Kinh đô của Phù Tang quốc, Nội Kinh... Những dinh thự rộng lớn, xa hoa của các gia tộc quý tộc, đại danh, thương nhân giàu có, cùng các gia tộc Trừ yêu sư xây dựng bao quanh Hoàng cung, đồng thời trong lúc có biến loạn cũng đảm nhận vai trò như những pháo đài bảo vệ nội cung khi có biến.
Tại một dinh thự võ gia nằm gần Tây Kinh trong khu vực Nội Kinh, một thiếu niên đang đi vòng vòng.
Một mỹ thiếu niên mảnh khảnh, nước da trắng trẻo, dung mạo đoan chính... Chàng vừa quan sát khắp nơi trong dinh thự, đến cuối cùng như đã buông xuôi, liền đứng trước một căn phòng, cất tiếng gọi qua lớp cửa kéo.
「Murasaki, em ở trong đó sao? Trả lời đi.」
Thiếu niên cất tiếng hỏi người có thể đang ở phía bên kia cánh cửa trượt, với giọng nói đều đều, khó mà đoán được cảm xúc. Thế nhưng...
「......Ta sẽ mở cửa đấy? Không phiền chứ?」
Dù đã đếm đến cả trăm lần vẫn không nghe thấy hồi đáp, cuối cùng thiếu niên đành lên tiếng như vậy. Đếm thêm mười lần nữa, lại không có lời hồi âm, chàng bất đắc dĩ đẩy cánh cửa trượt ra.
Khác với dự đoán, không có lấy một pháp thuật hay kết giới nào được bố trí, thiếu niên dễ dàng bước vào trong phòng.
Thông thường, con gái trong các gia đình trừ yêu sư đến tuổi này dù là người nhà, cũng sẽ bày ít nhiều cạm bẫy trong phòng để đề phòng nam nhân tự tiện xông vào... Nhưng xem ra chủ nhân của căn phòng này chẳng phải người để tâm đến những chuyện như vậy.
Thiếu niên khẽ xoay cổ, chậm rãi quan sát bên trong căn phòng.
Căn phòng trải chiếu tatami, lấy bức tường treo tranh ở trung tâm làm ranh giới, hai bên trái phải toát ra phong vị hoàn toàn khác biệt.
Nhìn về phía Đông từ bức tường treo tranh, ở đó là những thanh kiếm được bày trí công phu, bộ giáp phủ lên bùa chú nhiều tầng, bàn cờ vây, cờ tướng được đặt ở giữa phòng, trên giá sách chất đầy các loại binh pháp thư cùng các điển tịch ghi chép truyền thuyết và tri thức về yêu quái.
Đúng là phong cách đặc trưng của phòng riêng dành cho một trừ yêu sư lấy vũ khí làm chủ lực.
Thế nhưng, khi thiếu niên đưa mắt nhìn sang phía Tây, trước mắt chàng là một thế giới hoàn toàn khác hẳn.
Một tấm rèm treo giữa phòng, phía sau là bức bình phong tuyệt mỹ.
Trên tường treo bộ kimono mười hai lớp sặc sỡ, trên chiếc bàn trang điểm lớn, bên cạnh chiếc hòm sơn mài phủ vàng chứa đầy y phục quý giá, cùng với những món đồ như lò trầm hương, hộp trang sức, bồn rửa tay được sắp xếp trên chiếc tủ hai tầng.
Và tất cả những thứ đó đều phủ đầy bụi.
「…………」
Trong sự im lặng, thiếu niên đảo mắt quanh dinh thự, lướt nhìn căn phòng, rồi từ những thông tin thu thập được cho đến giờ, bắt đầu suy đoán tình hình.
Không có nữ tỳ hay đầy tớ nào đi theo nàng ấy.
Hơn nữa, trong chuồng cũng mất đi một con ngựa. Điều quan trọng nhất là Yêu đao đã ban cho nàng, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Nếu thế, khả năng hợp lý nhất chính là nàng đã ra ngoài. Nhưng…chính vì vậy, sự việc mới trở nên kỳ lạ.
Không dùng ngựa kéo xe, cũng không đi bằng xe bò, mà là trực tiếp cưỡi ngựa, nghĩa là điểm đến chắc chắn không phải là một dinh thự nào đó.
「…Chuẩn bị bản đồ và la bàn.」
「Vâng.」
Một trong những gia nhân đứng hầu bên cạnh lập tức đáp lời, nhanh chóng mang tới cho thiếu niên bản đồ toàn bộ kinh thành cùng một chiếc la bàn.
