Thiếu nữ Bạch Hồ bán yêu... Shiro bất an ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài phía sau rèm che cỗ xe bò.

Từ lối vào đường thoát nước ngầm vẫn còn mờ tối, không cảm nhận được bất kỳ khí tức con người nào, và điều đó cũng đúng với nàng, một bán yêu ngũ quan nhạy bén vượt xa con người. Thiếu nữ mang vẻ mặt đầy lo lắng, chiếc đuôi và đôi tai cụp xuống như héo rũ.

「Ara ara? Bánh kẹo ta đã cất công chuẩn bị cho ngươi mà ngươi không thèm ăn lấy một miếng, chẳng lẽ lo đến thế sao?」

Nghe giọng nói ấy, Shiro liền quay đầu lại. Dù đã hóa thành「Mayoiga」khiến không gian bên trong cỗ xe rộng lớn tới kỳ dị so với vẻ ngoài, nàng vẫn có thể thấy được chủ nhân của mình đang ngồi bệt giữa lòng xe, tựa người vào gối tay, nhón lấy viên karintou [note72243] ngâm mật đen từ chiếc bát đặt cạnh bên. Shiro liếc mắt nhìn bóng dáng ấy.

Onizuki Aoi... Đó là tên của chủ nhân nàng Bạch Hồ, mang dáng vẻ vừa thơ ngây, vừa yêu kiều, lại thêm vẻ cao quý, khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy.

...Và cũng là chủ nhân của chàng thanh niên mà giờ đây Shiro đang lo lắng.

「V-vì là…!! Cái người đi cùng ấy, chính là… hamu!?」

Chạy theo cái ngoắc tay của chủ nhân, Shiro định đáp lại, nhưng lời nói của nàng bị thanh kẹo karintou nhét vào miệng chặn đứng. Vị ngọt thanh nhã của mật đen lan tỏa trong khoang miệng. Dù có chút không hài lòng, song sự ngọt ngào ấy vượt lên cảm xúc bất mãn, khiến nàng cảm động, khẽ nhai rập một cái rồi nuốt xuống, sau đó mới cất tiếng một lần nữa.

「N-nhưng mà! Người đi cùng ấy, lần trước đã đối xử với Tomobe-san…!!」

Shiro ã nhận ra. Khi đó, trong lần giao đấu ấy, vào thời khắc cuối cùng, thiếu nữ tóc màu tử đằng kia đã vung kiếm với sát ý rõ ràng. Và nếu khi ấy, chủ nhân trước mặt nàng không kịp thời ngăn lại lưỡi kiếm kia...

「Fufufu, phải nhỉ. Lần đó thì đúng là hơi quá tay. Mà, chuyện đó thì ta cũng có hơi xúi giục nhiều quá. Tha lỗi cho ta nhé?」

Aoi vừa nói, vừa lấy tay—đã được chữa lành nhờ vào thân thể cường đại của một Trừ yêu sư, cùng với các loại bí dược quý giá, che miệng đầy trẻ con.

「U... uuu...…」

Và rồi, khi được xin lỗi theo cách ấy,

do địa vị vốn đã quá chênh lệch, Shiro không thể tiếp tục truy cứu được nữa.

Nàng cũng phần nào đoán được. Sau khi Tomobe rời đi, cuộc đối thoại ấy... không chỉ vì nội dung, mà hơn hết là âm điệu giọng nói khi đó có một cảm giác rất kỳ lạ, và chính từ đó, sát khí dị thường trong lần giao đấu ấy đã phát sinh, Shiro cảm nhận được nhờ vào trực giác thứ sáu của loài bán yêu.

Dẫu vậy, nàng cũng chẳng có bằng chứng nào cả...

「Chuyện đó… Tiểu thư không lo cho Tomobe-san sao?」

Shiro rụt rè cất tiếng hỏi. Nàng đã phụng sự vị chủ nhân này được vài tháng, trong khoảng thời gian đó, những gì nàng thấy được chính là vô số trò trêu ghẹo của chủ nhân mình dành cho chàng trai ấy. Dù vậy, nàng cũng hiểu rằng chủ nhân không mang chút ác ý thực sự nào, mà ngược lại còn có phần dịu dàng tới lạ. Không, hoặc có lẽ...

Chính vì thế, Shiro càng thêm hoang mang. Nếu là vậy thì, cớ sao lại đối xử tàn nhẫn với chàng trai như vậy?

「…Hắn là một kẻ xấu tính đấy.」

「...Eh?」

Lời của Onizuki Aoi khiến Shiro bối rối. Vì nàng không hiểu được ý nghĩa trong đó, ít nhất là trong trí nhớ của nàng, chàng thanh niên như người anh trai của nàng ấy chưa từng có một mặt xấu tính nào cả.

