“Dựa trên những tổn thất mà các phi công Liên bang gây ra cho chúng ta,” Đại tá Ma Kube nói, vừa lật qua các bản báo cáo từ cấp dưới, “thì đối thủ lần này có vẻ khá mạnh.”
“Vâng, thưa ngài,” Trung úy Uragan đáp. “Chúng tôi tin rằng có hơn mười Mobile Suit địch, tuy nhiên cũng có khả năng con số ấy bị phóng đại, ví dụ như hai phi công của ta có thể đã báo cáo hạ cùng một chiếc. Nhưng dù vậy, tôi đồng ý việc để mất đến bảy chiếc Mobile Suit là không thể chấp nhận được. Một Mobile Suit của địch không thể nào mạnh hơn một chiếc Zaku được.”
“Giữ mồm một chút, Trung úy,” Ma Kube ngắt lời. Uragan lúc nào cũng lắm lời, điều này khiến ông khó chịu. Lúc này, ông ước gì đã mang theo bức tượng nhỏ bằng đá cẩm thạch trắng thời Đường của nữ thần từ bi mà ông yêu quý. Nét mặt dịu dàng của bức tượng có thể làm dịu tâm trí của bất kỳ ai nhìn vào, và ông thường dùng nó để tập trung suy nghĩ. Giờ đây, ông cũng đang tức giận chính bản thân mình vì sự sơ suất vừa qua. Ai mà ngờ được ông lại đụng độ hạm đội Liên bang trong một nhiệm vụ tuần tra vốn được cho là đơn giản?
“Cậu nghĩ Ngựa gỗ của Liên bang có thể chở được bao nhiêu Mobile Suit?” Ma Kube ám chỉ chiến hạm Pegasus.
“Ờ… theo thông tin từ Thiếu tá Char, thưa ngài__”
“Hắn là chỉ huy chính thức rồi, Uragan,” Ma Kube ngắt lời.
“Vâng! Bộ Tổng Tham Mưu, dựa theo báo cáo từ Chỉ huy Char, ước tính con tàu đó có thể chở từ sáu đến tám Mobile Suit.”
“Vậy thì đó là con số ta đang đối mặt. Dù cho Mobile Suit của chúng có hiệu suất gấp đôi của ta, thì cũng chẳng có phi công kỳ cựu nào cả. Vậy theo ta thấy, con số không thể quá tám. Cậu cũng nghĩ vậy phải không, Uragan?”
“Vâng… vâng, thưa ngài!”
“Ta không biết Chỉ huy Char và Zanzibar đang làm gì ở thuộc địa Texas, nhưng hãy gửi một đặc sứ yêu cầu họ phối hợp tác chiến. Lần tới, Liên bang sẽ ra tay trước.”
Và đúng như Ma Kube dự đoán.
Hai mươi phút sau khi Amuro nhận thư tuyên dương từ Đại úy Watkins, Sayla thông báo cho cậu qua màn hình video rằng cậu đã được lệnh tham gia một nhiệm vụ trinh sát.
“Ổn chứ, Amuro?” cô nói dịu dàng. “Bright đã cố gắng thuyết phục Watkins rút lại mệnh lệnh, nhưng dường như ta đã mất dấu hạm đội Zeon phóng ra đám Zaku lúc trước, và...”
“Bright? Anh ta làm vậy vì tôi sao?”
Với Amuro, Bright vốn chỉ là người lúc nào cũng la hét mệnh lệnh từ trên đài chỉ huy, và thật khó để tưởng tượng rằng anh ta lại lo lắng cho bất kỳ phi công nào. Nhưng thực tế là ban đầu Hayato mới là người được phân công thực hiện nhiệm vụ thay Amuro, nhưng Bright đã từ chối. Việc đó còn khiến Watkins nổi giận.
“Tại sao Hayato không thể đi? Amuro hỏi. “Cử cậu ấy ra ngoài thì có gì sai?”
Sayla trả lời nhẹ nhàng: “Có lẽ hạm trưởng tin tưởng ở anh, Amuro.” Rồi cô nói thêm, “Từ đài chỉ huy có thể nhìn thấy các tiểu hành tinh. Cẩn thận nhé.”
Từ sau cuộc trò chuyện trong phòng ăn, Sayla đã bắt đầu bộc lộ sự thân thiện với Amuro. Về phần cậu, kể từ hôm đó cũng không thể quên được sắc xanh kỳ lạ và xinh đẹp trong đôi mắt của cô. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa một nỗi niềm sâu kín, như mang theo gánh nặng quá khứ nào đó. Có điều gì đó rất khác về người phụ nữ mà trước đây cậu chỉ nghĩ đơn giản là "cô nàng tóc vàng" - và cậu biết đó không phải là do trí tưởng tượng.
Sau đó, trong lúc kiểm tra trước khi xuất phát cho Gundam, cậu chợt tự hỏi: Liệu cô ấy có phải là một Newtype?
Sau khi kiểm tra đạn tín hiệu, khẩu beam rifle, bazooka và các rocket dự phòng, Amuro hô lớn:
“Gundam, sẵn sàng cất cánh!”
Sayla chúc cậu may mắn qua đường truyền video, và ngay sau đó Amuro cảm nhận được lực gamma của đợt phóng. Cảm giác đó còn tuyệt hơn những gì cậu nhớ.
“Ê, Hayato!” Kai gọi bạn mình khi nhìn thấy Gundam rời bệ phóng qua màn hình tại phòng họp của tàu Pegasus. “Hãy biết ơn vì là Amuro được phái đi. Như vậy tụi mình đỡ nguy cơ toi mạng hơn.”
“Nhưng tôi cũng là chuẩn úy như cậu ấy mà!” Hayato bật lại. “Sao tôi vẫn chỉ là phi công dự bị cho Gundam chứ?”
“Xui thôi. Bọn mình không phải Newtype. Bây giờ bọn mình là chuyên gia Gun Cannon, Hayato ạ.”
“Ý cậu là sao?”
“Thì... cậu không thấy Amuro có gì đó khác chúng ta à?”
“Không. Tôi vẫn chẳng hiểu Newtype là cái gì.”
“Ừ thì, vì bọn mình chỉ là người bình thường, nên họ đang bảo bọn mình ngồi ghế sau. Tôi chẳng thấy có gì sai cả. Thiệt tình, tôi cũng không muốn chết như Ryu đâu.”
