Hiện thực chẳng bao giờ ngọt ngào cả, nó được dệt nên từ gian lao và thống khổ. Lý tưởng là lý tưởng vì không thể trở đạt tới, giấc mơ là giấc mơ vì không thể trở thành hiện thức, và nỗ lực được đền đáp chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời người.

Ngay cả thời hiện đại cũng là như thế. Huống hồ là trong một thế giới hủ tục tràn lan, giai cấp là bức tường ngăn cách, cái chết luôn cận kề và bất công ngự trị, thì việc sống lại càng khổ sở, càng đớn đau hơn nữa. Trong thế giới hiện thực thời cổ đại hay trung cổ xuất hiện các khái niệm như luân hồi, mạt pháp, hay tận thế âu cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng, dẫu vậy con người vẫn sống. Dẫu có khổ, có đau, có tuyệt vọng đi chăng nữa, họ vẫn chịu đựng lao dịch cực nhọc mà sống, chỉ để sống mà thôi. Chỉ để kiếm miếng ăn cho ngày hôm nay.

………Phải, dù đó có là một thế giới u ám như ero-utsuge đi chăng nữa.

「Đau quá………」

Giữa khung cảnh tuyết rơi dày đặc, cậu thiếu niên bất giác buông cuốc ra, đưa tay nhìn chính đôi tay mình. Và rồi, đôi tay ấy, đôi tay lạnh buốt, cứng đờ, đến nứt nẻ, đỏ bừng và sưng tấy, khó mà tin được đó lại là đôi bàn tay của một đứa trẻ, cậu áp tay vào miệng, thở ra làn hơi ấm yếu ớt.

Cả thể xác lẫn tinh thần đã sớm đạt đến cực hạn. Tuân theo mệnh lệnh của quan lại, cậu đã cố gắng hết sức để cuốc đất trong mùa đông với đồng công rẻ mạt, mà lại là ruộng của người khác. Tới khi mặt trời dần lặn, rốt cuộc cậu không thể chịu đựng được nữa.

Cho dù tinh thần có trưởng thành hơn người nhờ được chuyển sinh, thì thân thể vẫn khó mà theo kịp. Cũng chính vì hiểu được tình cảnh trong nhà và thế sự xung quanh, nên cậu cố cắn răng chịu đựng không dám lười nhác, và kết quả là đôi tay tàn tạ này, cùng cơ thể rã rời, từng bó cơ đau nhức.

Đau quá… cánh tay đau. Bàn tay đau. Ngón tay đau. Cả chân cũng đau. Toàn thân đau nhức, lạnh lẽo, kiệt sức.

Đối với một đứa trẻ chỉ ăn qua loa bát cháo loãng buổi sáng, thì lao động suốt từ sáng đến tối như thế này, dù ở thế giới này, vẫn là quá sức. Nhưng… dẫu vậy, chẳng có ai vì thế mà đối xử dịu dàng hơn cả. Với nỗi khổ vô lý này, chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.

Vì vậy, cậu thiếu niên cố gắng chịu đựng cơn đau tay, chịu đựng tiếng gào thét của cơ thể, không rơi lấy một giọt nước mắt mà ngồi gập người lại. Dáng hình ấy thật đau đớn, thê thảm, đáng thương vô cùng.

「Phải… phải tiếp tục làm việc…」

Sau một hồi ôm tay vào lòng sưởi ấm, cậu thiếu niên cuối cùng cũng vươn bàn tay nứt nẻ nặng trĩu ra với lấy cái cuốc rơi trên đất. Đúng vậy, cho dù có đau khổ đến mấy thì cũng không có ai ra tay giúp đỡ cả.

Vốn dĩ nơi này là mảnh đất đói nghèo và lạnh lẽo vì không có linh mạch chảy qua, do đó, dù có bỏ ra gấp mấy lần công sức cũng chỉ thu về được ít ỏi hoa màu. Thế nhưng thuế má thì lại bị thu rất nặng, bởi vậy mà nếu không hoàn thành việc cày đất trong thời hạn thì vị quan được triều đình phái đến sẽ không tha. Vì vậy… vì vậy nên………

「Trời tối rồi. Con nghỉ trước đi」

Người đàn ông nhặt lấy cây cuốc rơi dưới đất, cộc lốc cất lời với cậu.

