Công việc nội trợ ở thời trung cận đại, so với thời hiện đại tràn ngập các thiết bị điện gia dụng tiện lợi, chí ít về mặt thể lực thì quả thực khó lòng mà so sánh.

Việc nhóm lửa, nấu nướng, giặt giũ, tất thảy đều không thể nhờ cậy vào máy móc, đã vậy cũng chẳng phải chỉ cần chăm lo việc nhà là đủ. Công việc đồng áng dĩ nhiên phụ nữ cũng phải xông pha, lại còn việc làm thêm và nuôi dạy con cái. Người ta vẫn nói phụ nữ nông thôn ba mươi tuổi đã hóa bà lão... dẫu có chút phóng đại, nhưng cũng không khó để hình dung cuộc sống của những người phụ nữ nông dân nghèo ở tầng lớp dưới trong xã hội gian khổ đến mức nào, thậm chí chẳng thể đem so với thực tế hiện đại.

Chính bởi lẽ đó, mẹ của cậu thiếu niên là người vô cùng kiên cường và chăm chỉ.

「Ara, con về rồi à.」

「...Vâng, con về rồi ạ.」

Mẹ cậu đang ngồi trong căn lều tối tăm, chỉ dựa vào ánh sáng leo lắt của ngọn nến để đan giày rơm làm thêm, vui vẻ đón chào cậu bé vừa kết thúc công việc vận chuyển sưu dịch giữa đêm khuya. Đồng thời, bà bắt đầu nhóm lửa trong bếp.

「Không sao đâu mẹ, đừng phí củi. Con chui vào chăn ngủ đây.」

「Trẻ con không cần lo những chuyện ấy. Mẹ cũng vừa thấy lạnh đây. Nào, mau lại sưởi ấm đi. Thân thể con đã lạnh cóng rồi đó…」

Mẹ vội vàng cởi chiếc áo khoác rơm phủ đầy tuyết trên người cậu, phủi sạch tuyết rồi treo lên vách.

Đã đến nước này thì có phản đối cũng vô ích. Cậu thiếu niên miễn cưỡng làm theo lời mẹ, ngồi xuống bên cạnh bếp lửa nhỏ chứa đầy tro, đưa tay ra sưởi. Luồng hơi ấm dịu dàng tỏa ra làm bớt đi cái lạnh thấu xương.

「Đợi một chút nhé, mẹ sẽ hâm nóng chỗ cháo còn lại ngay thôi.」

「Để con tự làm cũng được. Mẹ cũng nên đi ngủ đi. Cả ngày đã làm việc không ngừng rồi, cơ thể không chịu nổi đâu.」

「Chính con mới không có tư cách nói điều đó đấy. Một đứa trẻ còn chưa mười tuổi mà phải làm việc từ sáng tới nửa đêm như con, mẹ đây vẫn còn khá hơn nhiều chứ?」

Trước lời lo lắng của cậu thiếu niên, người mẹ, tuy là nông dân phương Bắc nhưng lại có làn da trắng nõn nà, vóc dáng mảnh mai, bĩu môi đầy vẻ bất mãn. Bà đặt một chiếc nồi nhỏ lên bếp lửa, thêm nước và muối vào cháo còn lại từ bữa tối để hâm nóng.

「Mấy đứa nhỏ giận đấy nhé. Con mãi chẳng chịu về gì cả.」

Liếc mắt về căn phòng bên cạnh, chỉ cách một tấm cửa trượt giấy, mẹ cậu khẽ thở dài. Nhìn vẻ mặt ấy, cậu thiếu niên cũng đoán được lũ em chắc hẳn đã mè nheo không ít.

「Ít người thì lạnh hơn mà. Nhất là hôm nay, trời lại rét căm…」

Trong gia đình nông dân nghèo như thế này, chuyện có đủ chăn đệm cho từng người là điều không tưởng. Sưởi ấm bằng bếp lửa trong lúc ngủ cũng không có, túi nước nóng thì càng không.