Hayato im lặng, mắt dán chặt vào màn hình video. Trên sàn phóng, các kỹ sư đang tất bật thực hiện kiểm tra bảo trì cuối cùng cho Gun Cannon. Lần này, phi công chỉ có thể chờ đợi. Một lúc sau, Hayato nhận ra Kai đã im bặt, quay sang nhìn thì thấy anh ta đã ngủ ngon lành trên chiếc ghế dựa của mình.
Phi công là những sĩ quan được lựa chọn đặc biệt, và Hayato không nghĩ mình là kẻ vô dụng, nhưng khi nghĩ đến Amuro, một người ngang cấp với mình, liên tục thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm và khó khăn, cậu không khỏi cảm thấy đôi chút tự ti. Như Tướng Revil đã gợi ý, nếu Newtype tượng trưng cho một bước chuyển hóa mới của nhân loại, thì họ rõ ràng không phải là những siêu nhân theo kiểu truyện tranh. Và nếu đúng như ngụ ý, rằng "sự thức tỉnh ý thức" của con người sẽ mở ra một giai đoạn tiến hóa mới, thì quả là điều quá tốt đẹp đến mức khó tin.
Trong quá khứ, sự tiến bộ của loài người dường như luôn gắn liền với việc tự hủy diệt chính nền văn minh của mình; nếu điều đó có thể thay đổi, thì chiến tranh sẽ không còn cần thiết nữa.
Nhưng Hayato cảm thấy có gì đó không đúng trong tất cả những điều này. Nếu chính quyền Zeon thực sự dự định thành lập một Lực lượng Newtype đặc biệt, thì các thành viên của lực lượng đó chẳng thể nào đại diện cho một bước chuyển hóa toàn diện của nhân loại được. Chắc chắn họ chỉ đơn thuần là một nhóm siêu nhân sát thủ, thậm chí là đồ tể siêu hạng. Chẳng phải Newtype chỉ là những kẻ đột biến kỳ quặc hay sao? Hayato chưa từng nghe nói có ai sở hữu những năng lực đặc biệt như hiện giờ người ta đang thì thầm, mà lại tạo được ảnh hưởng đáng kể trong lịch sử. Hayato kết luận rằng, Newtype thật ra chỉ là những nhân cách lệch lạc. Đó là cách duy nhất để cậu có thể cảm thấy an tâm khi so sánh mình với Amuro. Lòng tự trọng không cho phép cậu chấp nhận một cách khác.
Trong khi đó, Amuro đang lượn lách qua các tiểu hành tinh có đường kính lên đến hai kilômét, truy theo lộ trình dự kiến của hạm đội Liên bang bằng chiếc Gundam. Dĩ nhiên, Đại úy Watkins không ngu đến mức để Gundam tự do đi trinh sát một mình; bốn tàu tấn công loại Public còn sống sót được bố trí hộ tống xung quanh, trên dưới và hai bên cậu.
Khi đội hình di chuyển qua một tiểu hành tinh khác, Amuro bắt gặp một mảng vách tường khổng lồ dài hơn một kilômét - tàn tích còn sót lại của một thuộc địa ở Side 5 bị phá hủy trong Trận Ruum. Cảm nhận được điều gì đó bất thường, cậu nghiêng Gundam xuống và bắt đầu vòng quanh mảnh tường. Xa về phía bên trái, cậu thấy Texas. Mặt trăng như thường lệ, hiện ra khổng lồ đến mức gần như áp đảo thị giác cậu. Nếu kẻ địch đang phục kích ở phía bên kia bức tường, thì đúng là vị trí hoàn hảo để đánh úp hạm đội Liên bang khi nó đi ngang qua.
Khi vẫn còn đang phân vân về cảm giác của mình, một góc bức tường đột ngột bốc cháy sáng, và một loạt tia hạt bắn ra không gian về phía Mobile Suit của cậu. Amuro lập tức phản ứng, tốc độ đáng kinh ngạc của cậu truyền ngay vào Gundam, khiến nó rít lên như đang bị tra tấn. Các tia chính không trúng mục tiêu, nhưng một vài tia phân tán đã xuyên qua lớp giáp của Gundam; khẩu bazooka gắn sau lưng bị nổ tung thành từng mảnh.
“Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?”
Vào đúng lúc cậu mất cảnh giác, một đòn tấn công bằng tia hạt đã ập đến! Cậu né được. Và chỉ thế thôi. Amuro biết rằng hoàn toàn có khả năng có MS địch phục sẵn sau bức tường, nhưng những tia hạt vừa rồi quá mạnh, rõ ràng là từ vũ khí chính của tàu chiến.
Tiến hành một động tác né rộng, Amuro vòng sang phía bên kia bức tường và thấy ngay một hạm đội nhỏ của Zeon nhìn từ dưới bụng tàu, theo góc nhìn của cậu. Hỏa lực lẻ tẻ - cả tia hạt lẫn tên lửa bắn tới, trượt mục tiêu nhưng đủ khiến tim cậu thót lại. Không ngạc nhiên gì khi cậu cảm thấy bất an. Một tuần dương hạm hạng nặng và hai tàu loại Musai đang phục kích, và những tia bắn đầu tiên nhắm vào cậu là từ pháo chính của chúng. Nghĩ đến đó, cậu rùng mình. Một phép màu đã giúp cậu sống sót.
Không chần chừ, Amuro lập tức hành động. Tàu Musai phía trước che khuất tầm nhìn của cậu với chiếc tuần dương hạm Chibe, nên không thể bắn trực tiếp vào nó. Cậu nhắm khẩu súng trường tia vào tàu Musai và bóp cò. Ba loạt đạn xuyên thủng động cơ bên tàu, nhưng ngay trước khi nó phát nổ, Chibe và chiếc Musai còn lại tăng tốc, và hai chiếc Zak đang ẩn sau đó phóng ra, bắn tên lửa bazooka về phía cậu. Một quả đạn trúng ngay cánh tay phải của Gundam.
“Khốn kiếp!”
Bọn Zaku đã chọn thời điểm hoàn hảo để tấn công. Amuro vẫn còn đang lâng lâng vì vừa tiêu diệt được tàu Musai. Cậu rủa bản thân vì sự tự mãn của mình.