Nghi lễ được cử hành tại khuôn viên rộng lớn trước dinh thự.
Chất xúc tác liên kết với nàng có thừa.
Nếu như là cha hay trưởng nam, hoặc nàng lớn thêm hai ba tuổi nữa, có lẽ họ sẽ tôn trọng ý chí tự do của nàng hết mức có thể, chẳng đời nào lại đi theo dõi hay tra xét như thế này.
Nhưng hiện tại nàng mới chỉ mười ba tuổi, thêm vào đó, người đang hành động lại là tứ nam nổi tiếng quá mức bao bọc em gái trong số các anh em, huống chi, chỉ vừa mới đây nàng còn gây ra chuyện tại dinh thự người khác... Thành ra mọi chuyện lại khác đi. Vì vậy thiếu niên đã dùng thuật tìm người, và theo một nghĩa nào đó, quyết định này quả thật là「chính xác」...
Con lắc treo lủng lẳng, thông qua 「duyên」 liên kết với chất xúc tác, chỉ ra vị trí hiện tại của nàng.
Thế nhưng………
「…Cái gì…?「
Đầu con lắc hạ xuống chỉ về một địa điểm kỳ lạ.
Nhìn thấy đáp án hiện ra, dung nhan đoan chính của thiếu niên khẽ nhíu lại, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ và bất an. Trầm ngâm một hồi, cuối cùng chàng cũng đưa ra quyết định.
「Tập hợp toàn bộ gia nhân và đầy tớ
có thể điều động. Mặc đồ làm việc. Dẫu chỉ là lo lắng thừa thãi… vẫn nên cẩn trọng thì hơn.」
Sau đó, thiếu niên xoay gót, bước nhanh về phòng mình.
「Ta cũng sẽ đi. Chuẩn bị hành trang. Hủy toàn bộ lịch trình hôm nay. Thị nữ, làm cho ta bữa cháo. Trước khi xuất phát, cần lót dạ đã, mau chuẩn bị đi.」
Thiếu niên vừa ra lệnh cho những người xung quanh, bề ngoài trông như chẳng có gì thay đổi, nhưng chỉ cần tinh ý quan sát sẽ nhận ra trong ánh mắt chàng ngập tràn nôn nóng. Và rồi……
『………』
Tại khuôn viên dinh thự, một tấm thức thần đang lặng lẽ quan sát toàn bộ tình hình đó……
-
Hiệu lực của kịch độc thần kinh dần phai nhạt, cuối cùng tôi cũng lấy lại được ý thức, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là đôi đồng tử ấy. Đôi mắt ấy, đúng theo nghĩa đen, chỉ cách một tấc, chăm chú nhìn chằm chằm vào ta. Đôi mắt rực rỡ ấy, tuy vậy, lại toát ra một bầu không khí rợn người đến lạ…
「………!?」
Chỉ riêng việc bản thân tôi không hét lên hoảng loạn cũng đã xứng đáng được tán thưởng rồi. Nỗi kinh hoàng lúc đó thực sự quá đỗi khủng khiếp. Cũng phải thôi, vẫn còn mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đã mất đi ý thức, để rồi khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đối diện lại là một đôi đồng tử lục bảo như đang xoáy sâu vào vực thẳm, ở khoảng cách gần tới vậy. Đã vậy, trong ánh mắt ấy còn thấp thoáng sắc màu điên loạn không thể lẫn vào đâu được.
「Ara, con tỉnh rồi sao? Thế thì tốt quá. Con cứ ngủ mãi chẳng chịu tỉnh dậy, mẹ còn chẳng biết nên làm thế nào mới phải. Người phàm các con, ai cũng yếu ớt như vậy cả. Mẹ cứ tưởng mấy đứa bé nhà mẹ lỡ tay mạnh quá nên lo lắng lắm đấy?」
Nhận ra tôi đã tỉnh lại, nữ nhân nọ khẽ lùi đầu về một chút, rồi nở nụ cười tươi tắn mà cất lời. Ả ta khoác lên mình một vẻ đẹp lộng lẫy tràn đầy từ ái, chỉ cần nhìn vào là đã khiến bản năng trong tôi cảm nhận được sự dịu dàng đầy mẫu tính.
Mái tóc dài thướt tha buông xuống, mà thân trên kia lại không một mảnh vải che thân. Một thân thể trần trụi khiến người ta cảm nhận được nét quyến rũ cấm kỵ cùng sự lộng lẫy thần thánh quyện hòa vào nhau. Tuy nhiên, chỉ cần dời mắt xuống phần thân dưới thì ấn tượng đó liền thay đổi hoàn toàn.