「Ngươi không thấy tính cách hắn rất khó ưa sao? Hắn là kiểu người khi đã câu được cá thì sẽ không thèm cho ăn nữa. Đã thế, hắn rất dễ dàng tiến vào lòng người khác, nhưng lại cự tuyệt hé mở lòng mình, chẳng cho ai thấy chút gì cả.」

Nghe thế, Shiro chỉ biết giữ một vẻ mặt lưỡng lự, dù vốn là một hồ ly đã sống hàng trăm năm, nhưng nàng vẫn luôn sống không khác gì yêu quái, nên chẳng thể hiểu rõ những tế nhị trong tình cảm nam nữ của con người.

Không, nếu là cách hóa thân thành mỹ nữ để mê hoặc những kẻ đàn ông ngu ngốc thì nàng đã được người chị nuôi kiêm cựu chủ nhân Hung yêu của nàng dạy dỗ cặn kẽ. Nhưng ngược lại thì nàng hoàn toàn không biết gì. Huống chi, mặc dù ký ức thì vẫn còn, nhưng thân thể và tâm trí của nàng đã thoái hóa về một đứa trẻ, để hiểu được lời nói của Aoi là điều không hề dễ dàng.

「Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng nếu hắn không chịu cho ta thấy con người thật của mình, thì ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ta chỉ có thể tin vào những lời trẻ con khi ấy và trông cậy vào nỗ lực của hắn thôi. Tất nhiên, ta sẽ đảm bảo an toàn cho hắn mà?」

Kusu kusu kusu, Aoi lại một lần nữa giấu miệng sau tay áo mà bật cười. Dáng vẻ ấy trông như một đứa trẻ tinh quái, nhưng đồng thời lại mang nét yêu mị của một thiếu nữ yêu kiều, và cũng tựa như một kẻ điên bị giam trong mê muội. Shiro bất giác rùng mình, cơ thể run rẩy trước khí chất ấy.

「Fufufu, không cần phải sợ đâu. Ta đâu có ăn thịt hắn. Chỉ là…」

Chỉ là, nàng không nói hết câu rằng 「Ngươi cũng chỉ là công cụ tô điểm cho chàng ấy mà thôi」. Dẫu không nói ra, thì kết quả cũng sẽ là như vậy.

Đúng vậy. Aoi tin chắc như vậy kể từ khoảnh khắc nàng nhìn thấy ánh mắt của Shiro khi được chàng thanh niên ấy bảo vệ khỏi nanh vuốt của con Yêu Hồ độc ác và tàn nhẫn đó. Dù cô bé vẫn còn non nớt, chưa thể ý thức rõ ràng, nhưng không thể sai được…

「…Thật sự, đúng là một kẻ tồi tệ mà.」

Thiếu nữ buông lời mắng nhiếc, song khóe miệng nàng lại nở nụ cười ngây ngất đầy khoái lạc và mê đắm.

Ý tôi là chuyện xảy ra hôm nọ tại dinh thự nhà Aimi. Trận chiến ấy, phải nói là quá bất lợi cho cô ấy.

Tuy được sử dụng những thứ như yêu đao và trang bị vượt trội, nhưng trận ấy có quá nhiều hạn chế đối với cô. Tôi có thể dốc toàn lực, còn cô nếu làm vậy thì chẳng khéo lại lấy luôn mạng tôi, chưa kể còn gây thiệt hại nặng nề xung quanh. Nếu một đòn lạc hướng mà trúng phải người vô can trong dinh thự thì thảm lắm. Nếu cô ấy thực sự dốc toàn lực, e rằng khu vườn của dinh thự cũng chẳng còn lại gì.

Hơn thế nữa, tuy không trực tiếp, nhưng tôi đã nắm được phần nào phong cách chiến đấu, thói quen và điểm yếu của cô từ trước, trong khi cô chỉ dùng mỗi thanh đao, thì tôi liên tục dùng tiểu xào. Kinh nghiệm thực chiến thì khỏi phải bàn rồi.

Điều đáng sợ là, mặc cho tất cả những lợi thế ấy, thực lực của tôi vẫn hoàn toàn thua kém so với một cô gái mới chỉ mười ba tuổi. Dù đã có quá nhiều yếu tố nghiêng về phía ta, rốt cuộc suýt chút nữa đầu ta đã bị bổ làm đôi. Thật sự mà nói, mấy kẻ gọi là trừ yêu sư này chẳng phải người nữa rồi.

「Không, bởi vì chị họ đã ra lệnh dừng lại trước khi phân thắng bại, cho nên trận chiến ấy vẫn chưa có kết quả. ……Hay là, ngươi định phản bác lại phán quyết của chủ nhân mình?」

Akaho Murasaki nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc. Này này, tôi đang nói tốt cho cô đó, đáp lại tử tế chút có sao đâu?