「Cha………?」

Cậu thiếu niên nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, yếu ớt thì thào. Một lão nông gầy gò, thân hình rắn rỏi vì lao động khắc nghiệt, khoác lên mình chiếc áo rơm cũ kỹ chống lạnh, không chút biểu cảm.

「Nhưng nếu không cuốc xong trước ngày mai thì……」

「Cha sẽ làm nốt. Trời tối rồi thì yêu quái cũng bắt đầu xuống khu này. Về sớm đi」

Nghe câu ấy, cậu thiếu niên sững sờ, ánh mắt dao động. Chắc chắn ông ấy còn phải cày một mảnh ruộng rộng gấp nhiều lần của cậu. Thế mà lại có thể làm xong sớm như vậy…?

「Nhưng………」

「Đừng bắt cha phải lặp lại nhiều lần. Về mau đi. Mẹ đang nhóm bếp đấy. Con cứ ăn trước đi」

Nói một cách bình thản như thế, người đàn ông, cha của cậu trong kiếp này, toan cuốc tiếp đống đất trước mặt. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông bắt đầu cởi chiếc áo rơm đang khoác.

「……Cha?」

「Lạnh lắm đúng không? Cha không sao, cứ mặc cái này về đi」

「Cha không lạnh sao?」

「Con nít thì không cần lo cho cha mẹ」

Người cha lúc nào cũng mang khuôn mặt cau có ấy, hiếm hoi nở một nụ cười tự hào. Rồi ông thô bạo đặt tay lên đầu cậu, xoa nhẹ. Bàn tay khô ráp, chai sạn, phản ánh rõ ràng những gian truân cuộc đời của một lão nông nơi thôn dã. Nhưng cũng là bàn tay to lớn, ấm áp, dịu dàng khiến người ta cảm thấy an tâm. Ít nhất là đối với cậu thiếu niên này.

「……Xin lỗi con. Con là trưởng nam, nên lúc nào cũng phải gánh vác nhiều vất vả」

Thứ cất lên sau đó là lời xin lỗi nhỏ nhẹ. Cha, mẹ, cùng với bốn đứa con... Với một nhà nông nghèo, việc nuôi sống cả nhà như vậy quả thực chẳng dễ dàng gì.

Dù nói là thế, nhưng đây là thời đại nào chứ. Bệnh tật, tai nạn, hoặc yêu quái ăn thịt người, mọi thứ có thể lấy đi mạng sống bất cứ lúc nào. Nhất là trẻ con, không biết sống chết lúc nào, còn việc sinh con khi tuổi đã cao là chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Trẻ nhỏ vừa là sức lao động quý giá, vừa là người chăm lo lúc tuổi già.

Vì vậy, việc mỗi nhà nông sinh càng nhiều con càng tốt là chuyện hiển nhiên. Ngay trong làng còn có nhà sinh đến bảy đứa mà tất cả đều chết yểu vì bệnh tật khi còn nhỏ. So với họ, việc cha mẹ cậu chỉ sinh bốn người con được xem là rất bình thường, và việc tất cả đều còn sống không chỉ là nhờ may mắn, mà còn là thành quả từ lòng siêng năng lao động, gắng sức kiếm miếng ăn cho gia đình của cha mẹ cậu.

「Con không sao đâu. Là anh cả, nên con phải cố gắng vì mấy đứa em nữa. ……Với cả, người vất vả nhất vẫn là cha với mẹ mà, đúng không?」

Chính vì hiểu điều đó, nên cậu thiếu niên đã chấp nhận hiện thực, và lo lắng cho cha mẹ mình.

「…………Con ngoan như thế này, thật sự cảm ơn con nhiều lắm. ■■」

Với vẻ mặt chẳng thể hiện biểu cảm nào, giọng nói trầm nhỏ, nhưng rõ ràng chứa đựng sự dịu dàng và tình thương, lão nông phu cất tiếng gọi 「tên」 của cậu thiếu niên. Vừa gọii, ông tiếp tục xoa đầu cậu, cảm giác ấy thật dễ chịu, thật ấm áp.

Đúng là một cuộc sống đầy khổ cực và cay đắng, thế nhưng… thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cậu thiếu niên quả thực đã cảm thấy hạnh phúc.

……Tối hôm đó, ruộng bị yêu quái tràn xuống núi phá hoại. Một vài người dân trong làng bị chúng ăn thịt, và số người bị thương còn nhiều gấp bội.

