền tín hiệu định danh. Điều đó khiến họ khó theo dõi vị trí của các cậu trên chiến trường bằng radar. Tín hiệu laser hiệu quả hơn. Và điều này đặc biệt quan trọng khi các chiến hạm bắt đầu giao chiến với nhau, trừ khi các cậu muốn dính đạn lạc từ phe mình!”

Dĩ nhiên là các phi công hiểu rõ những bất cập trong lý lẽ này. Cả liên lạc viên lẫn hoa tiêu trên tàu Pegasus đều thiếu kinh nghiệm. Họ có thể thực sự đọc chính xác tín hiệu định danh được không, kể cả khi nó được truyền? Khi khu vực bị bão hòa nặng bởi hạt Minovski, truyền thanh chỉ hiệu quả trong phạm vi khoảng hai mươi dặm, và hạ sĩ phụ trách thông tin vô tuyến lại là Sayla Mass. Cô hoàn toàn thiếu kinh nghiệm, và vẫn chưa hiểu rõ hàng đống thuật ngữ kỹ thuật và biệt ngữ truyền tin.

“Sayla còn phải học nhiều, nhưng tôi thích nghe giọng cô ấy lắm,” Kai thì thầm với Amuro. “Nghe nổi da gà luôn.”

“Sayla à?” Khi lần đầu tiên thấy cô trên màn hình hiển thị, đúng là cô khá xinh đẹp, nhưng thói quen bặm cằm của cô khiến cô trông lúc nào cũng lo lắng quá mức với Amuro, và cậu không ưa chất giọng kiểu cách, khuôn phép của cô. “Nếu tôi nói gì sai,” cô luôn nói, “xin hãy sửa cho tôi. Tôi sẽ học hỏi nhanh thôi.”

Amuro thì thào đáp lại nhận xét của Kai. “Cô ấy cố gắng quá mức để giống tụi mình.”

“Tất nhiên rồi đồ ngốc,” Kai nói. “Vậy thì cô ấy mới dễ thương chứ!”

Thiếu tá chỉ huy ngắt lời họ. “Chuẩn uý Amuro, cậu là phi công Gundam đúng không?” Khi Amuro gật đầu xác nhận, ông nói tiếp: “Pháo Vulcan gắn trên đầu Gundam là vũ khí phụ cho cận chiến. Cậu dùng chúng quá nhiều. Và cậu không sử dụng tay ga đúng cách. Cậu nên điều khiển xoay trục dọc tốt hơn.”

Sau khi đánh giá hiệu suất của từng phi công MS, các bài giảng được tiếp nối: đầu tiên là về các loại chiến hạm của Zeon và các đội hình chiến đấu cụ thể của chúng, sau đó là các mẫu hình bay chiến đấu của Zaku.

Để thật sự hiệu quả, cách tiếp cận lý thuyết của thiếu tá cần được bổ sung bởi các ghi chú từ kinh nghiệm thực chiến của các phi công. Nhưng vì họ thường mô tả những trải nghiệm của mình một cách rời rạc, đứt đoạn, thiếu tá cố giúp họ hệ thống hóa nhận thức thành một khuôn mẫu chiến thuật lớn hơn về cách Zaku chiến đấu.

“Ước gì mọi người có thể thấy cách Char chiến đấu,” Amuro nói một cách áy náy khi những phi công còn lại chăm chú lắng nghe, “nhưng không thể được, lúc chạm trán với hắn, tôi thậm chí không biết Gundam có chức năng ghi hình các chuỗi hành động chiến đấu. Nhưng chắc chắn rằng Char Aznable không giống bất kỳ phi công MS nào khác. Nghe có vẻ khó tin, nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy tia bắn tới và phản xạ né tránh... trước cả khi bị bắn. Tôi có thể đưa hắn vào đúng tâm ngắm của súng tia khi hắn đang di chuyển ngang, nhưng ngay khoảnh khắc tôi bóp cò, Char đã biến mất.”

Rồi ai đó hỏi: “Cậu có nghĩ hắn là một trong những Newtype mà chúng ta cứ nghe nhắc tới không?”

“Tôi không biết. Lúc đó tôi quá bận để sống sót nên chẳng còn đầu óc nghĩ đến chuyện đó. Nhưng nếu tôi không điều khiển Gundam né hết tốc lực, thì các phát bắn của Char đã nghiền nát tôi rồi. Cả Gundam lẫn GM có vẻ chịu được khoảng hai phát trúng, nhưng không chịu nổi nếu bị bắn trúng cùng một điểm hai lần bởi một tay thiện xạ.”

Trong gần sáu tiếng đồng hồ mà các buổi giảng dạy và đánh giá kéo dài, các Mobile Suit Gundam và Gun Cannon được chuyển từ tàu Hal sang tàu Pegasus. Amuro cùng các phi công khác theo sau bằng một tàu đưa đón vũ trụ.

Trên Trái Đất, người ta gọi nửa không nhìn thấy của Mặt Trăng là “mặt tối” hay “mặt sau,” nhưng từ góc nhìn của Công quốc Zeon, đó lại là “mặt trước.” Họ có một căn cứ lớn trên Mặt Trăng - Granada, nằm ở mũi nam của dãy núi Soviet, từ đó các chiến hạm thường xuyên xuất phát và hạ cánh. Để đối phó với sự xâm nhập ngày càng tăng của Liên bang, một hạm đội Zeon dưới quyền Phó Đô đốc Kycilia đã bắt đầu củng cố lực lượng ở khu vực này. Trong đó có phi đội của Đại tá Ma Kube, gồm một tuần dương hạm hạng nặng và ba tuần dương hạm hạng nhẹ, được giao nhiệm vụ phòng thủ ở Texas Zone.

Texas Zone là một vùng không gian quanh điểm Lagrange, nơi từng diễn ra trận chiến Ruum - cuộc xung đột lớn cuối cùng giữa Zeon và Liên bang. Nó mang tên Texas theo thuộc địa duy nhất còn sống sót của Side 5 ở khu vực này, Texas, vốn từng được dùng hoàn toàn cho mục đích du lịch và chăn nuôi đại quy mô. Đây là một thuộc địa kiểu cũ, dài 32km, rộng 3km, mô phỏng lại vùng đồng bằng và núi non phía tây của lục địa Bắc Mỹ, thậm chí còn có cao bồi, đàn bò, xe ngựa; người dân từ khắp các thuộc địa không gian từng đổ về đây để cắm trại, cưỡi ngựa, hay thả bè trên dòng Rio Grande giả lập. Dù thuộc địa này đã bị tấn công nhiều lần trong trận Ruum nhưng không bị phá hủy hoàn toàn, tuy vậy hệ thống gương điều hướng ánh sáng mặt trời đã bị hỏng, khiến ánh sáng kẹt vĩnh viễn ở trạng thái hoàng hôn. Không khí vẫn còn nhưng độ ẩm giảm mạnh, và tám tháng sau trận chiến, Texas gần như trở thành sa mạc. Gia súc đã bị Zeon tịch thu hết, còn cư dân thì hoặc trốn sang vùng Liên bang, hoặc đầu hàng. Thuộc địa giờ hoàn toàn hoang vắng.

