Yến hội khởi đầu từ lúc hoàng hôn buông xuống. Trưởng quan trấn cùng tướng quân đoàn đảm nhận vai trò chủ trì, tiếp đãi hơn trăm vị khách từ các thương gia giàu có trong thành và những danh gia lân cận. Vô số món ăn thịnh soạn cùng những thùng rượu lớn được mang ra chiêu đãi. Các kỹ nữ trình diễn những tiết mục mua vui. Trừ vài chuyện lặt vặt, không khí buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.
…Nhưng đối với Hotoya Tamaki, đó lại là khoảng thời gian chẳng hề vui vẻ chút nào.
「…」
Tân gia nhân chiếm một góc trong yến tiệc, thành thực mà nói, nàng đã chán ngán trước sự ồn ào xung quanh, mùi rượu nồng nặc trong không khí, cùng hàng loạt món ăn xa hoa bày trước mắt. Có thể nói rằng nàng đang cảm thấy mệt mỏi cũng chẳng ngoa.
Bản thân vốn chẳng giỏi chịu rượu. Có lẽ việc thường xuyên phải trải qua những tình cảnh tương tự mỗi lần lưu lại lữ quán cũng là một nguyên do. Nhưng lý do khiến nàng hoàn toàn chẳng thể tận hưởng những dịp như thế này lại sâu xa hơn nhiều.
Một trong những nguyên nhân, có lẽ là khoảng cách giai cấp. Thoạt đầu nàng không nhận ra, nhưng khi đi qua khu phố lữ quán, điều đó dần trở nên rõ ràng. Những kẻ lưu dân áo rách quần manh, lê bước mệt mỏi trên con đường lớn, giữa mùa cấy lúa mà họ lại bỏ làng, bỏ ruộng, đến góc thành dựng lều tranh tạm bợ. Sau khi chứng kiến cảnh ấy, làm sao nàng có thể vô tư thưởng thức bữa tiệc lộng lẫy trước mặt? Nhưng… dường như trong số những người tham dự, người cùng suy nghĩ với nàng lại chiếm số ít đến đáng thương, điều đó càng khiến Tamaki thêm phần thất vọng.
Ngoài ra còn có một lý do cá nhân hơn. Một tân binh trừ yêu sư chưa đầy một năm kinh nghiệm, chưa phân biệt nổi phải trái, lại là con gái nhà Hotoya… chính thân phận ấy mới là vấn đề.
「Quả là danh bất hư truyền! Thật khiến người ta kinh ngạc, ai ngờ được người nhà Hotoya trong lời đồn lại là một vị tiểu thư yêu kiều đến thế!!」
Vị danh sĩ cố ý đổi chỗ để ngồi đối diện nàng, vừa cười lớn vừa hào phóng rót rượu đầy chén của Tamaki. Nàng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. Cuộc đối đáp kiểu này đã lặp lại đến cả chục lần, chỉ thay người mà thôi.
Cũng như vụ việc ở 「Mayoiga」 trước đây, vị thế của Tamaki chẳng khác nào con vịtmang theo hành lá trên lưng, sẵn sàng bị làm thịt. Một thiếu nữ từ vùng đất Hotoya phồn hoa, nổi danh khắp Bắc Thổ. Gương mặt nàng rõ ràng chẳng chút quen thuộc với những mưu toan xảo trá, vậy mà khi điểm thêm tài năng, nhan sắc và thành tựu của nàng, nàng chẳng khác gì một con mồi béo bở.
「Nn… nn, haa! Ha, haha…?」
「Hahaha. Tửu lượng khá lắm! Thật khiến người ta ganh tị. Nào nào, thêm một chén nữa!」
「Ưgh…?」
Cứ miễn cưỡng uống cạn chén rượu, gã danh sĩ kia lại đương nhiên rót thêm như viện binh tiếp sức. Trước đợt tấn công bất ngờ và chẳng chút thương tình ấy, trí óc Tamaki dần trở nên mụ mị trong men say, khả năng xử trí bình tĩnh cứ thế suy giảm. Ép rượu thật không tốt, tuyệt đối không tốt!