Trong số những người dân bị yêu quái cắn đứt chân và trở thành tàn tật, có cả cha của cậu thiếu niên. Nhờ vậy mà cuộc sống của gia đình cậu càng trở nên khốn đốn hơn,nhưng đó lại là một câu chuyện khác……

-

『Xung quanh nơi này, theo phạm vi dò xét thì không có dấu hiệu nào cho thấy yêu quái đang hiện diện. Trước mắt, hãy tạm yên tâm đi thì hơn.』

Nghe thấy những lời thì thầm bên tai ấy, tôi liền buông lỏng cơ thể, hít một hơi thật sâu.

Không biết đã chạy bao lâu rồi? Không có ánh sáng mặt trời, cũng chẳng có thứ gì như đồng hồ bên người, khiến việc ước lượng thời gian trôi qua trở nên khó khăn. Ngay cả tôi, vốn dĩ thân thể cũng được rèn luyện kha khá, mà mồ hôi vẫn đẫm ướt cả y phục, hơi thở thì gấp gáp tưởng như sắp chết, thì hẳn là một khoảng thời gian không ngắn đã trôi qua rồi………

「Murasaki-sama, xin hãy bình tĩnh. Hiện tại quanh đây không có yêu quái đâu ạ.」

Trong bóng tối chẳng có lấy một tia sáng, tôi lên tiếng trấn an Ako Murasaki, đang thở hồng hộc như bệnh nhân hen suyễn, cố gắng làm cô dịu lại. Dù chẳng nhìn rõ mặt trong bóng tối, nhưng chỉ với âm thanh phát ra thôi cũng đủ khiến người ta lo lắng nếu cứ thế này, cô sẽ chết vì ngạt thở mất.

「Hà… hà… T-ta biết rồi. Ta biết mà. Hà… nhưng mà……… khụ khụ!」

Ako Murasaki ho sặc sụa như bị sặc nước. Dưới cống mà. Làm gì có chuyện không khí lại trong lành được. Hít thở quá mức trong nơi như thế này, cảm thấy buồn nôn rồi ho khan cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.

「Có khát nước không? Thần có chuẩn bị bình nước. Xin hãy uống đi ạ.」

Nói đoạn, tôi lấy ra từ trong áo một bình nước làm bằng ống tre. Để đề phòng trường hợp người hướng dẫn bị giết hoặc bỏ chạy, tôi đã chuẩn bị sẵn nước, lương thực và những dụng cụ khác.

「Không, đúng là ta có cảm thấy khát thật đấy… nhưng nói thật với cái mùi này thì… ta không muốn uống cho lắm………」

Dù trong bóng tối, tôi vẫn lờ mờ nhận ra Murasaki đang lấy tay che miệng. Hẳn là sắc mặt cô nàng cũng chẳng khá khẩm gì. Nhưng chính vì thế nên…

「Thần hiểu cảm giác đó, nhưng tiểu vẫn nên uống một chút đi ạ. So với cố nhịn thì việc bổ sung nước đều đặn sẽ hiệu quả hơn. Tôi đã pha thêm bạc hà vào, hẳn là cũng sẽ giúp bớt cảm giác buồn nôn đi」

Vốn dĩ cứ ở lâu trong hệ thống cống ngầm có nước thải chảy qua như thế này thì sẽ không hay chút nào. Việc pha thêm nước bạc hà từ trước là cũng để phòng trước tình huống như vậy. May thay, với cái mùi khủng khiếp này thì bọn yêu quái cũng chẳng dại gì dùng khứu giác mà tìm người đâu.

(Nếu phải chú ý thì nên chú ý đến âm thanh thì hơn. Và ngoài ra, cũng phải đề phòng những phương thức thị giác không dùng ánh sáng.)

Sinh vật sống trong bóng tối không chỉ phát triển xúc giác và thính giác, mà còn sở hữu những phương pháp quan sát ngoại quang học như hồng ngoại hay cảm nhận nhiệt. Tất nhiên, yêu quái cũng không phải ngoại lệ. Tuy thính giác và xúc giác còn dễ đối phó, nhưng đối với loại phương thức thị giác kiểu đó thì các biện pháp phòng bị lại vô cùng hạn chế.