Không gian quanh đó đầy những mảnh vỡ từ các thuộc địa khác của Side 5 bị phá hủy, tạo thành một vùng đá trôi còn nguy hiểm hơn cả quanh Luna II, và khi bão hạt Minovski đậm đặc được sử dụng, nơi này gần như không thể xuyên thủng. Cả lực lượng Zeon lẫn Liên bang đều sợ tiến vào Texas Zone vì tàu địch khó phát hiện, còn phục kích thì quá dễ.

Đại tá Ma Kube, người được giao trách nhiệm phòng thủ Texas Zone, được Phó Đô đốc Kycilia tuyệt đối tin tưởng - không phải vì năng lực quân sự mà do địa vị chính trị. Nếu Zeon thắng Liên bang, ông ta sẽ trở thành cánh tay phải của bà. Nhưng lúc này, ông ta vẫn phải chờ thời. Có điều, một chuyện khiến ông không yên lòng về hành động của cấp trên mình.

“Char Aznable,” ông lẩm bẩm trong lúc chiêm ngưỡng một chiếc bình sứ trắng quý giá thời Bắc Tống. “Mình không thích việc thằng nhãi đó hợp tác với Viện Flanagan ở Side 6 để thành lập đơn vị Newtype chiến đấu. Một kẻ không bảo vệ nổi Chỉ huy Garma thì đủ tư cách gì lãnh đạo Newtype? Có vẻ như hắn đang giở trò sau lưng chúng ta. Mà tiến sĩ Flanagan thì không đáng tin. Nhìn xem hắn kết bè với ai. Phó Đô Đốc Kycilia quá bốc đồng. Sao lại đặt niềm tin vào một kẻ hèn hạ như Flanagan, trong khi sự tồn tại của Newtype còn chưa được chứng minh rõ ràng?”

Trước khi Kycilia tuyên bố ý định phục hồi chức vụ cho Char, Ma Kube đã định cắt hoàn toàn tài trợ cho Viện Flanagan. Tại sao phải phí thêm tiền cho nghiên cứu không mang lại kết quả? Tại sao không dùng số đó để cải tiến thiết kế Zaku, hoặc phát triển thêm mẫu Rik Dom mới? Chắc chắn tổng kiểm toán Zeon sẽ không hài lòng khi thấy ngân sách nghiên cứu bị tiêu xài vào thứ vũ khí chưa qua kiểm chứng như Mobile Armor Elmeth, hay Bits hay cái quái gì đó.

Hơn nữa, Ma Kube còn biết rằng trước khi Char rời khỏi Granada, Kycilia đã đích thân giao cho Char quyền chỉ huy một chiến hạm cơ động tiên tiến mới mang tên Zanzibar. Chưa kể đến việc quyết định chính thức sử dụng các loại vũ khí kiểu Elmeth giống như một cú đâm sau lưng. Ông vẫn nhớ rõ những lời mà Kycilia đã cười nhạt buông ra với mình: “Ngươi lo lắng quá đấy, Ma Kube.”

Nhưng còn một điều nữa khiến Ma Kube không yên tâm. Ông hiểu rằng một kẻ như Char, rõ ràng có tài năng vượt trội, rất nguy hiểm và cuối cùng chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù. Có điều gì đó quá tính toán trong cách hành xử chuẩn mực của hắn và cái cách hắn khéo léo lấy lòng cấp trên. Ban đầu là bám lấy Đô đốc Dozzle, rồi sau đó là đến Nữ Công tước Kycilia.

Sao mà, ông nghĩ, gã này cư xử chẳng khác gì thú cưng của Kycilia. Ma Kube thích ý tưởng đó và âm thầm bắt đầu lan truyền nó qua đám thuộc hạ. Câu chuyện lan truyền nhanh chóng trong hàng ngũ binh sĩ, và chẳng mấy chốc họ bắt đầu đùa với nhau rằng Char là “thú cưng của Kycilia, bởi vì... có cái mông đẹp.”

Trong khi đó, Char đang ở trên chiến hạm Zanzibar, rời khỏi Vịnh Balda của Side 6 và tiến về Texas Zone. Anh dự định sẽ thử nghiệm hệ thống Mobile Armor Elmeth-Bits mới, nay đã được trang bị giao diện psycommu, bên trong thuộc địa bỏ hoang Texas. Việc thử nghiệm hoàn toàn có thể được thực hiện ngoài không gian, nhưng Char không muốn mạo hiểm. Lalah Sune sẽ là người điều khiển hệ thống, và anh không muốn đưa cô ra mặt trận quá sớm. Anh cảm nhận được rằng vũ khí điều khiển bằng Newtype cần phải được sử dụng một cách thận trọng. Xét cho cùng, Newtype không sở hữu sức mạnh siêu nhiên như các siêu anh hùng truyện tranh mà chỉ có một trực giác được mài giũa cực kỳ sắc bén. Về phần giao diện psycommu, nó là một phần của hệ thống có khả năng khuếch đại trực giác của Newtype, đồng thời phản chiếu và tiếp nhận ý thức được mở rộng của họ. Đây quả là một thiết bị phi thường, đặc biệt là bởi tín hiệu ấy không giống sóng điện từ thông thường, nó có thể vượt qua nhiễu hạt Minovski. Nhưng hệ thống này cũng không hề hoàn hảo. Vẫn chưa rõ kiểu người nào thực sự có khả năng phát ra các làn sóng ý chí - tạm gọi như vậy - một cách rõ ràng để hệ thống có thể khuếch đại. Việc Char và Tiến sĩ Flanagan phát hiện ra Lalah Sune chỉ là một chuyện ngẫu nhiên. Muốn cô lập và định lượng chính xác đặc điểm cần có ở một phi công điều khiển Mobile Armor Newtype, cần phải thử nghiệm trên rất nhiều đối tượng tiềm năng khác.

Trên khoang chỉ huy Zanzibar, Char quay lại nhìn Lalah Sune, đang ngồi lễ phép ở một chiếc ghế ở góc phòng. Anh mỉm cười và thì thầm một mình: “Không biết mình có điều khiển được hệ thống Elmeth-Bits không nhỉ?” Cô đang ngồi quá xa nên không thể nào nghe thấy anh, nhưng điều khiến anh kinh ngạc là cô trả lời:

“Ngài ư, Chỉ huy? Dĩ nhiên là được… chắc chắn còn giỏi hơn em nữa.”

Mắt Char mở lớn. Anh thậm chí còn chưa nói thành lời câu đó.

“Em… hiểu anh sao?” anh hỏi.

“Anh là người suy nghĩ rất logic, nên cũng khá dễ để đoán được anh đang nghĩ gì.”

Lalah khúc khích cười nhẹ khi nói điều đó, như một phản xạ tự nhiên. Đó là một thói quen mà Char không ưa. Anh bất ngờ tuyên bố:

“Gặp lại sau, Lalah.”

Anh quay đi và bước về phía phòng chỉ huy.