May mắn là, dù cánh tay phải của Suit trúng đạn trực tiếp, các khớp nối vẫn còn nguyên vẹn nên vẫn hoạt động được. Nhưng dây dẫn năng lượng từ động cơ chính đến khẩu súng tia đã hư, khiến nó không thể dùng được. Không còn thời gian để chuyển súng sang tay trái đang cầm khiên, Amuro buộc phải lấy khiên chống đỡ đòn tấn công trong lúc gắn lại súng vào móc giữ ở hông Gundam. Rồi cậu rút chuôi gươm tia từ ba lô ra. Đặt mình giữa hai chiếc Zaku đang lao tới, cậu cảm thấy may mắn vì gươm tia và súng tia của Gundam có nguồn điện riêng; nếu không, giờ này cậu đã tiêu đời rồi.
Xoẹt!, chuôi gươm phóng ra lưỡi tia dài hơn mười mét, chém trúng vai trái của một trong hai chiếc Zaku. Amuro biết mình đã trúng địch, nhưng không có thời gian kiểm tra xem có tiêu diệt được không; cả hai đang lao nhanh về phía xi-lanh khổng lồ của thuộc địa Texas, và nếu không cẩn thận, chính cậu có thể sẽ đâm vào vách tường.
Xoay mình và đẩy Gundam đến ngưỡng giới hạn tốc độ, Amuro lượn một vòng trước mặt hai tên Zaku. Khéo léo tránh các tấm gương năng lượng khổng lồ của thuộc địa, cậu nhìn vào màn hình sau và lần đầu thấy bằng chứng rõ ràng về cú hạ gục - một ánh chớp tàn lụi của vụ nổ. Nhưng còn chiếc Zaku kia thì sao? Cậu phải hết sức cẩn thận; nó có dấu hiệu của chỉ huy đơn vị.
Amuro rất cần kiểm tra lại cánh tay phải của Gundam. Khi bay dọc thuộc địa, cậu thấy bến neo và quyết định vào trú ẩn. Dù nằm ở phía “ánh nắng” của xi-lanh khổng lồ (do đã bị bỏ hoang nên nó quay chậm hơn bình thường năm lần và trục quay lệch vĩnh viễn), nhưng ít nhất cậu sẽ tạm thời khuất khỏi tầm nhìn của Zaku.
Sau khi đỗ Gundam trong bến, Amuro kiểm tra kỹ và phát hiện chiếc MS vẫn trụ vững. Lớp giáp ở cánh tay phải bị hư được làm từ vật liệu tổ ong tổng hợp ba lớp, lõm khoảng bốn đến năm cm và có một lỗ thủng. Tay vẫn hoạt động được, nhưng không thể dùng để cầm súng tia. Cậu thực sự cần một khẩu bazooka lúc này. Súng tia là vũ khí mạnh, nhưng đòi hỏi phi công phải tập trung cao độ vì cần ngắm rất chuẩn; trong khi bazooka và các vũ khí kiểu cũ tạo ra vụ nổ lan rộng hơn, không cần ngắm chính xác tuyệt đối. Và như cuộc đụng độ lúc nãy đã cho thấy, phi công MS phải hành động trong tích tắc, không được phép mắc sai lầm. Trong hai ba giây hưng phấn vì hạ được một tàu Musai, Amuro đã suýt chết vì mất cảnh giác.
Giờ đây, khi đang núp trong bến neo của thuộc địa Texas, Amuro không hề biết kẻ địch đang ở đâu, nhất là cỗ máy Zaku còn sống. Cậu cũng không biết phi công điều khiển nó là ai. Cậu chắc chắn không phải đang đối đầu với Sao Chổi Đỏ, nhưng qua cuộc chiến vừa rồi, Amuro cảm thấy chắc chắn rằng người điều khiển đó là một cựu binh từng chinh chiến nhiều trận.
Trên tuần dương hạm Chibe của Zeon, Đại tá Ma Kube tức giận gầm lên: “Gì cơ? Không có phản hồi từ Chỉ huy Char à?”
Một phi đội Liên bang gồm bốn chiến hạm đã tiến vào chiến trường, và cả chiếc Chibe của ông lẫn tuần dương hạm Kwamel đều đang bị tấn công. Đúng là, giống như phe Liên bang, hạm đội Zeon cũng không sở hữu hỏa lực vượt trội. Nhưng chiếc tuần dương cơ động Zanzibar - tàu của Char, hiện đang đậu ở thuộc địa Texas, nó mạnh mẽ và cơ động hơn bất kỳ tàu loại Musai nào và đáng lẽ có thể đến trợ giúp chỉ trong vài phút. Chỉ cần nó chịu ra tay, ông nghĩ, thì ông có thể đánh sườn các tàu Liên bang và tiêu diệt tất cả.
Và thế là ông lại đang ở giữa một trận chiến, với những chùm tia hạt từ đại bác của cả hai phe đan xen nhau giữa không gian, không bắn trúng mục tiêu nhưng nghiền nát nhiều thiên thạch nhỏ xung quanh. May thay cho Ma Kube, binh lính của ông dũng cảm. Hai chiếc Zaku thậm chí còn gan dạ tiếp cận được chiến hạm chủ lực Hal của Liên bang. Nếu như chiếc Mobile Suit trắng kia không xuất hiện quá nhanh và phá hỏng màn đánh úp của ông, Ma Kube tin chắc rằng kế hoạch phục kích kỹ lưỡng của mình đã có thể tiêu diệt toàn bộ Quân đoàn Tự trị số 13 của Liên bang.
Có lẽ ông đã để lộ vị trí vì quá vội vàng tấn công Gundam, nhưng ông không phải kiểu người thích đào bới lại đúng sai của những quyết định trong quá khứ. Triết lý sống của ông đơn giản: Nếu khủng hoảng xảy ra, phải giải quyết nó. Và ông cũng thực dụng đủ để gác lại hiềm khích cá nhân và thật lòng mong Char xuất hiện giúp đỡ lúc này. Rốt cuộc thì ông đã mất chiếc Tolmeth, một tàu loại Musai, và tám chiếc Zaku. Món nợ này phải được thanh toán.
Chiếc Chibe dồn hỏa lực vào chiến hạm loại Magellan, Hal, của phe Liên bang. Hai chiếc Zaku của Zeon cũng tham chiến, né tránh cả hỏa lực từ phe mình để hỗ trợ. Trong điều kiện bình thường thì đây là một chiến thuật liều lĩnh, nhưng Ma Kube hiểu rõ: chẳng còn lựa chọn nào khác nếu muốn xoay chuyển tình thế.