Vậy nên, để vượt qua mùa đông khắc nghiệt của vùng đất phương Bắc, cách rẻ tiền nhất chính là cả gia đình co cụm lại trong chiếc chăn rách nát để sưởi ấm cho nhau. Cậu thiếu niên cũng đã nhiều lần bị biến thành 「lò sưởi sống」 cho lũ em.

「Lại nói mấy lời đó nữa rồi. Con bỏ cái tính hay nghĩ tiêu cực ấy đi. Con nên học cách đón nhận thiện ý của người khác nữa... Dạo này con càng ngày càng về muộn đấy nhé.」

Mẹ múc cháo trong nồi ra một cái bát gỗ và đưa cho cậu. Cậu thiếu niên đón lấy, khẽ gật đầu và thì thầm 「Con xin」, rồi từ tốn húp cháo.

「…Ăn xong rồi con sẽ giúp mẹ đan giày rơm.」

「Không cần đâu, ngủ đi. Người con cũng đã rã rời rồi còn gì. Vả lại, nguyên liệu cũng sắp hết rồi. Cha con đã đan gần hết cả rồi. Cái mẹ đang làm dở khi con về chính là mẻ cuối cùng đấy.」

Người mẹ bật cười giòn giã. Tiếng cười vui vẻ ấy, dù vóc dáng mảnh mai, lại gợi lên hình ảnh một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường.

Trong phòng bên, cha của thiếu niên, chồng của bà, đã chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông ấy từ sáng tới nửa đêm đã lặng lẽ đan rơm khô thành giày, hoàn thành mấy chục đôi.

「…Đừng bắt cha làm việc quá sức nữa. Vết thương còn chưa lành mà. Nếu vết thương nhiễm trùng thì phải làm sao?」

Cậu bé bĩu môi trách móc. Cái chân phải bị yêu quái cắn nát may mắn không bị hoại tử, nhưng không thể lơ là. Máu đã chảy rất nhiều, thể lực cạn kiệt, lại còn phải chống chọi với mùa đông khắc nghiệt thế này, sức lực của ông cứ thế mà cạn kiệt dần. Trong tình trạng như vậy mà còn phải làm thêm nghề phụ…

「Không phải do mẹ thúc ép đâu. Chính cha con tự nguyện đấy. Làm sao nỡ ngồi ăn không trong khi là người ăn nhiều nhất nhà.」

Mẹ cười như đùa cợt, khiến cậu thiếu niên cũng hơi nở nụ cười. Thế nhưng… trong tâm trí cậu lại hiện lên hình ảnh mẹ đang chăm chú nhìn vào thùng gạo gần cạn với vẻ mặt đầy lo âu giữa đêm khuya, khi mọi người đã ngủ.

Cậu biết cha mẹ mình đã cố gắng nhịn ăn nhiều hơn trước. Trong tình cảnh đang phải đau đầu tính toán từng hạt gạo để vượt qua mùa đông, tai họa xảy ra với cha một tháng trước… Kể từ đó, cậu đã nhiều lần lén nhìn thấy cha mẹ đêm đêm bàn luận trong tuyệt vọng bên những kho dự trữ ít ỏi còn lại.

「.........」

Mẹ cậu bắt đầu tiếp tục đan nốt đôi giày dở dang ở góc phòng, không còn để ý tới mình nữa, cậu thiếu niên cúi đầu nhìn bát cháo, lặng lẽ suy nghĩ về tương lai, về mùa đông khắc nghiệt này.

Cậu hiểu rõ, mùa đông đến sớm và khắc nghiệt hơn mọi năm, để gia đình mình vượt qua là gần như bất khả thi. Và chắc hẳn, cha mẹ cậu cũng đã linh cảm được điều đó. Nếu cứ thế này, cả nhà sẽ chết vì đói rét.

(Phải rồi, cứ thế này thì…)

Cậu đã nghĩ ra vài phương pháp để tránh kết cục đó. Nhưng tất cả những cách ấy đều không mấy tốt đẹp. Thế nhưng, nếu không làm gì thì kết cục chỉ có diệt vong. Cậu cần phải đưa ra quyết định. Một quyết định để sống sót.