Lalah nhìn theo bóng anh rời đi và bỗng bị một cảm giác u sầu xâm chiếm. Cô không rõ vì sao. Cô tưởng tượng mình trong vòng tay rắn rỏi của anh, nhắc mình rằng anh là tất cả những gì cô từng hy vọng. Nhưng cô biết còn điều gì đó khác. Sự lạnh lùng mà Char đôi lúc thể hiện bắt nguồn từ những mục tiêu trong đời anh - những mục tiêu rất khác với cô. Dù là gì đi nữa, chúng rõ ràng là phần thiết yếu trong con người anh, và sẽ khiến anh không bao giờ sống một cuộc đời bình thường.

Khi Lalah dùng trực giác Newtype để cố gắng dò xét sâu hơn vào tâm thức của anh, cô cảm thấy anh đang cố gắng khép chặt lại. Và chính điều đó giúp cô hiểu rằng anh gần như đã là một Newtype hoàn chỉnh. Nhưng trong những dòng suy nghĩ chưa được định hình mà cô chạm đến, sâu trong một tâm trí đang cố gắng định hình thực tại xung quanh, cô cảm nhận được một thứ thù hận đen tối và nặng nề. Cô biết, chính sự thù hận đó tạo nên vẻ lạnh lùng trong anh, và lý giải vì sao, dù đang ở một mình với cô, tâm trí anh luôn như ở nơi khác.

Với Chỉ huy, mình chỉ là một công cụ để đạt được mục đích.

Đó là điều cô chỉ mới nhận ra gần đây, và cũng là một trong những nỗi sợ lớn nhất của cô. Không phải vì anh không yêu cô. Cô biết anh có yêu. Tình yêu ấy là điều hiển hiện rõ ràng trong dòng chảy ý thức giao hòa giữa hai người. Nhưng tại chính thời điểm đó, trực giác phụ nữ của Lalah đã tự điều chỉnh để chấp nhận một thỏa hiệp lớn: nếu cô yêu anh và có thể giúp anh, thì làm công cụ cho anh thì có gì sai?

Trên tàu Pegasus, sĩ quan và binh lính thường ăn ở các phòng ăn riêng biệt. Vì Amuro và các đồng đội vừa được thăng cấp, cậu có thể ăn cùng các sĩ quan, nhưng cậu vẫn cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi cùng binh lính. Cậu lấy khay thức ăn từ quầy tự phục vụ của nhà ăn và theo thói quen tiến về bàn ở góc phải căn phòng, nhưng thấy nó đã có người ngồi. Chuẩn úy Mirai Yashima vừa ăn xong, đứng dậy khi thấy Amuro lại gần, nhưng người ngồi cùng cô, một hạ sĩ của Wave thì không.

“Rất vui được gặp cậu, Chuẩn úy,” Mirai mỉm cười nói khi đi ngang qua. Amuro lắp bắp đáp lại một câu xã giao, lòng thầm nghĩ đôi mắt cô ấy thật đẹp. Dáng người đầy đặn của cô lộ rõ dưới bộ quân phục sắc nét.

Mirai có xu hướng cư xử như một người chị gái với những binh sĩ trẻ tuổi hơn, và không có gì lạ khi cô là một trong những thành viên nữ được yêu mến nhất trên tàu. Amuro nhớ Kai từng nói: “Cô vợ lý tưởng đấy. Hơn tôi hai tuổi... nhưng thế lại hay.” Tất nhiên Hayato thì hoàn toàn đồng ý. Nhưng Mirai cũng rất thông minh và có một khía cạnh khác trong con người cô. Cô có khả năng phát hiện những việc làm cẩu thả một cách lạ thường, và không ít chàng lính trẻ từng bị cô chỉnh cho một trận ra trò. Có lẽ chính nét tính cách hai mặt này khiến cô trở nên cuốn hút. Ryu từng khoe: “Ha, tôi thì không làm sai bao giờ nên chưa bị ăn tát,” rồi có kẻ chen vào, “Ê, bị cô ấy tát cũng thấy thích!”

Amuro định tìm bàn khác thì nhận ra người nữ sĩ quan ngồi cùng Mirai là ai. Cậu đỏ mặt tới tận mang tai. Sayla Mass, vừa ăn xong, đang nhâm nhi ly cà phê và đọc một cuốn sổ tay trông như sách hướng dẫn. Amuro và các phi công trẻ khác chỉ biết đến cô qua hình ảnh ba inch hiển thị trong buồng lái MS, và thật khó để kết nối hình ảnh đó với con người thật trước mắt.

Mọi người đều biết rằng Sayla Mass không thực sự phù hợp với vai trò sĩ quan thông tin liên lạc trên tàu. Đa số binh lính sẽ không chịu nghe theo mệnh lệnh chuyển từ Khu A đến Khu D nếu chỉ được một người lặp lại từ trên xuống. Họ cần biết lý do vì sao phải làm điều đó, và dù không ai trả lời được, họ vẫn muốn nghe điều gì đó. Dù chỉ là “Làm tốt lắm,” thì ngay cả một kẻ cứng đầu cũng sẽ lao đi làm nhiệm vụ, đầu óc tràn ngập suy nghĩ ngọt ngào về cô gái xinh đẹp vừa ra lệnh. Chính vì lẽ đó mà các liện lạc viên Wave thường được giao nhiệm vụ truyền đạt mệnh lệnh trên tàu.

Thế nhưng, Sayla lại không thể cư xử theo kiểu đó, khiến các binh lính thường bỏ qua thông báo của cô và hậu quả là hỗn loạn. Vì vậy, cô bị gọi là “Kẻ vụng về.”

Đứng trước mặt Sayla, tay cầm khay cơm, Amuro biết giờ đây với cấp bậc chuẩn úy, cậu về lý mà nói đã cao hơn cô. Nhưng cậu cũng biết cô lớn tuổi hơn mình. Một yếu tố bù cho yếu tố kia, cậu nghĩ chắc họ coi như ngang cấp. Lấy hết can đảm, cậu nói: “Cho tôi ngồi cùng được chứ?”

“Ồ... ừm, tất nhiên rồi, Chuẩn úy... ờ...”

Amuro biết cô đang chật vật nhớ tên mình, một lỗi nghiêm trọng đối với một sĩ quan thông tin. Cô liếc xuống khay thức ăn của cậu rồi nhìn lên như thể muốn hỏi “Anh làm gì ở đây vậy?” Nhìn xuống cô, cậu lập tức tự trách vì đã bắt chuyện. Tim cậu đập loạn nhịp, và cảm giác tự tin của một chuẩn úy mới chớm vụt tắt tan tành. Cậu vô tình đặt khay xuống bàn hơi mạnh tay, khay kêu lên lách cách khiến cậu bối rối.

“Ờ... xin lỗi...” cậu nói, nghĩ rằng có lẽ mình nên chuyển bàn, nhưng rồi nhận ra đã quá muộn để quay lại. Cậu biết mình nên nói điều gì đó trước khi bắt đầu ăn...

“Tôi từng thấy cô ở thư viện Zeravi trên Side 7,” cậu gợi chuyện, hy vọng đây là hướng tiếp cận tốt.

