Chuông báo thức còn chưa kêu, Du Khuynh đã bị Phó Kí Trầm lôi ra khỏi ổ chăn, “Vẫn ngủ sao, dậy đi.” Một tay anh cầm cổ tay cô, tay còn lại đỡ lấy gáy cô.
Không chút thương hương tiếc ngọc.
Du Khuynh vùng vẫy mở mắt ra, vẫn chưa kịp nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt, chớp mắt một chút, lại nặng nề nhắm lại, thật sự rất buồn ngủ, cũng rất mệt.
Mặc dù cả người đều mỏi nhừ nhưng cô vẫn gắng sức chống đỡ ngồi dậy.
Cô còn tưởng rằng mình bỏ lỡ chuông báo thức.
Nhưng lại không giống như tưởng tượng.
Tên biến thái Phó Kí Trầm này, bình thường đều rời giường lúc năm giờ, rèn luyện thể dục nửa tiếng, tắm rửa mười phút, sau đó mới đến công ty.
Đương nhiên, cũng có thể tối qua phóng túng dục vọng quá độ nên hôm nay mới dậy muộn.
“Mấy giờ rồi?” Cô mơ hồ hỏi không rõ ràng.
Phó Kí Trầm ném quần áo đi, “5 giờ 42.”
Du Khuynh nghe thấy còn chưa đến sáu giờ, ngay sau đó lại nằm xuống. Đồng hồ sinh học của cô là sáu giờ rưỡi, vẫn còn có thể ngủ tiếp nửa tiếng, một phút đồng hồ đối với cô mà nói đều là sinh mạng.
Hiển nhiên, cô đã sớm quên, tối hôm qua trước khi ngủ, chính mình đã nói lời thề son sắt cam đoan với Phó Kí Trầm, sáng nay nhất định sẽ dậy sớm.
Hôm nay, tâm trạng của Phó Kí Trầm rất tốt, kiên nhẫn hơn so với bình thường 0.1 lần, lúc trước, cô không thể thức dậy nổi, anh sẽ không rảnh rỗi mà gọi cô thức giấc làm gì.
Hai tay anh chống ở bên cạnh người cô, nói từng chữ một: “Em sẽ lập tức không có tiền ăn cơm, lỗ sạch vốn luyến, em còn ngủ được?”
Im lặng hai giây.
Du Khuynh đột nhiên trợn mắt, không còn mệt mỏi chút nào.
Không còn tiền ăn cơm, lỗ sạch vốn đã kích thích rất sâu vào mỗi một tế bào thần kinh của cô.
Cô xoa xoa đầu, cuối cùng mới nhớ ra.
Tối hôm qua khi cô và Phó Kí Trầm dây dưa với nhau ở phòng tắm tới phòng ngủ, cô đã nói Phó Kí Trầm phải gọi cô thức dậy, về sau cô sẽ ngồi xe của anh để đến công ty.
Có lẽ tâm trạng của Phó Kí Trầm cũng không tồi thế nên đã đồng ý với cô.
Vậy nên từ giờ, cô sẽ có thời gian để từ từ nghiên cứu xu hướng thị trường chứng khoán trong ngày.
Còn có một lợi ích nữa đó là không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm.
Phó Kí Trầm đã ăn mặc chỉnh tề, anh lại nhìn đồng hồ: “Em lề mề một phút rồi đấy. Cho em 22 phút để rời giường, anh sẽ chờ trong xe, 6 giờ 5 phút, nếu em không xuống dưới, quá thời hạn sẽ không chờ em.”
Trước khi đứng dậy, anh lại xoa bóp cằm của cô: “Hôm này là ngày đầu tiên, anh cho em ngủ thêm 42 phút, bắt đầu từ ngày mai, khi nào anh thức dậy thì em cũng phải thức dậy.”
“Nhanh chóng mặc quần áo đi.” Anh duỗi tay lấy điện thoại rồi rời đi.
Du Khuynh lại nằm trên giường mười mấy giây, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
Lúc trước khi làm việc ở nước ngoài, cô bận bịu đến rạng sáng một hai giờ, buổi sáng lại có thói quen thức dậy lúc 6 giờ 30 phút, thời gian ngủ ít hơn hẳn bây giờ.
Có lẽ, cô nên học tập Phó Kí Trầm một chút, nếu không có tình huống đặc thù thì đi ngủ lúc 11 giờ 30 phút, buổi sáng thức dậy lúc năm giờ, cô dành thời gian làm việc không hiệu quả để ngủ nghỉ và thời gian tỉnh táo nhất để kiếm tiền.
Đã tới mười giây đồng hồ, Du Khuynh lập tức xốc chăn lên và đi thay quần áo, rửa mặt, trang điểm với tốc độ nhanh nhất.
Khi xuống dưới lầu đã là 6 giờ 4 phút.
Chưa bao giờ mà cô làm việc hiệu suất như vậy.
Phó Kí Trầm khéo léo nói: “Không tồi, thời gian vừa đúng lúc.”
Lời này vừa nghe đã biết là châm biếm, Du Khuynh cũng là bậc thầy châm chọc người khác nên không cam lòng yếu thế, “Cám ơn, Phó tổng quá khen rồi.”
Cô mở cửa xe bên cạnh ra, ngồi lên.