(Để sống sót sao…)

Cậu cảm thấy mình đang dần bị cuốn vào dòng suy nghĩ u ám. Công việc nặng nhọc kéo dài từ sáng đến khuya, hiện thực khắc nghiệt không thay đổi dù có cố gắng thế nào, phẫn uất và khát vọng trước những bất công của thế giới này mà một người từng trải nghiệm kiếp trước như cậu hiểu rõ…tất cả đang thôi thúc cậu chọn lấy một con đường tàn nhẫn.

(Phải rồi. Nếu chỉ có một mình… chỉ cần cứu được một người thôi…)

Dẫu gì cũng là kiếp sống thứ hai, gia đình này cũng là gia đình thứ hai, và trong thế giới này thì bi kịch tương tự cũng chẳng thiếu. Dần dần, thiếu niên cảm thấy bị cám dỗ bởi lựa chọn đó. Cậu sắp sửa đưa ra quyết định, bị sự yếu đuối trong lòng mình áp đảo…

「Nii-chan…?」

Một tiếng gọi non nớt, lơ lớ và quen thuộc vang lên.

Thiếu niên giật mình quay lại thì thấy cánh cửa kéo mở hé, một bé gái với bộ dạng ngái ngủ đang đứng đó. Trên người bé là bộ đồ cũ kỹ bằng vải bông mỏng rách, điển hình của trẻ con nhà nông nghèo. Cô bé chăm chú nhìn cậu thiếu niên.

「Yuki...ne?」

「Nii-chan!」

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, bé gái khúc khích cười. Tên cô bé là Yukine. Sinh ra vào một ngày tuyết rơi dày đặc như hôm nay, vì vậy tên của bé được lấy từ âm thanh tuyết rơi.

「……Xin lỗi, ồn ào quá nhỉ. Anh làm em tỉnh giấc rồi phải không?」

Cậu thiếu niên gượng gạo nhỏ giọng xin lỗi. Bé gái mở rộng cánh cửa kéo rồi lon ton chạy đến, và chẳng ngần ngại ngồi phịch xuống đùi cậu như thể đó là ngai vàng của mình.

「Lạnh….」

Ngồi lên đùi cậu thiếu niên, bé gái làu bàu bằng giọng trẻ con. Cử chỉ ấy khiến người ta liên tưởng đến một con mèo nhỏ thất thường. Rồi bé vươn tay ra phía trước lò sưởi, tận hưởng làn hơi ấm tỏa ra.

「Nihihi, ấm áp quá đi!」

Bé kêu lên vẻ mặt rạng rỡ, rồi không chút ngần ngại với tay về phía bát cháo trong tay cậu thiếu niên.

「Hử? …Này! Yukine, con làm gì vậy! Anh trai còn đang lạnh đó! Với lại, không được lấy cơm!」

「Eh!?K-không!」

Đúng lúc vừa làm xong đôi dép cỏ, người mẹ nhận ra sự hiện diện của đứa con út. Bà vội vã chạy đến, vỗ nhẹ tay cô bé đang vươn tới bát cháo, rồi cố gắng kéo bé ra khỏi cậu thiếu niên. Bé gái vừa gào khóc vừa bám chặt lấy chiếc áo lạnh toát của anh trai.

「Trời ơi! Con làm cái gì vậy chứ!? Aaah, làm giãn áo của ■■ rồi đấy!」

「Không! Không chịu đâu!」

Người mẹ quở trách cô con gái đang giãy giụa. Bé gái lắc đầu nguầy nguậy, bám chặt lấy áo cậu thiếu niên không chịu buông.