“Trung úy Rolm và Zerol là người điều khiển các Zaku của ta, đúng không?”
“Vâng, thưa ngài.” Trung úy Uragan thắc mắc tại sao Đại tá lại hỏi thế vào lúc như thế này.
“Thế thì hôm nay ta thật tự hào về họ.” Ma Kube hô to ngay trước mặt cấp dưới, đúng lúc toàn bộ sĩ quan và binh lính trên cầu chỉ huy đồng loạt hô lớn: động cơ chính của Hal đã bốc cháy thành cầu lửa.
“Tốt lắm!” Ma Kube reo lên, đứng thẳng người trên cầu chỉ huy, cổ vũ binh lính trong khi quả cầu lửa khổng lồ lan rộng như muốn nuốt chửng tất cả.
“Giờ hãy nhắm vào Ngựa Gỗ! Tập trung hỏa lực vào Ngựa Gỗ!”
Nhưng pháo Zeon không phải là thứ duy nhất có thể đánh trúng mục tiêu. Nhiều phát bắn từ đại bác hạt nhân của phe Liên bang cũng đã bắn trúng Chibe. Rồi tám quả tên lửa tiếp tục lao đến. Rồi thêm hai quả nữa. Pháo boong trước bị vô hiệu hóa, và để tận dụng tối đa pháo đuôi, Ma Kube buộc phải xoay tàu lại, phơi bày sườn phải cho kẻ địch.
Trung úy Uragan hét lên báo cáo: “Trung úy Rolm đang tiếp cận tàu bên mạn trái, thưa ngài!”
“Tốt lắm!” Ma Kube reo lên. “Giữ vững tầm bắn!”
Ba khẩu đại bác liên kết ở phía sau Chibe đồng loạt khai hỏa, khi ở cánh phải của đội hình, tuần dương hạm Saphron của Liên bang đột nhiên chuyển hướng, chắn trước Pegasus. Con tàu dường như không hề hấn gì. Ngay sau đó là một trận mưa đạn hạt nhân.
Trên Pegasus, Bright giận điên lên. “Cái gì? Hayato tự ý xuất phát? Thằng này điên rồi mới dám ra ngoài giữa trận giao tranh thế này! Ra lệnh cho nó quay về ngay lập tức!”
Sayla biết rõ cách tốt nhất để khiến chỉ huy của mình bình tĩnh là cứ để ông xả giận. Sau khi mất đi chiến hạm chủ lực Hal, Pegasus trở nên dễ tổn thương hơn bao giờ hết, và Bright đương nhiên đang rất căng thẳng. Cô nhận mệnh lệnh và phát tín hiệu đến chiếc Gun Cannon của Hayato, dù biết rõ thông điệp ấy không thể đến được với cậu.
“Pegasus gọi Gun Cannon! Chuẩn úy Hayato, lập tức quay về tàu! Lập tức quay về!”
Đúng là điên rồ khi Hayato tự ý cất cánh giữa trận địa đan chéo lửa đạn giữa các chiến hạm, nhưng khi đã thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm, những dải sáng chằng chịt đập vào mắt cậu lại trông giống như những sợi tơ ánh sáng lấp lánh. Thật khó tin khi nghĩ rằng có thể bị trúng đạn giữa không gian mênh mông này. Chính điều đó khiến Hayato hiểu vì sao trong không gian, việc bắn trúng mục tiêu là chuyện cực kỳ khó.
Lần theo các chùm sáng phát ra từ phía kẻ địch, Hayato thấy tàu Chibe của Zeon đã hư hỏng nặng nhưng vẫn đang tiếp tục tấn công. Cậu ngạc nhiên nhận ra mình cảm thấy rất bình tĩnh khi ngắm vào pháo đuôi của nó. Có chút tự mãn, Hayato nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã trở thành một cựu binh thực thụ. Cậu siết cò, và hai khẩu pháo vai của Gun Cannon phun ra lửa.
“Ba... hai... một...” Cậu tự đếm ngược trong khi điều chỉnh hướng về bên trái và ngắm vào chiếc tuần dương hạm loại Musai còn lại bên kia Chibe. Và đúng lúc đó, pháo đuôi của Chibe phát nổ.
“Trúng đích rồi!” Hayato hét lên.
Tàu của Ma Kube gào lên trong cơn hấp hối, rồi một quả cầu lửa lớn bằng chiếc Hal khi nãy bao trùm cả thiên thạch và chiến hạm còn sống sót xung quanh. Giữa cơn hỗn loạn, chiếc Kwamel - tuần dương hạm loại Musai cuối cùng trong hạm đội Zeon - quay ngoắt lại trong tuyệt vọng, cố gắng bỏ chạy.
“Không thể để chúng thoát!” Hayato thề với chính mình trong khoang chật hẹp của Gun Cannon, lao về phía Kwamel.
Tàu Pegasus bắn pháo hiệu ra lệnh cho toàn đội tập hợp lại, nhưng Hayato không hề để ý.
Ở khu vực gần thuộc địa Texas, tên chỉ huy đội Zaku của Zeon đang truy sát Amuro đã áp sát cửa khoang thuộc địa. Cảng thuộc địa có đường kính gần bốn trăm mét, hắn bắn hai quả tên lửa từ bazooka để yểm trợ rồi lao thẳng vào trong, không đợi vụ nổ kết thúc.
Amuro nhanh chóng lùi lại phía sau một con tàu vận tải cũ bị bỏ hoang giữa cảng thuộc địa. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ địch, dường như đã học được cách cảm nhận mọi thứ từ bên trong buồng lái, và bất chợt lóe lên một ý nghĩ điên rồ: Cậu sẽ cố đoạt lấy khẩu bazooka từ Zaku.
Và rồi cậu thấy cô gái ấy.
Cảnh tượng kỳ lạ đến mức trong một thoáng, Amuro tự hỏi liệu mình có hoa mắt không. Cô đứng trong một góc của khu điều khiển cũ kỹ của thuộc địa, phía sau lớp kính nhiều lớp của ô cửa quan sát. Và từ góc nhìn của Amuro, cô lộn ngược. Mặc dù khoảng cách rất xa, đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô cực kỳ nổi bật, gần như trong suốt và phát sáng, khiến cậu cảm nhận được một điều gì đó vô hình nhưng rất lớn lao từ trong đôi mắt ấy. Nhớ lại cảm giác từng thấy trong mắt Sayla, Amuro có cảm giác như đã từng gặp cô ấy ở đâu đó. Nhưng cô ấy là ai? Quan trọng hơn, cô có thật không?