...Thứ đó là một khối thịt khổng lồ. Một khối thịt trương phình tựa như bánh bao nhân thịt khổng lồ... từ đó mọc ra vô số chi thể mô phỏng các loài sinh vật khác nhau. Cái thân hình dị hợm, gây cảm giác ghê tởm ấy lại càng trở nên gớm ghiếc khi đặt cạnh phần thân trên trắng muốt và mảnh mai kia.
「Bình tĩnh lại đi, Murasaki-sama. Gào thét ở đây cũng vô ích thôi. Trước hết, hãy hít thở sâu và giữ vững tinh thần đã.」
Liếc nhìn tên hướng dẫn viên vẫn còn đang gào khóc cầu cứu ở góc tường, tôi lên tiếng khuyên nhủ Murasaki, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Thực lòng mà nói, chính tôi cũng đang sắp phát điên, nhưng… trớ trêu thay, nhờ Murasaki và tên đó hoảng loạn mà tôi lại giữ được tỉnh táo.
「Ufufu, không sao đâu nhé? Tiếng khóc của trẻ con là dấu hiệu cho thấy chúng còn khỏe mạnh đấy. Đáng mừng chứ, có gì phải ghét bỏ đâu. Con cũng có thể giống như bọn họ, cứ thoải mái mà cất tiếng khóc đi?「
Nhìn tôi như vậy, ‘Yêu Mẫu’ mỉm cười nói. Trước những lời đầy thiện ý thuần túy của ả, tôi gắng gượng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
「Để mụ xác định xem con mồi có khoẻ mạnh hay không à? Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì? Dù sao, nhìn cái cảnh ngươi bày trò đại tu lại cả cống ngầm dưới kinh đô thế này thì cũng đủ biết không phải loại tử tế rồi…」
Tôi cố kéo dài thời gian bằng cách hỏi chuyện. Tiếc thay, trong tình huống tuyệt vọng tới bước đường này, tôi vẫn chưa nghĩ ra được bất cứ phương sách nào khả quan. Hiện giờ, kéo dài được phút nào, giây nào hay phút giây ấy trước khi bị ăn thịt đã là con đường duy nhất và tốt nhất tôi có thể lựa chọn.
「Fufufu, không cần vội đâu. Mẹ sẽ trả lời đầy đủ cho con mà, đừng nôn nóng quá」
Trước những lời lẽ mang ý tứ khiêu khích và dò xét của tôi, con quái vật vẫn chẳng hề tức giận, đúng như dự đoán. Ngược lại, còn xem tôi như một đứa trẻ hiếu động.
「Ừm, đúng vậy. Với một người mẹ, điều tuyệt vời nhất là thấy con cái được khỏe mạnh. Vì thế, hai đứa nhỏ kia rất chi là ngoan, khiến mẹ vô cùng vui mừng. Còn con... vì hơi quá yên lặng nên mẹ cũng có chút lo lắng, nhưng giờ thấy con còn đủ sức chuyện trò như vậy là mẹ yên tâm rồi.」
Con quái vật cất lời với vẻ mặt hết sức hài lòng. Quả thật đúng là đáng mừng đấy, đồ thần kinh!!
「Giờ thì, tới câu hỏi kế tiếp nhỉ? Ừm... Con hỏi mẹ là ai phải không? Như con thấy đó, mẹ chính là mẹ của các con.」
Ồ, hết hiểu nổi. À không, cũng hiểu đấy, nhưng bộ não của mụ ta rõ ràng đã quá mức vặn vẹo rồi.
「Mẹ á? Xin lỗi, nhưng ta không nhớ ta từng ra từ giữa háng của ngươi, cũng chưa từng ký kết nhận ngươi làm mẹ nuôi. Ta hiểu cảm giác tuổi già xương cốt đau nhức nên cần người chăm sóc, nhưng đi lừa đảo nhận làm mẹ thế này thì cũng quá lố rồi đấy...?」
「Dù con có nói gì đi nữa, thì đó vẫn là sự thật. Mẹ thật lòng yêu thương con, cũng như hai đứa trẻ kia. Tất cả sinh linh đều xứng đáng được mẹ ban trọn tình yêu thương. ...Và con cũng không cần phải lo lắng đâu. Mẹ sẽ tự mình chịu đau đớn, rồi ‘sinh lại’ con một lần nữa.「
「...Ồ, cám ơn nhiều nha」
Cái cách nói như muốn an ủi tôi, nhưng chỉ khiến tôi thêm phát bệnh. Dù có buông lời nhục mạ hay khiêu khích, con quái vật trước mặt này cũng chẳng mảy may giận dữ, chỉ đơn giản tiếp nhận rồi đáp lại 「Không có gì」 với nụ cười hiền hòa. Quả đúng là cựu 「Địa mẫu thần」, lòng dạ bao dung đến điên rồ. Nói chuyện thế này chỉ tổ phí lời.