「Ugh!? Đau, đau...! Mẹ ơi, không sao đâu. Có kéo nữa con bé cũng chẳng rời ra đâu... hơn nữa áo con sắp rách trước rồi.」

「Thật là, con bé này! Bình thường thì chỉ biết quậy phá, đến lúc thế này thì mắt tinh như mèo! Anh trai vừa đi làm về còn chưa kịp sưởi ấm, nó đã phá rối, lại còn định cướp luôn phần ăn!」

「Không phải đâu… Con chỉ muốn làm nii-chan ấm lên thôi mà..」

「Lý do lý trấu!!」

Nghe cô bé nửa khóc nửa mếu biện bạch rồi ôm chặt lấy cậu thiếu niên, người mẹ nghiêm khắc buông lời mắng mỏ. Bị mắng, cô bé lại càng phụng phịu, lấy vạt áo thiếu niên lau nước mắt. Thiếu niên, thấy dáng vẻ ấy của Yukine, bất đắc dĩ nở một nụ cười khổ, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé rồi đưa tay ra cứu nguy.

「A, được rồi được rồi... Mẹ à, không sao mà. Đúng không nào? Yukine chỉ là muốn làm ấm cho anh thôi mà, phải không?」

「Uu...」

Được anh dỗ dành, bé gái nức nở gật gật đầu. Rồi sụt sịt, cô bé nép vào người cậu thiếu niên làm lá chắn, lén lút liếc nhìn người mẹ với ánh mắt dò xét.

「Haa, lần nào cũng vậy, con lúc nào cũng nuông chiều mấy đứa nhỏ」

「Không còn cách nào mà mẹ, đám trẻ con còn nhỏ xíu, đang tuổi ham chơi mà」

Thiếu niên vừa cười khổ vừa đáp lời người mẹ, vừa múc một muỗng cháo trong bát của mình đưa cho em gái.

「Này, chỉ một chút thôi đấy? Vì em đang tuổi ăn tuổi lớn nên mới chia cho em một ít đó. ...Nhớ giữ bí mật với mấy đứa kia nhé?」

Thiếu niên dặn dò kỹ càng rồi chia cho em gái một phần nhỏ bữa tối của mình. Dù cha mẹ đã cố gắng nhường nhịn phần ăn của bản thân đến mức tối đa, nhưng để làm đầy bụng những đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn vẫn là điều không thể. Thiếu niên hiểu rằng, đám em nhỏ cũng chưa đủ trưởng thành để có thể nhẫn nhịn cái đói. Chính vì vậy, cậu cho rằng, với cương vị là anh cả, san sẻ một chút phần ăn cho đứa em út là điều tất yếu.

Cô bé nở nụ cười như một bông hoa vừa nở rộ, nhận lấy phần cháo được đưa tới. Cô bé hớp một muỗng, rồi hai muỗng, gương mặt ánh lên niềm hạnh phúc tột cùng. Dù là thứ cháo lỏng loẹt chỉ toàn ngũ cốc thô sơ, nhưng cô bé vẫn ăn ngon lành như một món ăn tuyệt hảo. Trong mắt thiếu niên, đã từng nếm trải thế giới no đủ, cảnh tượng ấy thật quá đỗi đau lòng.

「Ihihi, cảm ơn nii-chan nhiều!!」

Sau muỗng thứ ba, với miệng vẫn còn dính chút cháo, cô bé nhoẻn cười tươi rói với anh trai. Một nụ cười trong sáng, hồn nhiên, không hề có chút giả dối hay toan tính nào.

「...Aah, không có gì đâu」

Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trước khi thốt ra lời đáp, thiếu niên tự khinh ghét bản thân mình. Bởi cậu đã nhận ra những suy nghĩ của mình cách đây ít phút thật đê hèn, nhỏ nhen và xấu xa đến nhường nào. Đúng vậy, cái ý nghĩ muốn vứt bỏ em gái, vứt bỏ gia đình để tự cứu lấy bản thân......

「Eh...?」

Khi đang nghĩ đến đó, thiếu niên bỗng cảm nhận được một hơi ấm lan tỏa ngay trước mặt. Đó là cô bé đang ôm chầm lấy cậu, ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên hỏi:

「Cảm ơn anh. Có ấm không?」

「...Ừ, ấm lắm」

Cậu thiếu niên khẽ dịu dàng đáp lại. Bé gái lại bật cười khúc khích như một chú tiểu quỷ tinh nghịch. Nhìn đứa em gái không hề chút nghi ngờ, một lòng hướng về mình, cậu thiếu niên nghiến răng nghĩ đến tương lai không tránh khỏi nếu cứ để mặc như thế này. Và rồi, cậu quyết định. Lựa chọn con đường ấy.