Khu điều khiển của thuộc địa bị bỏ hoang không hề có người, và đèn đáng lẽ đã tắt từ lâu. Nhưng quanh cô gái lại có ánh sáng nhè nhẹ. Suy nghĩ về một hồn ma thoáng qua đầu Amuro, nhưng lập tức bị dập tắt bởi một niềm tin mãnh liệt rằng cô gái này thực sự tồn tại, rằng cô đang ở đó. Cậu không rõ cảm giác này xuất phát từ đâu, và tự hỏi liệu đó có phải là một dạng sóng ý thức mà chính cô gái ấy phát ra không, một loại “tín hiệu” mà cô cố tình truyền vào tâm trí cậu.
Không cần thành lời, trong đầu Amuro như có tiếng hét: < Là ai vậy? >
Và một lần nữa: < Là ai? >
Câu hỏi như một tiếng kêu đầy khẩn thiết, gần như là một lời gào thét bật ra.
“Cô muốn gì ở tôi?”
Cô ấy có nghe thấy cậu không? Cô như đang mỉm cười, và khi một luồng ánh sáng trong suốt dường như xuyên qua trán cô, Amuro mong rằng tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng rồi cậu nhận ra điều đó là thật.
Cô đã rẽ mái tóc đen nhánh của mình giữa trán, buộc thành hai búi hai bên đầu. Làn da nâu óng ánh của cô tương phản đến mức làm cho đôi mắt xanh ngọc lục bảo như trở nên trong suốt. Trang phục của cô cũng khiến cậu ngạc nhiên. Nó chỉ là những mảnh vải quấn quanh cổ, buông lơi theo thân thể, một bộ đồ quá trưởng thành so với độ tuổi. Nhưng rồi một cảm giác khác dâng lên trong cậu: Cô ấy bằng tuổi cậu! Đó là một cảm giác có thật, không thể phủ nhận. Thật không thể tin được.
Rồi Amuro cảm thấy một cảm giác mới lớn dần, một lực lượng đen tối như một cái bóng, tràn qua các thùy não của mình. Cậu cảm nhận thấy Z-A-K-U.
Kẻ địch táo bạo đã lẻn đến từ phía sau, ở khoảng cách đủ gần để thổi bay Gundam chỉ với một phát bazooka. Nhưng nó đã không làm vậy. Thay vào đó, chiếc Zaku vung rìu nhiệt phát sáng về phía hông Gundam, nhắm vào hệ thống truyền động. Nhưng Amuro đã buộc cỗ máy của mình di chuyển nhanh đến mức kim loại rít lên, né được đòn tấn công trong gang tấc. Lưỡi rìu nhiệt thay vì chém vào lớp giáp của Gundam, lại xẻ toạc vách tàu chở hàng bị bỏ hoang như dao cắt bơ.
Tận dụng khoảnh khắc đó, Amuro nâng khẩu súng tia ở tay trái còn hoạt động của Gundam, đập báng súng vào vai trái của chiếc Zaku, khiến nó đập mạnh vào thành tàu. Khung tàu rung chuyển dữ dội, và khi Zaku bật ra, Amuro chĩa nòng súng vào buồng lái của nó. Cậu biết bên trong có một phi công. Khi bóp cò, cậu cảm thấy lạnh hơn bình thường.
Tia sáng từ súng xuyên thủng Zaku, xẻ đôi con tàu vận chuyển, và thậm chí còn đâm xuyên đến lõi điều khiển ở đầu bên kia của cảng thuộc địa.
Thở phào vì thoát chết trong gang tấc, Amuro đẩy xác Zaku ra ngoài cửa thoát cảng. Nó trượt đi, nảy một cái trên sàn, xoay vòng loạng choạng, rồi trôi ra ngoài không gian, hướng về phía mặt trời. Bằng cách nào đó, Amuro không muốn cô gái kia thấy cảnh tượng đó. Trận chiến chỉ diễn ra trong vài giây, cậu thậm chí không liếc nhìn lại màn hình từng hiển thị cô, nhưng cậu sợ rằng cô đã hoảng sợ và biến mất. Điều đó với cậu sẽ là một thảm họa. Amuro không biết cô là ai, nhưng cô dường như có thể hiểu rõ ý định của cậu. Mất liên lạc với cô sẽ rất khủng khiếp. Cô đã khiến cậu nhận ra một điều sâu sắc - rằng cậu không cô độc, rằng cô là một tâm hồn đồng điệu mà cậu nhất định phải gặp.
Đó là trực giác, một sự nhận biết giữa hai Newtype. Tuy vậy, ngay cả chính Amuro cũng chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đẩy xác Zaku ra ngoài khoang chứa, sợ rằng cô đã rời đi, thì bất chợt cậu cảm nhận được sự hiện diện của cô. Cậu “nhìn thấy” cô bằng tâm trí. Amuro biết cô vẫn ở đó. Cậu biết tên cô là Lalah Sune. Và cậu biết cô là có thật.
Không chịu nổi việc chỉ được nhìn cô qua màn hình, Amuro giật cần mở khoang chính của Gundam. Màn hình quang học hạ xuống, và cửa đôi của buồng lái mở bung ra. Amuro tháo dây an toàn, đứng dậy và nhìn thẳng vào cô.
Nếu không còn đang trong môi trường chân không của khoang chứa, có lẽ cậu đã cởi cả mũ bảo hộ của bộ đồ không gian. Và nếu có thể, cậu đã đập vỡ tấm kính ngăn giữa họ. Có quá nhiều thứ chia cách cả hai. Amuro cảm nhận rõ ràng sự hiện diện thể chất của cô, nhưng hình ảnh của cô vẫn quá mơ hồ, quá bất ổn. Cô vẫn đang đứng ngược từ góc nhìn của cậu, nhưng cậu vẫn nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi: “Lalah, sao em lại ở đây?”