「Cuối cùng, lý do mẹ cải tạo cống ngầm này thành phòng trẻ, con muốn biết phải không? Ừ nhỉ, trước giờ, Sora-chan vẫn luôn dặn mẹ đừng tiết lộ quá nhiều... nhưng mà, giờ chúng ta sắp trở thành 'gia đình' mới rồi, nên hé lộ một chút cũng chẳng sao. ...Ồ, đúng lúc lắm, xem ra một đứa nữa sắp chào đời rồi kìa. Con nhìn đi?」
Mỉm cười, 『Yêu Mẫu』chỉ tay về phía một túi thịt. Khối thịt xấu xí pha trộn sắc vàng và đỏ thẫm khó diễn tả bằng lời ấy phập phồng nhịp đập... Bên trong nó, có thứ gì đó đang ngọ nguậy, nhịp đập ngày càng dồn dập. Rồi…
『Shaaaaaaaa!!!!』
Một con quái vật kinh tởm xé toạc lớp màng thịt chui ra. Toàn thân phủ đầy chất nhầy, nó vừa giống bò sát, lại vừa như một bộ xương người nổi lộ dưới da. Cái đầu phình to dị dạng, cặp mắt hõm sâu to tướng, hàm răng mọc tua tủa như chực cắn xé, tay chân dài ngoằng với móng vuốt nhọn hoắt như móng khủng long, cùng chiếc đuôi rắn uốn lượn sau lưng.
(…Quả là một đứa bé cực kỳ đáng yêu nhỉ.)
Con quái vật ghê tởm đó, toàn thân bốc ra mùi tanh tưởi, dùng ánh mắt trống rỗng không rõ đang suy nghĩ điều gì để nhìn chằm chằm về phía tôi, rồi lao tới bằng tốc độ nhanh như khỉ. Tất nhiên, không chỉ tôi, ngay cả Murasaki và tên dẫn đường cũng bị nỗi sợ ghìm chặt, chẳng ai thốt nổi lời nào, chỉ biết trân trân dõi theo chuyển động của nó.
『Grrrrrrrrr………!!』
Con quái vật đứng trước mắt tôi nghiêng đầu như thể đang nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ, cẩn thận ngó sang phía này. Cái miệng phát ra những âm thanh kỳ quái kéo theo những sợi dịch dính nhớp, mùi hôi thối như cá ươn nồng nặc khiến tôi buồn nôn. Một chiếc lưỡi đỏ bầm, to lớn và dài thượt thè lè ra, khẽ liếm lên má tôi. Da tôi theo phản xạ sởn hết lên. Thật muốn quay mặt đi nơi khác.
Và rồi, con quái vật sau một lúc quan sát tôi, như thể đã quyết định được điều gì đó, há cái miệng to đến mức tưởng như hàm sắp rơi xuống ngay trước mắt tôi……
「Ara ara, không được đâu, bé con. Đứa nhỏ đó không được ăn nhé?」
Giọng nói hiền từ của 『Yêu Mẫu』 vang lên bên cạnh. Nghe tiếng gọi, sinh vật non nớt kia quay đầu lại. Rồi với cơ thể nhỏ bé nhớp nháp dịch nhầy, nó lững thững bước tới chỗ chủ nhân của giọng nói, quỳ rạp bốn chân như một con chó trước mặt ả, vẫy vẫy cái đuôi.
「Ngoan lắm, nghe lời thật là giỏi. Bữa ăn của con ở đằng kia nhé?」
『Yêu mẫu』 xoa xoa cái đầu dính đầy chất nhầy của con quái vật, rồi chỉ tay về phía trước. Ở nơi ả chỉ, là một đống thịt chất
thành núi. Một bãi mồi trông chẳng khác nào lò mổ thịt…… nhìn từ hình dạng xương, rõ ràng thứ thịt đó không chỉ đơn thuần là động vật.
Thứ đó lao vút đi như chó săn, nhào vào đống thịt kèm xương ấy, bắt đầu bữa ăn bằng những âm thanh nhai nhóp nhép kinh tởm. Cả tôi lẫn Murasaki đều không kìm được mà nhăn mặt lại vì thứ âm thanh đó.