「...Nii-chan?」

Cảm nhận được sự bất an thoáng hiện trên gương mặt anh trai, cô bé khẽ gọi. Thiếu niên liền nở một nụ cười hiền từ, ôm chặt lấy em gái. Cô bé cười ré lên thích thú.

「Đúng vậy... Nếu cứ thế này thì mọi người sẽ nguy hiểm mất.」

Vì vậy, để bảo vệ những đứa em của mình, cậu, với tư cách là người anh cả, phải làm điều gì đó. Vì vậy... Vì vậy…

Vào lúc ấy, bé Yukine vẫn chưa hề nhận ra rằng đôi tay đang ôm lấy mình của anh trai, đang run lên bần bật…

-

Trong một không gian khép kín như cống ngầm, điều cần chú ý nhất chính là âm thanh. Bởi khi thị giác lẫn khứu giác đều suy giảm đáng kể, thì thính giác ngược lại lại hiệu quả hơn nhờ vào cấu trúc kín của nơi này, dễ dàng khiến bản thân bị phát hiện.

Vì lẽ đó, dù ngay trước mắt, ngay bên cạnh có thứ gì, cũng không được hét lên, không được kêu la, không được thét gào. Dù cho có những loài yêu quái ghê tởm đến mức nào xuất hiện trong tầm mắt đi chăng nữa.

(…Dù nói vậy, nhưng cái này đúng là khiến người ta rợn cả da gà mà…)

Tôi nén tiếng thở dài trong lòng, ẩn mình sau ngã tư của cống ngầm. Thứ đang băng qua ngã tư, dù không nhìn rõ vì quá tối, nhưng chắc hẳn là những con rết to hơn cả ô tô, những con bọ trăm chân dài như đoàn tàu, và những con gián to bằng trâu bò... Hừ, ở kiếp trước thì đừng nói là nữ giới, đến cả đàn ông cũng chắc chắn phát điên trước cảnh này.

Tiện thể nói thêm, dù thế giới này lấy bối cảnh cận trung đại, côn trùng có phần gần gũi hơn so với kiếp trước, nhưng nếu gặp phải bọn này ở kích cỡ khổng lồ như vậy thì quả thật là khó nhằn. Trong bóng tối này, có thể nói là một dạng may mắn. Bởi nhờ không thể nhìn rõ, Ako Murasaki đang run rẩy bên cạnh mới có thể giữ được hơi thở lặng im.

Nếu nơi đây sáng rõ như ban ngày, thì chắc chắn cô đã hét lên rồi. Vì cô vốn là tiểu thư nuôi trong lồng kính, nên không có chút đề kháng nào với côn trùng cả.

『…Giờ thì được rồi. Với khoảng cách này thì chút âm thanh cũng khó mà lọt đến tai chúng.』

Một giọng nói vang lên bên tai, được điều chỉnh sao cho chỉ mình tôi nghe thấy. Tôi gật nhẹ theo hướng giọng nói, rồi đặt tay lên vai thiếu nữ đang run rẩy.

「Thưa Murasaki-sama, bọn chúng đã rời đi rồi. Chúng ta phải đi tiếp thôi. Ở lại chỗ này nữa là sẽ lại gặp chúng mất.」

「V-Vâng…」

Tôi thúc giục như vậy, Murasaki run rẩy gật đầu đáp lại. Và rồi… cô ấy nắm lấy tay áo tôi.

「…Chúng ta không thể tách nhau được… đúng không?」

Với lời nói ấy, tôi im lặng. Là vì cảm giác ghê tởm xen lẫn tội lỗi dâng trào trong lòng.

「Không… không được… sao…?」

Có lẽ vì thấy tôi im lặng nên bất an, cô ấy hỏi lại bằng giọng như vừa cầu khẩn, vừa muốn thuyết phục, nghe thật đáng thương.