「Không, tuy nhiên… không phải thần có ý báng bổ danh dự của chủ quân, chỉ là… nếu hiểu nguyên văn lời của người thì e rằng—」’

「Đó là điều ta sẽ quyết định. Là đầy tớ không học thức không giáo dưỡng như ngươi thì không có quyền phán xét. Không phải vậy sao?」

「……Quả đúng là vậy.」

Quả thật từ ban đầu, đám trừ yêu sư đâu kỳ vọng gì ở một đầy tớ ngoài những việc tạp vụ và tiêu diệt yêu quái thấp kém, thậm chí còn dùng để làm tờ giấy thử phản ứng trước những con quái vật có năng lực chưa rõ… Nhưng những lời đó mà phát ra từ kẻ nỗ lực tìm cách đối phó với một kẻ như tôi thì nghe không hợp cho lắm.

(Lúc đối đầu với nhân vật chính nguyên tác cũng thế mà……)

Không hẳn là không rõ lai lịch, dù sao cũng chỉ là con trai một vị trưởng làng vùng quê, chẳng có bề dày truyền thống về trừ yêu gì cả, thế là trước mặt nam chính ấy, Ako Murasaki dù ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường, nhưng bên trong thì lại ra sức xem người đó như đối thủ ngang hàng.

Rốt cuộc, cô là người chẳng lúc nào có chút ung dung. Tuy sức mạnh của cô vượt xa bọn trừ yêu sư tầm thường, nhưng vì xung quanh toàn là những kẻ có sức mạnh tầm quái vật thượng đẳng, nên trong lòng cô chỉ tích tụ mãi mặc cảm tự ti. Và cũng bởi thế mà cô không ngừng nỗ lực, đồng thời lại tỏ ra kiêu ngạo trước những kẻ yếu hơn mình. Nhưng nguyên do lại chính là nỗi sợ và sự nỗi bất an. Cô sợ những kẻ 『đáng ra』 phải thấp kém hơn mình lại vượt lên chính cô. Ngược lại mà nói, điều đó chứng tỏ cô không hề có lòng tin vào bản thân.

(Và chính điều đó lại trở thành tử huyệt trong route này… Giờ thì, phải xử lý thế nào đây?)

Trong lúc còn đang mải nghĩ, tôi chợt nhận ra thiếu nữ trước mặt đang nhìn ta bằng ánh mắt bất mãn.

「……Có chuyện gì sao ạ?」

「Không, chỉ là ta cảm thấy ngươi đúng là một nam nhân có chút sĩ khí gì cả thôi.」

Murasaki thở ra một hơi dài.

「Thật lòng mà nói, ta cứ nghĩ ngươi sẽ là kẻ tự phụ, chí khí cao ngất cơ. Nhưng mà, đây thì…」

「……Thần đã khiến người thất vọng sao?」

「Cũng chẳng đến mức gọi là kỳ vọng. Chỉ đơn giản là khác với tưởng tượng của ta mà thôi. Là đầy tớ được chị họ giữ bên cạnh, ta cứ nghĩ chắc hẳn ngươi phải có điều gì đặc biệt. Đúng là, nếu xét qua lần tỷ thí trước thì ngươi có vẻ giỏi tiểu xảo, nhưng chỉ có thế thôi. Huống chi, tính cách của ngươi cũng chẳng có điểm nào khiến chị họ để tâm. Tầm thường, chỉ có vậy thôi.」

Vừa bước đi trong cống ngầm, Murasaki vừa cất lời bày tỏ cảm tưởng của mình với tôi. Những lời đó, trên mọi phương diện, đều trùng khớp cách tôi tự đánh giá bản thân. Tôi cũng nghĩ vậy. Thật lòng mà nói, càng không hiểu nổi tại sao cô nàng gorilla lại cố tình đem tôi ra làm trò tiêu khiển như thế. Nếu có thể, tôi được đổi chỗ với cô thì hay biết mấy.

「Vốn dĩ thần chỉ là một đầy tớ, thân phận của bản thân ra sao thần đều hiểu rõ. Chuyện sánh vai với Murasaki-sama, chỉ nghĩ đến thôi cũng không dám. Huống hồ sau lần tỉ thí trước đây, thần lại dám tỏ thái độ ngạo mạn... Thật lòng mà nói, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy run sợ rồi」

「……Ta xin rút lại lời trước. Có vẻ ngươi khá giỏi trong việc nịnh bợ nhỉ?」

Không hề nịnh bợ gì cả. Chỉ là sự thật mà thôi.

「Tiểu thư có nghĩ gì đi chăng nữa thì đó cũng không phải điều thần có thể chối cãi. Thần chỉ đơn thuần trả lời trong giới hạn được phép đối với những điều đã bị chất vấn. Chẳng hạn như là……」