“Chuẩn úy cũng từng đến đó sao?” Sayla mỉm cười nhẹ.

“Ờ... vâng... tôi... tôi sống ở Side 7 hai năm trước khi nhập ngũ.”

“Thật sao ạ?” Nụ cười gượng gạo bỗng bừng sáng trên gương mặt cô.

Trong quân đội Liên bang, nơi tập hợp đủ loại người, gặp được ai cùng từ một Side đã như gặp người quen cũ. Nếu là cùng thuộc một thuộc địa thì cứ như gặp tri kỷ. Amuro cảm thấy phấn khích. Trước mặt cậu là Sayla đang mỉm cười, một nụ cười thật sự, không phải qua màn hình hiển thị.

“Hồi đó, khi thấy cô trong thư viện,” cậu lắp bắp, “ờ... thật ra tôi không đến đó thường xuyên, nhưng có lúc mười ngày trước khi nhập ngũ, tôi định chào cô, và rồi tôi bắt đầu tới đó mỗi ngày, nhưng... ờ... tôi... ờ...”

“Lẽ ra anh nên nói tiếp, nhưng thôi, ăn đi kẻo nguội.”

“Ờ... cảm ơn.” Cậu xúc một miếng mì lên miệng, nhưng đầu óc thì chẳng nghĩ gì đến vị.

“Khi thấy Sayla ở thư viện, tôi chỉ biết cô là, à...ừ... ‘Cô nàng tóc vàng’. Đó là biệt danh tôi đặt.”

“Chà, thật mừng khi biết Chuẩn úy cũng đến từ Side 7. Tôi là người duy nhất ở phòng chỉ huy tàu Pegasus đến từ đó. Tôi không gia nhập quân đội theo hướng thông thường, còn rất nhiều điều tôi chưa biết nữa, nếu không có Mirai giúp thì tôi không biết mình sẽ xoay sở thế nào. Thật sự rất vui khi biết có người nữa từ Side của mình, nhất là lại là một phi công ace như anh!”

Amuro như đang bay trên mây, còn Sayla thì bàng hoàng vì cách mình vừa nói chuyện. Khi trao đổi với Amuro qua các màn hình liên lạc MS, cô luôn cảm thấy có điều gì đó đồng điệu, giờ đây gặp trực tiếp, cô gần như không thể ngừng nói. Cậu trai trẻ tuổi hơn đang lắp bắp trước mặt cô, dễ thương và chẳng giống gì với hình ảnh một chuẩn úy cô từng thấy trên màn hình.

Cách Amuro vượt qua giới hạn tuổi tác gợi cô nhớ đến những cuộc bàn tán quanh phòng điều khiển về Newtype, khiến cô tự hỏi liệu cậu có thực sự là một người như thế không. Đó cũng là phẩm chất mà Amuro chia sẻ với người anh trai của cô, Char (tên thật là Casval). Cha nuôi Jimba Ral thường nói với cô rằng cha ruột của cô, Zeon Zum Daikun là một Newtype. “Đó là ý thức đã mở rộng nhờ bước nhảy vọt của nhân loại vào không gian,” ông từng nói. “Một kiểu người mới. Cha con là một vĩ nhân, Artesia. Và con là hậu duệ của ông ấy. Một ngày nào đó, con phải nhận ra tiềm năng Newtype của mình, tiêu diệt gia tộc Zabi, và dẫn dắt nhân loại trở về thế giới hòa bình!” Cuối cùng, Jimba Ral luôn quay lại một điểm: cần phải lật đổ gia tộc Zabi ở Zeon.

Ngồi trò chuyện với Amuro, Sayla bắt đầu cảm thấy rằng tiềm năng Newtype mà cha nuôi nhắc đến có lẽ thật sự sẽ xuất hiện ở những người khác. Đó là một ý nghĩ xa vời, nhưng khi nghĩ đến hàng triệu người đã chết vô ích trong cuộc chiến này, cô hy vọng nó là sự thật.

“Chuẩn úy...” cô lên tiếng khi Amuro đột nhiên ngẩng đầu lên. “Anh đã bao giờ nghe đến khái niệm Newtype chưa?” Có lẽ vì Amuro nhỏ tuổi hơn nên cô cảm thấy dễ mở lời hơn.

“À, tôi từng nghe Tướng Revil nói từ đó,” Amuro đáp, “nhưng tôi không tin vào siêu nhân hay mấy thứ siêu năng lực đâu.”

“Nhưng anh cũng từng nghe rằng gia tộc Zabi nghĩ họ là Newtype, đúng không?”

“Cô đùa à? Nếu chúng là ví dụ cho Newtype thì sống để làm gì? Tôi nghe bài phát biểu của Gihren Zabi mấy hôm trước, hắn đúng là một kẻ điên. Thiên đường trong đầu hắn là biến toàn bộ dân Liên bang Trái Đất thành nô lệ, tôi thật lòng thấy ghê tởm hắn.”

Nghe Amuro nói thẳng như vậy, Sayla càng cảm thấy vui hơn. “Tôi đồng ý,” cô nói, “nhưng anh đã bao giờ đọc về truyền thuyết của Zeon Zum Daikun chưa?”

“Tôi chỉ biết những gì ghi trong sách giáo khoa hồi đi học. Ông ấy là người nói rằng để cảm thấy thực sự thuộc về hệ Mặt Trời, nhân loại phải thay đổi cách suy nghĩ. Và ông ấy cũng từng nói rằng con người không nên bám víu mãi vào hành tinh gốc. Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi thấy nó chẳng liên quan gì tới gia tộc Zabi cả. Cô có nghĩ họ giống như mấy bóng ma thời phong kiến không? Nói nhẹ là vậy đấy.”

Sayla phải cố nén một nụ cười mãn nguyện. Cậu thanh niên nhút nhát, nói lắp bắp vài phút trước giờ đây đã bắt đầu trở nên lưu loát, hùng biện.

“Khi con người nắm được quyền lực, họ luôn có xu hướng quên đi những người đã giúp họ đạt được vị trí đó. Nhìn chính phủ Liên bang Trái Đất mà xem. ‘Dân chủ tuyệt đối’ nghe thì có vẻ hay ho đấy, nhưng quốc hội chẳng thể làm được gì nếu không có đa số hai phần ba, nên bọn chính trị gia chỉ biết lo toan đấu đá lẫn nhau, còn chẳng ai thèm nghĩ đến nhân dân nữa. Chẳng trách gì gia tộc Zabi gọi họ là lũ yếu đuối vô dụng. Chính phủ Liên bang bị bọn quan liêu thao túng, chẳng có khả năng cải cách gì cả. Riêng tôi thì chẳng bận tâm nếu nó có sụp đổ.”

“Vậy tại sao Chuẩn úy lại tham gia vào cuộc chiến này?”