(Nếu vậy thì, vẫn là nên phát hiện chúng trước, rồi hoặc là tiêu diệt, hoặc là tránh đi thôi………)

Đang nghĩ thì tôi lại cảm thấy có ai đó chạm vào ống tre trong tay. Có vẻ cô đã quyết định nghe theo lời đề nghị của tôi. Tiếng ực ực khi uống nước vang lên trong bóng tối.

「Xin hãy giữ luôn bình tre, cứ cầm theo bên mình đi ạ.」

「Nhưng mà, nếu vậy thì còn phần của ngươi…」

「Thần có mang theo phần dự phòng, xin đừng lo lắng.」

Chuyện bị lạc trong hệ thống cống ngầm này vốn dĩ đã là một diễn biến có thể xảy ra từ trước, theo thông tin trong nguyên tác game. Thực tế là, sau khi thoát khỏi dòng lũ của đám giun đất, đa phần những người dẫn đường trong game cũng đều biến mất hoặc bị giết, dẫn đến việc người chơi bị lạc là chuyện thường xảy ra.

Hơn nữa, dù trong game không có chuyện chết đói, nhưng nghĩ đến việc thực sự lạc lối trong cống ngầm rộng lớn như thế này… phải đi lang thang mấy ngày liền không ăn không uống là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được. Xét về thực lực, để sống sót trong tình hình lần này thì sự tồn tại và hợp tác của Ako Murasaki là yếu tố cần thiết. Chính vì vậy, từ lập trường của tôi, chuẩn bị trước nước và lương thực cho cô là chuyện đương nhiên. Quả thật câu 「cẩn tắc vô ưu」 chưa bao giờ sai cả.

「……Quả là chuẩn bị chu đáo thật đấy. Ta thì cứ nghĩ sẽ kết thúc ngay nên chẳng chuẩn bị gì ra hồn cả.」

Giọng nói của cô, pha chút bực tức, khẽ cất lên. Tôi hình dung lại dáng vẻ của cô nàng trước khi đặt chân vào đường cống ngầm này. Quả thật, trang phục quá đỗi nhẹ nhàng. Xét đến trình độ

của lũ quái vật cư ngụ nơi đây cùng với thực lực của cô thì cũng chẳng thể nói là quá bất cẩn... nhưng mà, ngay cả trong game cũng vậy, với một gia đình bảo bọc thái quá như thế, chẳng phải trang bị như vậy là quá thiếu cẩn trọng sao?

「Thần từng trải qua vài tình huống tương tự rồi. Chỉ là cẩn tắc vô áy náy mà thôi ạ.」

Vừa trả lời như vậy, ta vừa âm thầm suy nghĩ trong lòng.

(Không đến mức bị gài bẫy như vụ Gorilla lần trước đâu nhỉ…)

Vốn dĩ, ít nhất nguyên nhân lần này bắt nguồn từ Gorilla-sama, mà sự tồn tại của mụ Yêu mẫu đáng nguyền rủa đang chiếm giữ nơi sâu thẳm cống ngầm này thì cũng chẳng mấy ai biết đến. Như vậy thì khả năng có thể xảy ra là...

「Lần này, gia đình người có biết gì không ạ?」

「………!?」

Dù trong bóng tối, tôi vẫn thấy được đôi vai của Murasaki khẽ run lên. Quả nhiên là vậy...

(Có lẽ trong nguyên tác cũng vậy nhỉ…)

Tôi đã mong… dù chỉ một chút thôi, rằng sẽ có sự hỗ trợ từ gia đình cô, nhưng xem ra đành phải bỏ ý định đó thôi. Trong game, tôi cũng từng thấy cô ăn mặc đơn sơ, nhưng đó không phải do coi thường tình hình mà là vì không thể chuẩn bị kỹ lưỡng mà thôi. Nếu trang bị đầy đủ thì chắc chắn sẽ bị gia đình phát hiện mất...

「………Ngươi định làm gì tiếp theo đây?」

Ako Murasaki hỏi tôi bằng giọng đầy cay nghiệt. Dù trong giọng nói gay gắt ấy, tôi vẫn cảm nhận được nỗi bất an rõ rệt và cả một tia kỳ vọng mong manh, dẫu cho đây là một câu hỏi rõ ràng được đưa ra nhằm đổi chủ đề, nhưng đồng thời cũng là một câu hỏi sắc bén. Giờ lại bàn đến chuyện này sao...