(N… Nn…?)
Không ít kẻ mang ý đồ xấu xa, muốn moi lấy lời đồng ý từ nàng, hoặc tệ hơn là chuốc say nàng để mượn cớ chăm sóc… Đối với họ, bảo rằng đừng lộ lòng tham e là quá khó, bởi nàng quả thực là một con mồi quá hấp dẫn.
Nhân tiện, việc Tamaki bị nhắm đến nhiều như vậy cũng bởi những nhân vật lớn như tiểu thư nhà Tachinbana và hai vị tiểu thư gia tộc Onizuki có vấn đề riêng. Tiểu thư nhà Tachibana mồm miệng quá sắc sảo, chỉ trong chớp mắt đã khiến người khác bị khuất phục. Đại tiểu thư gia tộc Onizuki lại tửu lượng quá cao, khiến kẻ định chuốc say nàng tự chuốc lấy thất bại, lần lượt bị đưa về phòng ngủ. Còn vị tiểu thư còn lại thì viện cớ kiêng khem mà chẳng thèm tham dự. Dẫu vậy, có tin đồn rằng đó chỉ là cái cớ, còn lý do thật sự mang màu sắc chính trị hơn… Dù sao đi nữa, đây chắc chắn là một phần khiến Tamaki thêm phần khốn khổ.
(Nếu giờ này có Suzune và những người khác ở đây thì…)
Nhìn xuống chén rượu đầy tràn, Tamaki thầm nghĩ. Nếu có Suzune, hẳn nàng ấy sẽ khéo léo xử lý đám khách khứa. Nếu có Iruka, có lẽ y sẽ mạnh mẽ chen ngang, biến mọi thứ thành trận đấu rượu. Hoặc giả như có người ấy thì…
「Nn…?」
Nghĩ đến đó, men say trong Tamaki bỗng tan biến trong chớp mắt. Nhưng là theo một cách chẳng mấy tốt đẹp.
Lời Iruka vô tình thốt ra trong lúc vội vã. Sự non nớt của bản thân đã đẩy y vào gian khó. Và cả mâu thuẫn nảy sinh giữa nàng với Suzune… sắc mặt Tamaki phản chiếu trong chén rượu trở nên u tối.
Đặc biệt là chuyện với Suzune, cả hai chẳng ai rõ ràng nói ra, bề ngoài vẫn giả vờ như thường lệ, nhưng… từ những chi tiết nhỏ trong hành động, cả hai đều hiểu. Họ đều ý thức được sự kiện ấy, nhưng lại chẳng thể thẳng thắn đối diện.
Như một vết thương bị che đậy, giả vờ không thấy. Như một thứ hôi thối bị đậy nắp… vì cả hai đều sợ hãi.
「…」
Xét theo vị trí của cả hai, có lẽ chính nàng phải là người mở lời trước. Nhưng… vừa bận rộn, vừa để thời gian trôi qua quá lâu. Chuyện vốn đã khó nói, theo thời gian lại càng thêm khó mở lời. Cuộc sống thường nhật được che đậy bằng sự giả tạo, giờ đào xới nó lên thì được ích gì?
Nếu bảo nàng chỉ đang trốn tránh hiện thực thì cũng đúng. Nhưng khát khao tìm bình yên trong cuộc sống ấy, có lẽ không chỉ là trách nhiệm của riêng Tamaki, mà là bản tính của con người.
「Hotoya-dono…? Người làm sao vậy?」
「Hả!? À, k-không, không có gì…」
Có lẽ vì nàng đã để lộ vẻ mặt nghiêm trọng làm hỏng không khí, vị danh sĩ đối diện nhíu mày khó hiểu, khiến Tamaki vội vàng che giấu. Nàng luống cuống định uống cạn chén rượu để lấp liếm, nhưng rồi lại cảm thấy quá sức, bàn tay khựng lại. Làm sao thoát khỏi tình cảnh này đây, nàng bối rối không thôi.