“Chủ yếu là vì tôi không muốn chết. Chiến tranh là giết chóc lẫn nhau mà. Nhưng quay lại chuyện Newtype, tôi sẵn sàng tin vào khái niệm đó nếu nó có nghĩa là sẽ có những con người đủ khả năng đưa tổ chức Liên bang trở lại đúng tay của nhân dân. Đôi khi con người có thể hiểu nhau một cách gần như trực giác vậy. Nếu nhận thức kiểu đó không chỉ kết nối từng cá nhân mà còn cả toàn thể nhân loại, thì có lẽ chúng ta thật sự có thể sống hòa hợp với nhau. Nếu Newtype là như thế, thì tôi hoàn toàn ủng hộ. Thậm chí tôi còn muốn mình trở thành một người như vậy nữa cơ.”

“Đó chính là kiểu người mà Zeon Zum Daikun đã nói đến khi ông dùng khái niệm Newtype - những con người có ý thức kiểu đó.”

“Thật à?” Amuro nhìn Sayla, nhận ra trong ánh mắt cô thấp thoáng một nỗi buồn hay cô đơn. “Cô có vẻ biết khá nhiều về ông Zeon này đấy.”

“Tôi… không… thật sự là không biết nhiều đâu.” Trong một khoảnh khắc, Sayla hoảng hốt, và cô biết Amuro đã nhận ra điều đó.

“Newtype à… hừm.” Amuro lẩm bẩm. “Ý tưởng thì thú vị đấy, nhưng tôi không nghĩ con người có thể thay đổi dễ dàng như vậy.”

“Đúng… đúng thế, anh nói rất đúng. Và ngay cả khi có những Newtype thực sự xuất hiện trong chúng ta, thì… cũng chẳng dễ dàng gì. Sinh ra một điều gì đó hoàn toàn mới mẻ thì thường là đau đớn.”

Đột nhiên, Amuro cảm nhận một cách đầy chủ quan và sâu sắc điều cô đang cố truyền đạt.

“Sayla, cô thật sự tin rằng Newtype sắp xuất hiện rồi, đúng không?”

Gần như phản xạ, cô mỉm cười trước câu hỏi bất ngờ ấy. Cậu nhìn cô chằm chằm. Trong thoáng chốc, cả hai như đang giao tiếp ở một tầng cảm xúc khác, nhưng rồi cô vội vàng chuyển hướng. Cảm giác đó khiến cô quá căng thẳng.

“Tôi chỉ nghĩ sẽ thật tốt nếu điều đó là sự thật,” cô nói.

Trong thâm tâm, cô luôn khao khát được gặp một Newtype thật sự, nếu họ thực sự tồn tại. Cô không hoàn toàn hiểu vì sao mình lại có mong muốn ấy, nhưng sau khi bị chia cắt với người anh trai, lại chẳng có người bạn thân nào bên cạnh, Sayla ngày càng bị thu hút bởi con người nói chung. Nếu cô có thể chắc chắn, như cô hằng hy vọng, rằng những Newtype chân chính mang trong mình một bản chất nhân văn khó diễn đạt, thì có lẽ cô có thể dùng điều đó để thay đổi suy nghĩ của anh trai mình - Casval, hoặc của Char. Jimba Ral luôn nói rằng cha cô, Zeon Zum Daikun chính là một Newtype, và ông từng nhắc đến một cuộc phục hưng của loài người trong tương lai, thứ sẽ giúp họ thật sự chuyển mình sống ngoài không gian. Nếu điều đó là sự thật thì biết đâu, theo một cách kỳ lạ nào đó, trận đại chiến đang diễn ra giữa Liên bang và Zeon ngoài vũ trụ kia chính là khúc dạo đầu. Biết đâu nó chính là chất xúc tác, cho phép nhân loại tập thể vứt bỏ lớp da cũ kỹ của “loại người cũ”.

Sayla nhìn sâu vào mắt Amuro, cố gắng truyền đi một ý nghĩ mãnh liệt: Nếu anh thật sự là một Newtype, Amuro, hãy cho tôi thấy một dấu hiệu nào đó. Cho tôi thấy vẫn còn hy vọng cho chúng ta! Nhưng cô biết cậu sẽ không thể hiểu được một điều tuyệt vọng như thế. Và cô đã đúng. Cái nhìn đầy thiết tha ấy của cô đọng lại trong Amuro, nhưng cậu lại hiểu nó theo một cách hoàn toàn khác. Amuro Ray vẫn còn là một cậu trai ngây thơ.

Đội tuần tra Zeon do Đại tá Ma Kube chỉ huy, đóng trên tuần dương hạm hạng nặng Chibe, đang thực hiện một vòng quét rộng quanh Texas Zone.

“Có chiếc Zanzibar kìa, thưa ngài!” một người lính canh gác hét lên.

Ma Kube lập tức bật dậy khỏi ghế chỉ huy. Ông biết chiếc Zanzibar đã rời khỏi Side 6, nhưng chưa từng nhận được bất kỳ báo cáo nào về lộ trình tiếp theo của nó. Quả nhiên, ngay trước mắt như thể đang muốn xé toạc cánh phải đài chỉ huy của ông, là bóng dáng khổng lồ của chiếc Zanzibar lặng lẽ trôi qua, nhấp nháy phát tín hiệu.

“Chúng đang nói gì vậy?” Ma Kube gắt lên hỏi Trung úy Uragan ở phòng chỉ huy. Ông không biết đọc mã Morse kiểu cũ.

Giọng khàn khàn, dè dặt của Uragan vang lên chậm rãi: “GỬI-ĐẾN-HẠM-ĐỘI-MA-KUBE. CHÚC-CHIẾN-THẮNG, thưa ngài.”

“Hừm. Chắc là thế thật.”

Vẫn chăm chú nhìn ánh đèn chói lòa từ cây cầu chỉ huy của chiếc Zanzibar đang trôi ngang qua, ông ra lệnh cho Uragan trả lời lại: “Nói với họ: ‘Chúng tôi chờ đợi sự khải hoàn của Sao Chổi Đỏ và chiếc Elmeth. Hãy đi trong vinh quang! Ma Kube’.”

“Ngài nói Elmeth à?”

“Đúng vậy. Và đừng quên phần ‘Đi trong vinh quang’ đấy.”

Thông điệp của Ma Kube được truyền từ chiếc Chibe sang chiếc Zanzibar, nơi Thiếu úy Maligan tiếp nhận và giải mã rồi chuyển lại cho Char. Char cau mày và nhận xét: “Gã này đúng là một bông hồng lắm gai.” Anh biết nếu có cơ hội, mình sẽ phải làm gì đó với Ma Kube. Và lầu bầu thêm một câu chua cay: “Gã đó cầm váy đàn bà hợp hơn là cầm quân.” Tất nhiên anh chẳng thể biết rằng, ngay lúc đó, đối thủ kia cũng đang gọi anh là “thú cưng của Kycilia.”

Hạm đội của Ma Kube và chiếc Zanzibar lặng lẽ rẽ hai ngả trong bóng tối, Zanzibar hướng đến thuộc địa Texas để cập bến, còn đội Ma Kube sẽ sớm đụng độ với Đội Độc Lập Thứ 13 của Liên bang do Đại úy Watkins chỉ huy. Cuộc chạm trán giữa hai bên diễn ra sớm hơn bất kỳ ai dự đoán.