Amuro biết không có kênh liên lạc âm thanh nào cả. Nhưng cô vẫn đáp lại, như thể thật sự nghe thấy. Hai bàn tay cô đưa lên má, và đôi mắt xanh lục gần như trong suốt chợt phủ mờ bởi một nỗi buồn.
Cậu biết linh hồn cô đang dao động. Cô sợ hãi, nhưng cậu không biết vì sao. Cậu nguyền rủa những giới hạn trong khả năng đọc được suy nghĩ cô. Nhưng rồi một cảm giác từ cô tấn công não cậu như một cơn sóng:
< Quá muộn rồi! >
< Em nói gì cơ? >
< Em đã yêu Char mất rồi! >
Amuro cảm thấy như có ai đang khoan một lỗ xuyên qua não mình, chia đôi hệ thần kinh. Cô ấy đang nói cái gì vậy? Char là ai? Ai muộn? “Yêu” ư? Cậu chỉ còn biết hỏi:
< Tại sao? >
Rồi khi cô dần bộc lộ bản thân, nhiều ý nghĩ chợt đến với Amuro cùng lúc. Phía sau chúng, cậu vẫn cảm thấy nỗi buồn và lo lắng của cô.
< Tại sao anh đến trễ thế? Em đã đợi anh quá lâu! >
Những ý nghĩ ấy thật rõ ràng và tràn ngập tâm trí Amuro.
< Em đâu có biết anh tồn tại! >
“Em đang nói gì vậy? Mọi chuyện có liên quan gì đến anh chứ?” Amuro cố gắng đáp nhưng rồi ngừng lại. Cô ấy đã nhắc đến Char! Có thể nào cô đang nói đến Char Aznable, Sao Chổi Đỏ?
Lần này, lời nói của Amuro không còn được Lalah tiếp nhận nữa.
Hình thức giao tiếp này không giống thần giao cách cảm vốn không cần lời. Cũng không phải là một sự “thức tỉnh” bất ngờ nào đó. Những ấn tượng mảnh vụn được trao đổi qua lại đã dệt nên một tầng hiểu biết vượt lên cả suy nghĩ thông thường. Đây không phải là cách giao tiếp đơn thuần - mà là một sự hòa hợp giữa hai tâm trí.
Và nó cho phép Amuro cảm nhận được nỗi buồn sau những lời nói của Lalah Sune.
< Anh đến quá trễ rồi. Em vừa nhận ra... anh chính là người mà em đã chờ. Nhưng mà… trễ quá rồi… >
< Anh tên là Amuro Ray. Anh thuộc phe Liên bang. Anh không hiểu tại sao em lại chờ đợi anh… ở nơi như Texas này. Ý em là em đang tìm kiếm một người đồng điệu sao? >
< Vâng, là một con người mới… Là anh, chứ không phải Chỉ huy. Quá tàn nhẫn… >
Ý nghĩ tiếp theo của Amuro như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Lalah:
< Anh không nghĩ một Newtype thực thụ… lại có thể nhầm lẫn như vậy. >
< Sao anh có thể nói điều tàn nhẫn như thế? Tại sao anh không liên lạc với em? >
Với câu nói đó, Amuro có một nhận thức sâu sắc về sự yếu đuối căn bản của chính bản thân mình. Và cậu cảm thấy vô cùng hối tiếc.
< Bởi vì… bởi vì anh không nghĩ mình thực sự là một Newtype. >
< Chúng ta… chúng ta đều chưa hoàn hảo, Amuro. >
< Có thể. Nhưng này, Lalah Sune… Chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta là kẻ thù mà! >
< Em không biết. Em chỉ biết rằng em là phi công của Mobile Armor này. Em là người đầu tiên trong đơn vị chiến đấu Newtype. Nhưng em không thể tin rằng đây là toàn bộ ý nghĩa cuộc đời em. Gặp được anh khiến em tin điều đó. Nhưng mà… >
< Anh hiểu rồi. >
Amuro có một nhận thức đột ngột, mãnh liệt. Newtype có thể là có thật. Và như cậu từng nói với Sayla Mass, có thể con người sẽ học được cách giao tiếp ở một tầng lớp hoàn toàn mới. Một ý niệm phi thường rằng có thể có hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng triệu tầng ý thức khác nhau chồng chéo lên nhau, và nhân loại cuối cùng sẽ vứt bỏ được định kiến mà đạt đến trí tuệ phổ quát.
Amuro buộc phải tin vào điều đó, bởi vì không còn cách nào khác để cậu lý giải những dòng suy nghĩ giữa cậu và Lalah Sune.
Nhưng Amurro đã trả lời, dựa trên thực tại khách quan:
< Anh hy vọng điều đó là thật! >
Lalah cảm nhận được ý nghĩa trong câu nói của cậu, cũng như những hệ quả nếu thất bại. Cô chìm sâu hơn vào tuyệt vọng.
Về phần mình, Amuro nhận ra cậu thực sự có một tia sáng của trực giác Newtype, một ánh sáng mở ra con đường định mệnh của chính mình.
< Amuro! Thật tàn nhẫn. Amuro! Anh phải ngăn em lại! >
< Cái gì? >
Amuro không hiểu. Cậu nhìn thấy đôi mắt xanh lục của Lalah, làn da ngăm óng ánh hòa lẫn với bóng tối quanh cô, cánh tay dài uyển chuyển, mái tóc xõa bồng bềnh. Cô như đang rung động, rồi bất chợt lao vào tấm kính ngăn giữa họ. Amuro bối rối trước sự thay đổi đột ngột ấy và không biết phải làm gì cả.
Rồi một cánh cửa phía sau Lalah mở ra, và qua ánh sáng hắt vào, Amuro thấy bóng một người đàn ông đang bước đi rất nhanh. Một âm thanh như sóng nhiễu xen thẳng vào dòng suy nghĩ đang kết nối giữa Amuro và Lalah. Một tia lửa cảm giác lóe lên, rồi bị ngắt quãng bởi sự chen ngang của một ý thức thứ ba - một dạng tiếng ồn méo mó, không thành lời, mang sắc thái thù hận.
Người đàn ông đó mặc quân phục đỏ, đội mũ và mặt nạ bạc ánh bạch kim - rõ ràng là một sĩ quan thuộc lực lượng Zeon. Tấm áo choàng phấp phới phía sau người đó. Chính là Chỉ huy Char Aznable, hay còn gọi là Casval Rem Deikun của quân Zeon.