「…………」

Trong khoảnh khắc đó, giọng nói ấy khiến tôi cảm thấy mơ hồ hoài niệm. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận rõ được cô ấy đang sợ hãi đến nhường nào. Nếu nơi này sáng hơn, chắc hẳn tôi sẽ thấy được biểu cảm của cô ấy và lại càng thấy đáng thương hơn nữa. Thế nhưng, bị nắm lấy tay áo khiến tôi khó di chuyển, lại cũng không thể tàn nhẫn mà bỏ mặc tinh thần của cô ấy. Vì vậy…

「Ah…」

Một tiếng kêu nhỏ đầy ngạc nhiên thoát ra, nhưng tôi không để tâm mà nắm lấy tay cô ấy, rồi kính cẩn đáp lại.

「Xin thứ lỗi vì thất lễ. Nếu nắm tay áo thì chúng ta sẽ khó chạy lắm, lại dễ bị lạc mất.「

「..Được.」

Sau lời xin lỗi của ta là một thoáng im lặng… rồi cuối cùng, cô ấy khẽ thì thầm chấp thuận. Thú thật, ta nhẹ nhõm cả người. Dù biết rõ cô ấy là tiểu thư kiêu ngạo và khó chiều, nhưng bản chất vẫn là một cô gái tốt bụng. Tuy nhiên, theo quan niệm của thế giới này, một tên đầy tớ mà dám nắm tay một tiểu thư xuất thân từ gia tộc trừ yêu danh giá, hơn nữa lại là người của gia tộc khác, thì đúng là chuyện không nên.

「Xin đa tạ… Vậy thì chúng ta đi thôi.」

Nói lời cảm tạ, tôi liền bắt đầu di chuyển tiếp trong cống ngầm, đồng thời thi triển Ẩn Hành Thuật.

Ẩn Hành Thuật không hẳn là một loại linh thuật, mà là kỹ thuật. Đúng như tên gọi, đó là kỹ năng di chuyển mà không để lộ tung tích. Nói chính xác hơn, nó bao gồm cách chạy không phát ra tiếng, cách thở, cách xóa đi sự hiện diện, đánh lạc hướng ý thức, hoặc tạo dáng điệu, ánh mắt, phong thái khó gây ấn tượng, cũng như các biện pháp xử lý như khử mùi hay tránh phản xạ ánh sáng. Tuy vẫn có vài chiêu thức cần linh lực, nhưng nếu không có thì chỉ với kỹ thuật đơn thuần vẫn có thể đạt được mức tối thiểu. Nếu không hình dung được thì cứ tưởng tượng đây là phiên bản siêu cấp của 「misdirection」 trong một tác phẩm bóng rổ nào đó cũng được.

(Không cần dùng nhiều linh lực là điều rất đáng mừng. Dù sao thì khác với Murasaki, nếu mình mà dùng linh lực thì sẽ cạn kiệt ngay.)

Không, thực ra ngay cả những trừ yêu sư hàng đầu cũng có thể cạn kiệt linh lực chỉ sau một thời gian ngắn khi đối đầu với quân đoàn của Yêu Mẫu ấy. Tránh giao tranh là chiến lược tối ưu lúc này. Dù vậy, tất nhiên cũng không thể tránh được mọi trận chiến. Nói cách khác…

「—!? Murasaki-sama, đến lúc ra tay rồi!」

「Eh…Đ-được!」

Chỉ trong chớp mắt, một con dơi to cỡ chó lớn lao ra từ hành lang bên cạnh. Trước khi nó kịp phát hiện ra sự hiện diện của chúng tôi, một nhát chém đã khiến cái đầu nó bay mất, chết ngay tức khắc, cơ thể không đầu của con quái vật giật giật trên nền gạch, chúng tôi lập tức rời đi mà không để lại âm thanh. Dù chỉ là chút ít, nhưng máu của yêu đã văng ra xung quanh. Trong môi trường hôi thối của cống ngầm, nhưng tôi vẫn không thể yên tâm. Phải tạo khoảng cách càng xa càng tốt.