“Phát hiện tàu địch phía trên tuyến chiến đấu số 3!” Trung sĩ Mark Kran hét lên từ chiếc ghế vận hành treo lơ lửng trong phòng chỉ huy tàu Pegasus.

“Nhưng chúng ta đang ở Texas Zone mà!” Trung úy Bright quát lên. “Cậu chắc chứ?”

“Cơ sở dữ liệu máy tính xác nhận đó là chiếc Chibe, tuần dương hạm hạng nặng của Zeon, thưa ngài! Kích thước và trọng lượng của nó khớp hoàn toàn, không thể là một tiểu hành tinh được!”

Từ bàn điều khiển lái tàu, đến lượt Chuẩn úy Mirai lên tiếng: “Chúng ta nhận được yêu cầu từ chiếc Hal: chuẩn bị đội hình chiến đấu số 2!”

Bright liền với tay lấy ống liên lạc và mở sóng toàn tàu: “Tất cả phi hành đoàn! Vào vị trí theo đội hình chiến đấu số 2!” Anh lặp lại lệnh hai lần. Chuẩn úy Gilal, Hạ sĩ Sayla và các liên lạc viên khác đảm bảo mọi người sẽ đến đúng khu vực và vào đúng vị trí.

Sayla thông báo: “Tầng một và hai mở các cửa phóng! Mobile Suit chuẩn bị xuất kích!”

Trước khi cô kịp nói hết câu, một giọng đáp vang lên từ Chuẩn úy Amuro: “Gundam sẵn sàng! Vũ khí năng lượng đã nạp! Bệ phóng thiết lập xong!” Cậu còn chuẩn bị xong sớm hơn cả Ryu và Kai đang ở trong hai chiếc Gun Cannon tới ba mươi giây.

Từ vị trí cao, Mark hô lớn: “Địch sẽ tiếp cận tuyến chiến đấu số 2 trong vòng một phút! Một tuần dương hạm hạng nặng, hai tuần dương hạm thường! Ước tính có khoảng… mười một chiếc Zaku!”

Sau khi Sayla truyền thông tin cho các phi công, một tiếng kêu ai oán vang lên từ Kai trong Mobile Suit: “Trời ơi! Chúng ta bị áp đảo hơn gấp đôi!”

“Sayla!” Bright hét lớn, giận dữ. “Nói Kai ngưng ngay mấy lời than vãn vô bổ đó lại!”

“Rõ, thưa ngài,” cô đáp nhanh.

Mark bắt đầu đếm to như để xác nhận lại số lượng Mobile Suit địch:

“Bốn… Năm… Sáu… Mười! Mười một chiếc!”

Bright ngước nhìn màn hình trên trần phòng chỉ huy Pegasus, nơi mô hình mô phỏng các vị trí tàu địch đang hiển thị. “Phóng Mobile Suit!”

Ngay trước khi đường liên lạc vô tuyến đến từng Mobile Suit bị ngắt, câu nói cuối cùng của Sayla vẫn kịp đến tai các phi công:

“Ước tính của Mark chính xác. Có mười một chiếc Zaku.”

Phía Liên bang, sáu tàu tấn công loại Public tuy không được thiết kế để không chiến như chiến đấu cơ, nhưng vẫn cơ động hơn nhiều so với các tuần dương hạm hay chiến hạm khác. Sáu chiếc tạo thành hình nêm, dàn ra theo hướng quân Zaku đang đến, và theo sau là các Mobile Suit: hai Gun Cannon, chiếc Gundam, và hai chiếc GM từ tàu Hal.

Ngay khi chiếc Public dẫn đầu phóng hai tên lửa Lim cỡ lớn vào đội hình mười một chiếc Zaku đang áp sát, nó lập tức rẽ khỏi đội hình chính. Những quả tên lửa hẹn giờ tiếp tục bay tới khu vực dự đoán nơi các Zaku sẽ đi qua rồi phát nổ. Đó là một phương pháp thô sơ, chắc chắn sẽ khiến các tướng lĩnh thời xưa phải ngạc nhiên, thời mà vũ khí liên kết radar, điều khiển bằng máy tính là tiêu chuẩn tối thiểu.

Hai luồng sáng lóe lên như nuốt chửng cả đội hình Zaku, nhưng chỉ là ảo ảnh thị giác. Khi ánh sáng tan dần, những bóng đen bắt đầu lộ ra - chính là các Zaku. Năm chiếc Public còn lại của phe Liên bang, thay vì lãng phí thêm tên lửa Lim, đã tung ra một loạt tên lửa cỡ nhỏ hơn. Một số dường như đã trúng mục tiêu. Hai khối cầu ánh sáng trắng khổng lồ bùng lên trong không gian, mang hình dáng đặc trưng của một vụ nổ động cơ nhiệt hạch. Chúng lấn át hoàn toàn phổ quang, khiến ngay cả hệ thống điều chỉnh độ sáng tự động của màn hình orthoscopic trên Mobile Suit cũng không thể ngăn ánh sáng làm chói mắt.

“Chúng đến rồi!” Amuro hét lên vài giây sau, khi phát hiện một vật thể sáng đang lao về phía mình từ góc phải phía trên màn hình. Đó là một cỗ máy Zaku đơn lẻ. Nếu không nhờ vụ nổ trước đó làm lệch hướng, có lẽ cậu đã không phát hiện ra nó đang lao thẳng đến mình. Amuro nhìn thấy một tia sáng lóe lên ở phần thân Zaku. Đồng thời, cậu kéo mạnh cần điều khiển của Gundam, đạp hết ga và tránh được phát bắn từ khẩu hyperbazooka của Zaku trong gang tấc—chỉ cách chưa đến mười centimet.

Khỉ thật! Cậu nghiến răng, cố gắng ngắm bằng khẩu súng chùm năng lượng. Chiếc Zaku này không nhanh bằng Sao Chổi Đỏ, nhưng cũng gần đạt đến tốc độ đó. Với tốc độ tương đối giữa hai bên, chúng lướt qua nhau trước khi Zaku kịp bắn thêm phát thứ hai. Amuro xoay Gundam lại nhưng không kịp. Từ giờ, trận chiến sẽ biến thành hỗn chiến hoàn toàn. Chiếc Zaku đó sẽ tìm mục tiêu khác—hoặc chính nó sẽ trở thành mục tiêu.

Amuro nhìn vào màn hình góc trái phía trên trong buồng lái, rồi chuyển sang màn hình orthoscopic và phát hiện một Mobile Suit khác... là một chiếc Gun Cannon.

Cậu đẩy ống nhắm xoay ra khỏi mặt, nhận ra quỹ đạo của mình đang đưa Gundam rời xa khu vực có kẻ địch. So với mặt phẳng hoàng đạo, cậu đang lên quá cao, gần như vượt lên trên. Trong khoảnh khắc, cậu tự hỏi có phải mình đã mở ga Gundam quá mạnh - vì sợ hãi hoặc tiềm thức muốn tránh né giao chiến? Cậu bắt đầu điều chỉnh lại, vòng rộng sang phải để truy tìm địch. Ánh sáng phản chiếu từ Trái Đất quét qua màn hình orthoscopic, và trong một giây, cậu tưởng đó là một Zaku đang tấn công, khiến cột sống cậu lạnh buốt. Phải mất nhiều năm nữa mình mới quen được chuyện này, cậu thầm nghĩ. Và ngay lúc ấy, cậu nhìn thấy một chiếc Zaku thật.