Tài xế khởi động xe, tiểu khu vô cùng yên tĩnh, chợt có xe ra vào.
Du Khuynh trở về đã nửa năm nhưng đây lại lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Kinh vào lúc sáu giờ sáng.
Cô ngồi bên cạnh Phó Kí Trầm, anh đang nhìn điện thoại, cô cũng mở điện thoại của mình ra.
Wechat có không ít tin nhắn chưa đọc, được gửi đến vào nửa đêm hôm qua, tất cả đều được gửi bởi cha cô.
Tin thứ nhất: [Du Khuynh, nghe cha khuyên, con đừng quá phô trương, bây giờ con về nhà, cha sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Những chiếc thẻ đã đóng băng của con, cha sẽ mở lại, con trả lại phòng thuê của mình, nếu thích mẫu xe thể thao mới nào, cha sẽ mua cho con mấy chiếc. Chuyện gì cũng có thể thương lượng.]
Tin thứ hai: [Bây giờ cha nói con một câu, chỉ cần con tham gia vào hoạt động kinh doanh phi tố tụng tài chính, cha đảm bảo con sẽ không tìm được việc làm ở Bắc Kinh, nếu không tin thì con cứ thử xem.]
Tin thứ ba: [Đương nhiên, con có thể nhận các vụ kiện, tố tụng khác, cha sẽ không nhúng tay vào, chỉ là con có thực sự bỏ được chuyên ngành của mình hay không?]
Tin thứ tư: [Du Khuynh, nếu con từ bỏ chuyên ngành của mình, cha sẽ xem thường con!]
Tin thứ năm: [Kết hôn với Tần Mặc Lĩnh có gì không tốt chứ? Con có thể thôi ngay cái bệnh công chúa ấy đi không! Cha thấy mình đã quá nuông chiều con rồi.]
Nửa tiếng sau, khoảng hai giờ rưỡi rạng sáng lại có thêm hai tin nhắn gửi đến.
[Du Khuynh, cha không tin là con không nhớ nhà!]
[Nhớ nhà thì hãy gọi cho cha, con người cha ấy, đại nhân không so đo với tiểu nhân [1], điện thoại của con, cha vẫn sẽ nhận mà.]
Sau khi đọc xong hai tin nhắn ấy, Du Khuynh đưa ra kết luận rằng tối hôm qua cha mình đã uống nhiều rượu rồi.
Cô xóa sạch sẽ tin nhắn, mắt không thấy lòng không phiền.
Điện thoại di động rung lên mấy cái, Du Khuynh còn tưởng rằng sáng sớm sau khi cha tỉnh lại thì hối hận những thứ đã nhắn tôi hôm qua, kết quả là Phó Kí Trầm gửi cho cô mấy cái biến động kinh tế tài chính.
Du Khuynh xem xong, suy nghĩ kĩ càng một phen, cô phồng má: “Phó tổng.”
Phó Kí Trầm không ngẩng đầu: “Nói.”
“Nếu được hay là sau này anh làm cố vấn của em đi, em sẽ trả lương cho anh.”
Phó Kí Trầm không nhanh không chậm nói: “Mời anh làm cố vấn quản lí tài sản của em?”
Du Khuynh: “Ừ, không khác ý này là mấy.”
Phó Kí Trầm chậm rãi kéo thanh trượt tin tức trên màn hình, tập trung xem các tin tức về tình hình chính trị của các quốc gia.
Du Khuynh chống cằm, chờ anh trả lời.
Đến khi anh đọc tin tức xong, Phó Kí Trầm trả lời không chút lưu tình: “Lương khởi đầu của anh ít nhất cũng một trăm ngàn, với số tiền chỉ đủ trả vài ba khoản ký quỹ [2] của em thì em lấy gì mà muốn thuê anh?”
Anh lại tiếp tục bổ một đao: “Nói không chừng chỉ cần hai ngày nữa thôi, em mà không đủ tiền bổ sung vào ký quỹ, tài khoản sẽ bị đóng băng, đến lúc đó em lấy tiền đâu mà trả lương cho anh?”
Du Khuynh: “….”
Nếu không phải bây giơ cô gặp phải tứ bề khốn đốn, cần phải khiêm tốn thì cô đã sớm ném vào mặt anh mấy chiếc túi xách phiên bản giới hạn rồi nhấn đầu của anh và nói: “Nhanh, đến phục vụ chị!”
Bây giờ chỉ có thể cụp đuôi làm người mà thôi.
Cô cũng hiểu thái độ kiêu căng ngạo mạn này của Phó Kí Trầm, anh không thể nào tốn nhiều tinh lực và thời gian vào một số tiền nhỏ nhoi như vậy. Đối với anh mà nói, vốn đầu tư và lãi nhận được này là một cuộc mua bán rất không bình đẳng, chỉ có đầu óc bị hỏng mới nhận thôi.
Nhưng mà sau khi bị đánh như thế ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên, cô nảy ra một ý tưởng tà ác.
“Phó tổng.”
“Không bàn nữa.”
“Anh có thể nghe em nói xong đã không?”
Phó Kí Trầm khiến cô dừng lại: “Anh không rảnh để cùng em nghiên cứu thị trường tiêu thụ hàng hóa.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tình Yêu Với Anh, truyện full Tình Yêu Với Anh thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tình Yêu Với Anh