「………Tuy không rõ nguyên do, nhưng đám yêu quái cư ngụ trong cống ngầm này có vẻ nguy hiểm và đông đảo hơn những gì đã dự tính. Tiếp tục tiến sâu trong tình trạng thiếu chuẩn bị như hiện tại là vô cùng nguy hiểm…… Ít nhất là với thần thì quá sức rồi, dù Murasaki-sama có thể không sao. Thần nghĩ là nên quay lại mặt đất một lần để báo cáo tình hình.」

「Hiểu rồi. Nhưng... ngươi có nhớ đường không?」

Câu hỏi của cô vang lên, như thể nhẹ nhõm vì tôi chịu đáp lại câu chuyện, nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển sang giọng điệu đầy bất an, dỏ hỏi e dè, như bất an. Đây vốn là một câu hỏi mà tôi đã lường trước, tuy vậy...

「Không thành vấn đề. Mọi thứ đều nằm trong dự tính ạ. Xin hãy an tâm.」

Tôi điềm tĩnh cười đáp lại. Một lời nói dối trắng trợn.

...Không, cũng không hẳn là không có chút tính toán nào. Tôi đã chuẩn bị một chiếc la bàn, đồng thời lén đánh dấu tại các ngã rẽ, trong đầu cũng hình dung sơ lược bản đồ khi di chuyển. Tuy nhiên...

(Dù nói là mạng sống là trên hết... nhưng lúc tháo chạy lại làm mất dấu tọa độ rồi.)

Hơn nữa, cả ba người dẫn đường giờ đều đã mất tích. Tôi vốn cũng định cố gắng cứu lấy bọn họ, những kẻ hẳn là am hiểu cấu trúc nơi này…nhưng đời đâu dễ dàng đến thế.

『Chuyện đã qua thì bỏ qua đi. Vấn đề là từ giờ trở đi. Nếu là vị trí của chủ nhân ngươi thì ta đã dùng thuật tìm vật nắm được đại khái rồi, tuy sẽ mất chút thời gian nhưng không phải là không thể ra ngoài』

Thuật tìm vật mà lão gìa nói đến, tôi

cũng được Gorilla truyền dạy sơ qua. Một loại truy vết có thể xác định phương hướng hay vị trí đại khái của người hoặc vật thất lạc, dựa vào linh lực hay tàn dư của linh khí. Tức là... một hình thức tiên đoán. Dĩ nhiên, cũng giống như những loại bùa hộ thân trong thế giới này, hiệu quả của nó là có thật.

Trong các phương pháp ấy, có lẽ lão đang dùng là 「Phù kê」. Dựa trên linh lực truyền vào thức thần cư ngụ trên vai, rồi dùng nó làm trung gian để xác định vị trí, cuối cùng là dùng con lắc trên bản đồ để khoanh vùng nơi cần tìm…tôi đoán là như vậy.

『Vấn đề là bọn yêu quái kia đấy. Cống ngầm vốn đã đầy uế khí, nên yêu quái kéo đến là điều tất nhiên. Chính vì vậy mà mới dẫn dắt linh mạch đi hướng khác, không để linh lực chảy vào cống ngầm. Cho dù chỉ là lũ tiểu yêu, nhưng bầy tụ lại với số lượng lớn như thế là điều không tưởng.』

Lão trừ yêu sư già cất tiếng bày tỏ nghi vấn. Một nơi nằm ngay trên đại linh mạch, với đầy uế khí tích tụ như cống ngầm, đối với yêu quái thì đúng là địa điểm lý tưởng. Vì thế, con người cũng phải dùng nhiều mưu kế.

Dòng linh lực khổng lồ từ linh mạch được điều hướng sao cho không chảy vào cống ngầm. Ngoài ra, tại các lối ra vào chính của hệ thống cống ngầm còn được bố trí kết giới cảm ứng, nên nếu có yêu quái mạnh hoặc số lượng lớn xâm nhập thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Dù có một phần linh lực rò rỉ chảy vào bên trong, nhưng để lũ yêu quái tụ tập đông đến thế là điều hoàn toàn bất khả thi.

(Phải rồi… nếu không có mụ Yêu Mẫu đó thì đâu đến nỗi…!)

Ta biết rõ. Tất cả là do con quái vật siêu tái sinh như gian lận đó.