Không thể tin nổi, chỉ cách năm kilomet về phía bên phải, đang bay song song và dường như không hề nhận ra sự hiện diện của cậu. Nó đang truy đuổi một mục tiêu khác và đã nhắm thẳng súng bazooka để bắn. Amuro xoay khẩu beam rifle một góc chín mươi độ và bóp cò.

Trong khoảnh khắc, cả Gundam rung chuyển khi các hạt kim loại nặng được gói trong chùm tia laser bắn ra khỏi nòng. Dù hệ thống giảm chấn được tích hợp trong khẩu súng và cả vai của Gundam, cú giật vẫn khó tránh khỏi. Nhưng ngay lúc Amuro cảm nhận cú giật ấy, chiếc Zaku đã bị thổi tung xa hàng kilomet, ánh sáng của vụ nổ phản chiếu lại qua chùm tia năng lượng.

Ngay sau đó là vụ nổ chính - lò phản ứng của Zaku phát nổ. Amuro lập tức quay Gundam một góc 180 độ để né, và khi xoay người, cậu bất ngờ phát hiện thêm nhiều Mobile Suit khác hiện lên dưới ánh sáng vụ nổ. Số lượng Zaku ít hơn cậu tưởng.

Cậu thoáng nghĩ liệu các phi công Liên bang khác có thể đã tiêu diệt được một vài chiếc không, nhưng rồi lập tức loại bỏ ý nghĩ đó. Tất cả họ, kể cả các phi công GM từ tàu Hal, về cơ bản vẫn là lính mới.

Và đúng như Amuro vẫn lo sợ, nhiều chiếc Zaku bắt đầu áp sát bốn chiến hạm Liên bang dưới quyền chỉ huy của Đại úy Watkins. Các tàu bắt đầu cơ động tránh né và bắn loạn xạ các loại pháo phòng không khắp mọi hướng, nhưng Amuro biết đám Zaku đang lợi dụng lỗ hổng trong phòng tuyến yếu ớt của họ.

Cậu nguyền rủa bọn chúng vì dám coi thường mình và đồng đội. Khi phát hiện một tia sáng lóe lên từ khẩu bazooka của một chiếc Zaku ở xa bên phải, cậu cho Gundam lao xuống với tốc độ cao, hướng về phía các Zaku đang áp sát các tàu, cẩn thận tránh hỏa lực đồng minh.

Rồi ai cũng phải chết… nhưng Chúa ơi, hãy giúp con vì con đã đâm theo lao rồi.

Amuro không nói thành lời, và có lẽ sau này cậu cũng không nhớ đã nghĩ như vậy. Hành động của cậu là một phản xạ thuần túy trước thực tế rằng lũ Zaku đã đứng đúng nơi lý tưởng để bị tập kích. Thông thường, chỉ huy đội Zaku sẽ được nhận diện bằng một chiếc ăng-ten trang trí nhô lên khỏi đầu máy. Và quả nhiên, Amuro lập tức phát hiện một chiếc như vậy.

Chiếc địch thủ vào tư thế phòng thủ khi Amuro tiếp cận, nâng bazooka lên định bắn. Nhưng Amuro ra tay trước, khẩu beam rifle của cậu bắn trúng ngay trung tâm. Một quả cầu sáng nổ tung từ chiếc Zaku bị phá hủy, suýt nữa nuốt trọn Gundam của Amuro vừa lướt qua trong tích tắc.

“Hai chiếc,” cậu bật ra trong niềm hân hoan.

Các phi công MS đội mũ có gắn hệ thống truyền thanh và cảm biến âm thanh nội bộ. Khi Gundam rung lên vì vụ nổ của Zaku, Amuro nghe thấy âm thanh lách tách như thể có thứ gì đang cháy trong buồng lái. Cậu để thân mình hòa theo chuyển động của MS, kiểm tra xung quanh. Không có dấu hiệu hư hỏng nghiêm trọng nào. Nếu có sự cố cần phải thoát hiểm, máy tính sẽ báo động ngay tại bảng điều khiển góc trên bên phải, và hệ thống Core Fighter của Gundam sẽ tự động kích hoạt - miễn là hệ thống vẫn còn nguyên vẹn. Hai hoặc ba giây ngắn ngủi Amuro dùng để kiểm tra suýt nữa khiến cậu mất mạng.

“Trời ơi!” cậu hét to trong kinh hoàng. Từ đáy màn hình, cỗ máy Zaku thứ ba lao vọt lên, choáng hết tầm nhìn.

Nhờ vào hệ thống tự động né tránh trong Gundam vốn may mắn hoạt động đúng lúc, chiếc rìu nhiệt—heat hawk—của Zaku chém vào khoảng không, suýt nữa chặt đứt chân Gundam. Không thành công, Zaku liền khai hỏa khẩu laser burner tích hợp ở tay trái. Amuro dùng tấm khiên của Gundam đỡ đòn đánh suýt trúng, nhưng vụ nổ vẫn va mạnh vào thân máy bằng một tiếng nổ câm lặng và chớp sáng rực. Zaku lại vung rìu lên chém thêm lần nữa.

Amuro cảm thấy như có một tia lửa bùng lên trong não, một cầu vồng sáng lóe qua tâm trí. Cậu biết nếu không hành động, phần đầu của Gundam sẽ bị bổ đôi như dưa hấu. Trong khoảnh khắc ánh sáng trong đầu hóa thành bóng tối, cậu như bị kéo vào một vực sâu trong chính ý thức mình, đối mặt với một lực lượng vượt ngoài thời gian, hút cậu như nam châm. Nó không màu, trong suốt, và đen tuyệt đối. Và rồi cậu cảm nhận được. Một bước nhảy trong nhận thức.

Cánh tay phải của Amuro chuyển động nhanh đến mức suýt phá vỡ giới hạn an toàn của Gundam; cánh tay của Mobile Suit rít lên đáp lại. Dùng báng khẩu beam rifle, Amuro chặn đứng cú chém của chiếc heat hawk - chỉ cách vài milimet. Lưỡi rìu phát sáng đỏ rực, gần như gào lên. Tia lửa từ bộ dao động laser bị đứt trong khẩu súng phun ra giữa Gundam và Zaku. Rồi bất ngờ, như bị rối loạn, con mắt đơn của Zaku chớp lên rồi vụt tắt.

Một tiếng hét vang trong Amuro: Mình làm được rồi!

Nhưng không phải đến từ ý thức, mà từ điều gì đó sâu hơn. Cậu có cảm giác như mình được một lực lượng vô hình dẫn lối qua cơn nguy kịch. Tiếng hét ấy không hẳn phát ra từ chính cậu, mà từ một bản ngã rộng lớn hơn, một ý thức độc lập.