Vậy ra đây là Sao Chổi Đỏ!
Amuro thầm nghĩ.
Char cất tiếng nói bằng ngôn ngữ thực: “Lalah!” Anh ta ra lệnh cộc lốc.
“Ra khỏi đây ngay!”
“Nhưng… thưa Chỉ huy…”
cô rụt rè đáp lại, như thể đang sợ hãi.
Sự chen ngang khiến cả ba đều rơi vào trạng thái bối rối, nhưng sự bối rối đó nhanh chóng bị thay thế bởi bản năng nguyên sơ nhất của loài có vú: bản năng chiến đấu.
Qua cửa sổ điều khiển trung tâm, Char nhìn thấy đối tượng mà Lalah đang hướng đến - một phi công trẻ của Liên bang vẫn còn đang lơ lửng ngoài cửa buồng lái Mobile Suit Gundam. Lalah liếc nhìn Char, không thể giấu nổi vẻ hoảng hốt. Trong anh, cô nhìn thấy một nét đáng yêu mà cô bị thu hút mạnh mẽ. Nhưng đồng thời, cô cũng nhìn thấy hiện lên ở anh một trong những bản năng tệ hại nhất của loài người. Cô biết rằng, sự kết hợp của hai thứ đó, trong tình huống hiện tại, chỉ có thể dẫn đến thảm họa.
Về phần mình, Amuro đau lòng nhìn cặp đôi trong buồng điều khiển. Còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để hiểu hết những điều rối rắm giữa đàn ông và phụ nữ, cậu nhìn thấy Lalah run rẩy và nghĩ: Thì ra cô ấy nói "đã quá muộn" là vì điều này...
Amuro chứng kiến viên sĩ quan đồ đỏ trôi lơ lửng bế Lalah rời khỏi phòng điều khiển qua cánh cửa phía sau. Cánh cửa đóng sập lại, và trung tâm chỉ huy lại rơi vào tĩnh lặng.
Amuro khát khao được tiếp xúc thêm với Lalah Sune đầy bí ẩn. Nhưng cậu vừa tận mắt thấy một bằng chứng không thể chối cãi cho tình cảm thể xác của cô dành cho kẻ thù truyền kiếp của mình. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu - nó không phải linh cảm đơn thuần mà là minh chứng tinh tế rằng cậu đang phát triển nhận thức mở rộng và khả năng thấu hiểu. Nó nói rằng: <Thời điểm để rút lui!>
Cậu đang gặp nguy hiểm thực sự.
Nhanh chóng đóng nắp buồng lái Gundam lại, Amuro kiểm tra súng tia, năng lượng còn lại rất thấp. Cậu điều khiển Mobile Suit tiến đến chỗ khẩu bazooka mà chiếc Zaku cậu đã bắn rơi trước đó bỏ lại. Vũ khí này vẫn còn ba quả đạn. Rồi cậu tiến đến lối ra của cảng thuộc khu vực thuộc địa Texas, nơi mà hệ thống điều hướng Gundam phát hiện ra Pegasus cùng hai tuần dương hạm hộ tống đang ở gần không gian bên ngoài. Cả các Gun Cannon cũng ở gần đó. Lẽ ra Amuro phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cậu không thể kiềm được một bản năng thú tính đang trỗi dậy từ sâu bên trong.
“Lalah Sune…”
cậu thì thầm.
Cậu muốn nhìn thấy cô một lần nữa. Muốn chạm vào cô. Muốn cô thuộc về mình. Nhận thức về nguy hiểm đang phai dần, và Amuro không thể biết được điều gì thực sự đang chờ đợi mình bên trong Texas.
Khi gặp một người khác giới mà ta có sự đồng điệu trực giác mãnh liệt, đôi khi ham muốn thể xác có thể bị che lấp. Nhưng nếu sóng suy nghĩ của cả hai gần như hoàn toàn đồng bộ, cuộc gặp gỡ đó có thể trở thành một thứ kích thích mạnh mẽ. Amuro còn quá trẻ để hiểu được điều gì đang xảy ra với mình, hoặc để tự kiềm chế. Thay vì phóng ra không gian trở lại với Pegasus, cậu quay đầu Gundam và tiến về phía hàng loạt cửa hầm ở đầu bên kia của cảng thuộc địa. Mở từng cửa một, cuối cùng cậu bước qua cánh cửa dẫn vào lòng Texas.
Từ cửa hầm cuối cùng, gần như không thể nhìn thấy bề mặt bên trong của thuộc địa. Những gương phản chiếu khổng lồ vốn dùng để điều hướng ánh sáng mặt trời vào bên trong đã hỏng cơ chế tự động, và trong vài tháng qua, ánh sáng bên trong chỉ còn ở mức bình minh hoặc hoàng hôn mờ ảo. Điều kiện khí quyển bên trong trở nên hỗn loạn, thường xuyên xảy ra những cơn gió xoáy mạnh mang màu cát, đặc biệt là gần trục trung tâm của thuộc địa.
Dán mắt vào màn hình chính của Gundam, Amuro thấy một cơn lốc nhỏ hình thành ngay bên cạnh mình và cuộn xoáy lên không trung. Tự hỏi Lalah đang ở đâu trong không gian 360 độ trước mắt, cậu cố gắng dùng trực giác. Cậu nhắm mắt lại và tập trung tâm trí, thật vô ích. Quá thất vọng. Vài phút trước, Amuro còn ở gần cô đến mức có thể gọi tên cô thành tiếng. Cậu tự hỏi: Phải làm gì bây giờ?
Ngay sau đó, cậu vừa kịp né một quả đạn bazooka bắn tới. Chỉ một tích tắc trước khi đạn phát nổ bên cạnh với âm thanh nặng nề Bùm!, cậu cho Gundam bật nhảy về hướng có vẻ là nơi đạn xuất phát - phía trên bên phải. Cậu bay lên đến gần 500 mét tính từ sàn thuộc địa, xuyên qua một đám mây bụi nâu cuộn xoáy. Gió gào rít khắp nơi trong thuộc địa, nhưng may mắn thay, hiệu ứng nhà kính chưa xảy ra; nếu không có lớp tường ngoài làm mát, nơi này đã trở thành địa ngục.