Thật lòng mà nói, vừa rồi đúng là nguy hiểm. Nếu là loại dơi, thì nó có thể sử dụng sóng âm để phát hiện tôi trong bóng tối ngay lập tức. Nếu gặp phải trong tình huống như vừa rồi, thì chỉ có cách kết liễu nó trong một đòn duy nhất trước khi nó kịp gọi đồng bọn. Quả nhiên, sự hiện diện của cô ấy là không thể thiếu để thoát khỏi nơi này.

Sau đó, Murasaki đã chém chết khoảng mười con yêu vật chỉ bằng một đòn. Còn tôi thì cùng cô ấy dựa vào khả năng trinh sát của lão già để lẩn trốn, đánh lừa chúng gấp đôi số lần đó.

「Ban đầu còn thấy bất an… nhưng không ngờ lại thuận lợi đến vậy nhỉ?」

Sau vài trận chiến và tiến triển thuận lợi trong quá trình thoát ra, Murasaki có vẻ đã lấy lại được chút tự tin và bình tĩnh mà lên tiếng. Có thể thấy rõ trong đó có chút kiêu ngạo.

Dĩ nhiên, lời cô ấy nói cũng không hẳn là sai. Thực tế thì đến giờ tôi chỉ mới chạm trán với những con tiểu yêu hoặc trung yêu. Với cô ấy thì chẳng đáng là mối đe dọa. Tuy nhiên…

(Này này, đừng có tự dưng dựng death flag thế chứ.)

Những câu nói chủ quan như vậy chính là điển hình cho death flag đấy, nên đừng có nói ra. Trong game thì kiểu nhân vật như cô sẽ vì chủ quan mà bị giết hoặc bị làm nhục đó biết không?

「Không được chủ quan đâu ạ. Đường còn dài lắm. Với lại càng tiến sâu thì yêu vật càng xuất hiện nhiều hơn. Xin hãy cẩn trọng.」

「Eh… đ-được…」

Tôi lên tiếng răn dạy, cô ấy đáp lại bằng giọng điệu có phần ngập ngừng lúng túng. Nếu nơi này sáng hơn, chắc hẳn ta đã thấy được ánh mắt dao động và gương mặt cúi gằm của cô ấy. Có vẻ cô ấy đã nhận ra mình vừa có phần tự mãn.

「………」

「………」

Từ đó trở đi, cả hai không còn trao đổi gì thêm mà lặng lẽ bước tiếp. Chỉ có bàn tay là vẫn nắm chặt không rời nhau, trong khi tai tôi vẫn nghe những chỉ dẫn từ lão già thông qua thức thần. Và rồi… trước mắt tôi, thứ đó xuất hiện.

「Ánh sáng kia là…?」

Người đầu tiên nhận ra ánh sáng từ phía cuối hành lang chính là Murasaki. Đó là ánh sáng từ chiếc đèn lồng. Và kẻ đang cầm nó…là một bóng người.

「Là người dẫn đường đã bỏ trốn chăng? Hoặc cũng có thể là những người từng vào đây trước đó. Dù là ai đi nữa, ta sẽ đến xem thử, ngươi cứ chờ ở đây!」

Mặt cô ấy lập tức bừng sáng, rồi lao về phía bóng người như thể vừa tìm thấy hy vọng. Có lẽ đó là hành động vô thức khi cuối cùng cũng thấy được ánh sáng và gặp được người khác ngoài tôi giữa nơi tối tăm và u ám thế này. Nhưng…

「—!? Không được! Mau tránh xa khỏi đó ngay lập tức!」

「Eh…? Ah…!」

Tôi lập tức hét lên ngăn cản. Trước tiếng hét đầy hoảng hốt của tôi, Murasaki run rẩy quay lại nhìn. Rồi khi nhìn lại bóng người kia để xác nhận, cuối cùng cô ấy cũng thấy rõ hình dáng hắn…và hai chân liền khuỵu xuống, gương mặt tái nhợt.