「Ôi chao, đây chẳng phải trưởng thôn Agata sao? Dạo này sao rồi. Vẫn khỏe chứ. Gần đây kinh tế thế nào rồi?」
Từ bên cạnh, một giọng nói quyến rũ chợt vang lên như thuyền cứu viện. Tamaki quay lại, thấy bóng dáng vị cố vấn đã lặng lẽ đổi chỗ từ bao giờ. Bà mỉm cười với Tamaki và vị danh sĩ.
「Ahaha… Đây chẳng phải cố vấn gia tộc Onizuki sao. C-chào, chào ngài…」
Trước lời khuyên của vị cố vấn còn lo lắng hơn cả sư phụ, Tamaki không thể trả lời rõ ràng. Có lẽ đó là lòng tốt. Nhưng… Tamaki đã học kiếm thuật từ khi còn ở nhà, lại khá tự tin với trình độ hiện tại, giờ bảo nàng chuyển sang một môn khác quả thực khiến nàng do dự… Tuyệt đối không phải vì nàng từng nghe giảng về mấy môn đó mà không hiểu nổi rồi bỏ cuộc. Tuyệt đối không.
「Fufuì. Xin lỗi vì đột nhiên nói thế… Nhưng ta tin nếu là Tamaki-san, chắc chắn con cũng sẽ thành công trên con đường khác. Hơn nữa, hiện ta có một đồ đệ, nếu có đối thủ xứng tầm, cả hai có thể cùng rèn giũa lẫn nhau, con thấy sao?」
「Ý người là Shirawakamaru-kun sao? Nhưng…」
Bản thân thì không sao, nhưng liệu cậu ta có ghét nàng không? Hình như đoán được nỗi lo ấy, Kochou dịu dàng mỉm cười.
「Không thể nào có chuyện đó đâu. Ừm, có thể đứa nhỏ đó hơi ghen tị một chút… nhưng chỉ là nhất thời thôi. Ta tin nó sẽ hiểu. Ta sẽ khiến nó hiểu. Nếu cần, ta sẽ đích thân thuyết phục.」
Kochou cười sâu hơn. Cười lớn. Nụ cười thân thiện mà đầy ẩn ý. Có phải nàng lầm không, nàng thấy thứ gì đó đen tối như rỉ ra sau lưng bà? Một áp lực nào đó. Áp lực chẳng lành. Liếc nhìn, nàng thấy Shirawakamaru bất giác rùng mình. Cậu ta ngó quanh, như thể tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. May mà cậu chưa nhận ra phía này.
「K-không đâu ạ! Đến mức đó thì hơi quá…!!?」
「Fufu. Ta đùa hơi quá rồi nhỉ? Chỉ là đùa thôi. Đùa thôi.」
「Đ-đùa…?」
Khí tức bất an tan biến trong chớp mắt, khiến Tamaki ngẩn người. Nàng vừa bị trêu đùa sao? Không, nhưng cảm giác vừa rồi rõ ràng rất chân thực… Tamaki chỉ biết bối rối, chẳng phân biệt nổi thật giả.
「Hiếm có dịp lễ mừng thế này, hãy để lo lắng lại sau. Đêm nay cứ ăn uống vui vẻ đi nào? Này, món ăn kia thế nào? Hay mấy món này? Nếu thích món nào, ta sẽ hỏi cách làm từ nhà bếp cho con sau nhé?」
「Ah, cảm ơn ạ!」
Ý bà là để nàng dùng làm tài liệu luyện nấu ăn như đã hứa trước đó. Trước sự chu đáo ấy, Tamaki chân thành bày tỏ lòng cảm kích.
「Không sao đâu, đừng bận tâm… Ara, món này trông ngon quá.」
Mỉm cười trước lời cảm ơn của Tamaki, Kochou bất chợt để mắt đến một món ăn trước mặt. Đó là mì lúa mạch. Một loại bánh ngọt ngoại quốc làm từ bột mì nhào thành sợi như dây thừng rồi chiên lên. Hình như còn được ngâm mật ong và rắc bột đậu nành rang.