Amuro cho Gundam vứt khẩu beam rifle giờ đã vô dụng, rồi dùng tay phải rút một thanh beam saber từ vai. Khi mắt đơn của Zaku lóe sáng trở lại, cậu chém thẳng xuống đầu nó, lưỡi kiếm năng lượng hồng rực xuyên sâu xuống đến ngực. Zaku gần như bị chẻ làm đôi, gục xuống như sụp gối, từng mảnh kim loại nung chảy văng ra như dung nham trào khỏi miệng núi lửa. Amuro tắt chùm dao động laser của saber, lùi Gundam về sau để tránh vụ nổ sắp xảy ra. Và rồi, ánh sáng của một vụ nổ nhiệt hạch nữa nuốt lấy cậu.

“Ba chiếc,” cậu thì thầm với chính mình.

Sau đó Amuro xoay Gundam về phía những chiếc Zaku còn lại đang tấn công các chiến hạm của Liên bang. May mắn thay, gần như tất cả bọn Zaku đều đã bắn hết đạn bazooka, bởi vì nếu không còn khẩu beam rifle, cậu sẽ buộc phải dùng beam saber để cận chiến.

Đúng vào khoảnh khắc bọn Zaku đổi hướng để tránh một đợt pháo kích từ các chiến hạm Liên bang, Amuro lao Gundam thẳng vào giữa đội hình của chúng. Chiếc Zaku thứ tư bị cậu chém đôi trước khi kịp rút ra chiếc rìu nhiệt. Chiếc thứ năm cố đỡ đòn bằng rìu nhiệt, nhưng beam saber của Gundam đã lập tức nung chảy nó và chém chéo một đường từ vai đến thắt lưng.

“Cái thứ năm rồi.”

Trận chiến chấm dứt ở đó. Gun Cannon của Ryu đã hạ được một chiếc Zaku, còn một chiếc GM đã kết liễu một chiếc khác. Bốn chiếc còn lại rút lui. Phía Liên bang tổn thất hai chiến hạm tấn công loại Public bị phá huỷ và bốn chiếc khác bị hư hại nhẹ. Hoặc ít nhất là có vẻ như vậy.

Khi Amuro trở lại tàu Pegasus, khuôn mặt của Sayla hiện lên trên màn hình thu nhỏ trong buồng lái. Những lời cô nói vừa chính thức vừa chấn động đến mức Amuro quên cả tháo dây an toàn và chỉ ngồi lặng người không nói nên lời. Trong đội Mobile Suit của Pegasus, chỉ còn Gundam của Amuro và Gun Cannon của Kai quay về.

“Không thể nào,” Amuro thốt lên.

“Là thật đấy,” cô đáp. “Tôi vừa nhận được xác nhận từ phòng chỉ huy.”

Cửa khoang phóng trên boong tàu Pegasus vẫn mở, như thể vẫn đang chờ Ryu Jose quay lại bất cứ lúc nào bằng Gun Cannon của anh ấy. Cái chết nơi chiến trường theo cảm nhận của Amuro, diễn ra quá đột ngột. Nó đã từng xảy ra với Sean Crane, và giờ là Ryu. Mới phút trước họ còn ở đây, vậy mà giờ đã biến mất. Và sẽ không bao giờ quay trở lại. Thế là hết.

Khi Amuro trèo ra khỏi Gundam và bước vào phòng họp, đúng như dự đoán, chiếc ghế mà Ryu đã ngồi trước khi tất cả cất cánh vẫn còn đó. Năm học viên phi công ban đầu giờ chỉ còn ba người.

Kai Shiden bước vào, nhìn Amuro rồi chỉ nhún vai. Hayato Kobayashi đã ở lại trên tàu trong suốt trận chiến, quay sang Kai và bùng nổ trong cơn đau:

“Tại sao? Tại sao cậu không bảo vệ được anh ấy?”

“Cậu tưởng tôi là ai?” Kai đáp lại. “Một tay ace Mobile Suit lão luyện vô địch chắc?”

Hayato không trả lời. Khi Amuro quay lại nhìn cậu, cậu chỉ lặng lẽ quay đi và bắt đầu rời khỏi phòng, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Kai hét với theo: “Trận sau đến lượt cậu đấy, đồng đội! Cậu được mang lên tàu này để làm người dự phòng cho Amuro! Cậu ta vừa hạ năm tên Zaku đấy! Cậu lại trách bọn tôi không cứu được Ryu à?”

“Thôi đủ rồi!” Hayato gào lên, vỡ vụn trước cơn thịnh nộ của Kai. Khi cơn giận lắng xuống, cậu quay lại, ngồi phịch xuống ghế và gầm lên “Khốn thật!” đầy uất ức. Người rời khỏi phòng lúc này lại là Kai.

Amuro bước đến một trong những chiếc ghế ngả lưng trong phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống và thắt dây an toàn. Nếu họ cứ phải trực chiến liên tục như thế này, cậu nghĩ, chí ít cũng nên có thêm hai phi công dự bị nữa. Nhịp tim cậu vẫn còn đập mạnh vì dư âm adrenaline từ trận chiến, nhưng cậu biết mình đã kiệt sức. Không thể ngủ ngon được, nhưng chí ít cũng phải chợp mắt một chút. Cậu uống một viên thuốc an thần và gọi với sang Hayato: “Nếu có chuyện gì thì gọi tôi dậy nhé.”

Vì trận chiến giữa Quân đoàn Tự trị số 13 và hạm đội của Đại tá Ma Kube, Zeon có thể sẽ quyết định cử quân tiếp viện. Tuy nhiên vào lúc đó, Tướng Revil cùng quân chủ lực của Liên bang hẳn đã bắt đầu tiến sát đến pháo đài Solomon của Zeon, nằm gần khu vực Side 1. Bất kỳ lực lượng tiếp viện nào của Zeon được điều đến Texas Zone sẽ phải xuất phát từ căn cứ mặt trăng Granada của Zeon hoặc từ Solomon, và hạm đội của Tướng Revil hoàn toàn có thể phản ứng tương ứng. Còn quá sớm để xác định liệu trận chiến cuối cùng sẽ diễn ra tại Granada hay Solomon, nhưng dù thế nào đi nữa, những chiến công của Quân đoàn Tự trị số 13, đặc biệt là của Pegasus và Hal, đã mở ra cánh cửa dẫn đến một trận chiến lớn.

Ngay sau khi nhận thư tuyên dương từ Đại úy Watkins vì đã bắn hạ năm chiếc Zaku, Amuro lại phải lên đường một lần nữa. Một hạm đội địch vừa được phát hiện rời khỏi Granada, và nếu có thể, trước khi chúng tiến vào Texas Zone, Quân đoàn 13 sẽ phải tiêu diệt phi đội của Đại tá Ma Kube, sau đó chờ đợi một cuộc tấn công quy mô lớn sẽ hình thành. Tuy nhiên, điều mà Watkins và các chỉ huy Liên bang khác không hề hay biết là: Char Aznable cùng chiếc Zanzibar đã có mặt trên thuộc địa Texas từ trước đó rồi.