Khi Amuro lao xuống một góc khác của Texas, lần đầu tiên cậu thực sự cảm nhận được quy mô khổng lồ của nơi này. Dù từng sống trên Trái Đất vài năm đầu đời, cha cậu - một kỹ sư xây dựng - đã đưa cậu vào không gian vũ trụ từ rất sớm, và từ đó cậu chỉ quay về Trái Đất ba lần để thăm mẹ. Cậu chỉ quen với dãy núi thoai thoải và khí hậu ôn hòa ở quê mẹ, chưa từng thấy thứ gì giống như môi trường hoang dại của Texas.
Những người thiết kế Texas đã làm mọi thứ để tái hiện thiên nhiên hùng vĩ, chú trọng đặc biệt đến yếu tố thị giác. Những dòng sông uốn lượn qua các hẻm núi dựng đứng như bị xói mòn qua hàng thế kỷ; rừng thông trải dài trên các triền đồi. Dù là nhân tạo, cảnh quan nơi đây vẫn đủ sức gợi nhớ về thực tại cổ xưa mà nó mô phỏng. Dù giờ đây những đồng bằng trở thành sa mạc, đã từng có thời khách du lịch đổ về để ngắm nhìn hàng trăm con bò được các cao bồi lùa đi, tưởng tượng khói trại xa xa là tín hiệu của người da đỏ, băng qua những cầu kính khổng lồ được tạo hình như vách đá tự nhiên, và sống lại những ngày tháng hoang dã của miền Tây nước Mỹ xưa kia.
Gundam bay ra khỏi một đám mây bụi gần hình thành vòi rồng và lao vào cơn gió rít dữ dội. Mải ngắm cảnh vật hiện ra trước mắt, Amuro suýt phạm một sai lầm chết người. Nhưng cũng như trước đó ở cảng thuộc địa, một luồng ánh sáng mát lạnh dường như xuyên vào trán cậu. Ý thức của cậu mở rộng đến 360 độ, cảm nhận được một hướng cụ thể, và kịp thời tránh được đòn tấn công tiếp theo.
“Ngươi ở đâu?”
Amuro lẩm bẩm, mắt quét khắp xung quanh. Cậu biết mình có thể đang tự tin quá mức, nhưng cậu có cảm giác mình đã chiếm được thế thượng phong, kể cả khi đối thủ có là Sha Aznable, Sao Chổi Đỏ.
“Ngươi đang ở đâu?”
Amuro gầm lên lần nữa, thất vọng vì sự giác quan mới của mình không thể xác định mục tiêu ở khoảng cách xa. Cậu nghĩ có lẽ là do điều kiện khí quyển hỗn loạn. Nhưng điều mà Amuro không hề hay biết, là Char Aznable đã rút lui cùng với Lalah Sune về phía cảng đối diện bên kia trụ thuộc địa, nơi chiến hạm Zanzibar đang chờ.
***
Trước đó, bên trong thuộc địa, Tiến sĩ Flanagan cùng nhóm trợ lý của mình đã thực hiện thành công thử nghiệm đầu tiên của hệ thống Mobile Armor Elmeth-Bit với Lalah. Những chiếc Bit, được trang bị pháo tia và chất nổ, được điều khiển từ xa và sẽ khai hỏa khi ý chí của cô được khuếch đại qua giao diện tâm linh (psychommu). Từ buồng lái Elmeth, mà không cần dùng đến pháo chính, Lalah đã đồng thời điều khiển và khai hỏa thành công 8 trên 10 Bit, phá hủy hiệu quả các mục tiêu thử nghiệm. Sau khi hoàn thành thử nghiệm, cô đã một mình đi lang thang tới trung tâm điều khiển ở cảng còn lại của thuộc địa, nơi cô gặp Amuro. Khi Char bắt gặp và đưa cô rời khỏi đó, anh đã giao cô cho đội Flanagan trong chiếc xe kéo dùng để triển khai hệ thống Elmeth-Bits, rồi lập tức xuất trận để tiêu diệt chiếc MS đột nhập - Gundam của Amuro.
Tâm trạng Char lúc này đã rơi vào tuyệt vọng.
Phi công đó là một Newtype. Có thể chưa phát triển như Lalah, nhưng chẳng còn cách nào khác để giải thích việc hắn liên tục tránh được các đòn tấn công của mình.
Nỗi sợ lớn nhất của Char khi lần đầu chạm trán với chiếc MS trắng của địch: rằng phe Liên Bang có thể cũng sở hữu các Newtype, giờ đây đã trở thành sự thật. Anh hiểu rằng nhân loại có thể đang trong quá trình chuyển hóa, thậm chí là tiến hóa sang một dạng mới, nhưng hiện tại đang là thời chiến. Nếu có sự khai sinh của các Newtype, thì câu hỏi thực sự là: khi nào bào thai đó sẽ bắt đầu cử động, và những cơn đau chuyển dạ sẽ như thế nào? Chính Char cũng có thể sở hữu tiềm năng trở thành Newtype. Ít nhất thì anh có được một dạng trực giác mà các thế hệ bảo thủ bám trụ Trái Đất không thể có: anh có khả năng nhận ra một Newtype thật sự khi đối mặt với họ.
Và lần này, anh buộc phải tin rằng đối thủ của mình chính là một Newtype. Rốt cuộc, một tân binh trẻ tuổi hoảng loạn của Liên Bang từng đặt biệt danh cho anh là “Sao Chổi Đỏ”. Nếu đối thủ của anh không phải là một Newtype, thì niềm kiêu hãnh của anh sẽ sụp đổ vì sự nhục nhã khi không thể đánh bại tên đó.
Khốn kiếp! Char rủa thầm.
Lúc đang điều khiển MS của mình xuyên qua dải rừng thông trong thuộc địa, Char kiểm tra mọi màn hình quan sát để tìm dấu vết của kẻ địch. Sau khi Amuro né được loạt đạn thứ hai của anh, chiếc MS trắng trông như sắp hạ cánh gắt xuống mặt đất thuộc địa. Nhưng rất có thể phi công đó đã đoán được ý định của anh và thay đổi hướng di chuyển.
Char bắt đầu nghi ngờ chính mình. Có phải anh đã ra lệnh phát tán quá nhiều hạt Minovski trong khu vực để phục vụ cho buổi kiểm tra của Lalah trước đó? Màn hình radar của MS bắt đầu bị nhiễu loạn, các đường quét chỉ còn là những vệt tĩnh điện.