「Giigigigigi……!!」

「Shaaaaaaa!!!」

Khu cống ngầm trải dài tựa mê cung... đám yêu quái đông đúc tưởng chừng muốn lấp kín cả lối đi. Nếu đối mặt với chúng chỉ là người phàm, e rằng đến cả kháng cự cũng không thể, mà bị ngấu nghiến, ăn tươi nuốt sống từ lâu rồi. Đám sinh vật nằm ngoài vòng kiểm soát của Yêu Mẫu,

những thứ vốn đã trượt khỏi lý nhân giới, liền ùn ùn lao tới con mồi thượng hạng…một nữ nhân có linh lực cao bất hạnh lạc vào nơi này.

……Mà hoàn toàn chẳng hiểu nổi sự chênh lệch thực lực giữa hai bên.

「Cút đi, lũ sâu bọ.」

Chỉ một câu nói cũng đã quá đủ. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đám yêu quái liền bị xé toạc, bị thổi bay, bị nghiền nát thành từng mảnh vụn. Nữ nhân ấy chỉ với cây quạt trên tay, tiến lên như đang băng qua một cánh đồng hoang vắng, quét sạch lũ yêu quái chẳng khác gì cỏ dại.

Đó đã không còn là trận chiến nữa, mà là cuộc thảm sát một chiều. Trên gương mặt của thiếu nữ đang không ngừng tàn sát đám yêu quái kia, chẳng hề tồn tại lấy một tia cảm xúc nào. Mái tóc phơn phớt sắc đào, dáng vẻ còn vương nét ngây thơ nhưng cũng toát lên vẻ yêu mị, thiếu nữ ấy vừa tước đi vô số sinh mạng, vừa như chẳng chút quan tâm hay hứng thú, chỉ để lại cho người đối diện một cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Không, không phải vậy... Cô bé hồ ly bán yêu đang lẽo đẽo, bồn chồn theo sát sau lưng nàng, mơ hồ cảm nhận được cơn cuồng nộ bừng bừng chất chứa trong lòng chủ nhân mình, vừa sững sờ, vừa hoang mang.

Chủ nhân của nàng, Onizuki Aoi, khi ấy vẫn đang một mình ngắm nghía gương tay, như đang thưởng thức điều gì đó, nhưng bỗng đôi mắt nàng bỗng mở to, sắc mặt thoắt cái tái nhợt, và chỉ ngay sau đó, biểu cảm ấy hóa thành gương mặt vô cảm tựa mặt nạ Noh.

Aoi đột ngột bật dậy, rời khỏi xe bò, chỉ dẫn theo cô bé bán yêu, phớt lờ mọi lời can ngăn xung quanh, thậm chí dùng thực lực của mình để gạt bỏ hết thảy, lao thẳng vào sâu trong cống ngầm, chẳng mang theo lấy một người dẫn đường.

Đôi chân nàng băng băng tiến bước giữa những hành lang tăm tối, chằng chịt như mê trận ấy mà chẳng hề ngập ngừng, như thể từ đầu đã am hiểu hết kết cấu nơi đây. Dĩ nhiên, hoàn toàn không phải vậy; thực tế, là nhờ hàng chục thức thần tản đi dò đường, cộng thêm chiêm thuật xác định phương hướng và khoảng cách đến mục tiêu.

「Ah, uuuu……」

Shiro chập chững bước theo sau, vẻ mặt bất an. Dưới chân nàng, xác yêu quái vung vãi thành từng đống. Từ nãy tới giờ, chủ nhân cô mang theo một bầu không khí nguy hiểm ngút trời, nhưng điều khiến Shiro lo lắng hơn cả, chính là người đã sớm đặt chân vào nơi này trước bọn họ. Nghe nói trong cống ngầm này chỉ có vài yêu quái tầm thường thôi, nhưng... chẳng lẽ nào đám đông khủng khiếp này lại là chẳng đáng ngại đó ư? Nếu quả thực vậy thì…

「Tomobe-san... liệu có sao không?」

「Tất nhiên là không sao」

Tiếng thì thầm nhỏ như tự nhủ ấy lập tức nhận được đáp lại đầy lạnh như thép, tràn ngập cơn thịnh nộ. Shiro khẽ giật mình, đôi vai run rẩy, tai và đuôi cụp xuống, toàn thân run lên bần bật. Dòng linh lực mãnh liệt tuôn trào như muốn bóp nghẹt lấy cả không gian, khiến mắt Shiro ngân ngấn nước.

Quỷ Nguyệt Quỳ, nàng thứ nữ gia tộc Onizuki, liếc sang cô bé bán yêu đang run rẩy ấy bằng ánh mắt sắc lạnh, rồi lập tức quay đầu lại, lẩm bẩm.

「Đúng vậy, chắc chắn chàng ấy vẫn an toàn. Không, chàng nhất định phải an toàn. Nếu không thì ta... đúng vậy, vẫn còn khả năng. Bởi vì lũ yêu quái cặn bã đang tác oai tác quái thế này, chứng tỏ con quái vật ghê tởm kia đã không thể kiểm soát thuộc hạ nữa rồi còn gì? Nếu vậy thì, nhất định chàng ấy đã... phải, nếu không làm được chừng đó thì đâu còn gọi là đặc biệt. Đúng, chàng ấy nhất định an toàn. Lúc ấy còn có sẵn vật tế thay thế mà. Chàng không ngu, chắc chắn sẽ khéo léo lợi dụng tình thế. Nếu không thì, với thực lực hiện tại của chàng ấy thì... Không! Không! Không thể nào! Không thể có chuyện đó được! Tuyệt đối không thể!!!」

Aoi vừa lẩm bẩm nguyền rủa, vừa đột ngột quát lớn, đồng thời vung quạt trong tay trong cơn phẫn nộ dâng trào. Một trận cuồng phong cuồn cuồn bùng phát. Luồng gió biến thành những lưỡi dao vô hình, trong nháy mắt đã quét sạch lũ yêu trùng đang tràn tới như nước vỡ bờ, không để sót lại dù chỉ một mảnh thịt.

Đó là thành quả của tối ưu hóa và phóng xuất lượng linh lực khổng lồ đến cực hạn, tạo thành một áp lực thuần túy nghiền nát mọi thứ từ chính diện.

「Fufu... fufufufu………」

Aoi, sau khi quét sạch hết thảy những mối đe dọa xung quanh bằng sức mạnh áp đảo, khẽ bật cười, một tràng cười ghê rợn. Nụ cười đó vừa thê thảm, vừa kinh hoàng đến mức, từ góc nhìn của Shiro, không những không thể cất lời, mà ngay cả nhìn thẳng cũng chẳng dám.

Nhưng...

「………」

Lén liếc nhìn chủ nhân đang nở nụ cười run rẩy, Shiro lập tức cúi đầu. Bởi vì, trong ánh mắt ấy, nàng cảm nhận được một điều gì đó khác biệt.

Đúng vậy.

Trong mắt Shiro, gương mặt Aoi lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ lạc đường, đang hoảng sợ tuyệt vọng tìm kiếm mẹ mình…

-

Nó đang đói khát… Đúng vậy,『nó』đang đói khát đến tột cùng.

Bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị ấm áp,『nó』 với ý thức đã trở nên minh mẫn, phá vỡ chiếc nôi từng nuôi dưỡng thân thể mình để 'tái sinh', cảm giác đầu tiên mà nó nhận thức được chính là đói khát.『nó』đang đói một thứ gì đó không thể diễn tả thành lời, cũng chẳng thể gọi tên.

Và rồi, trước tầm nhìn mờ ảo... không hẳn là nhãn cầu hay mắt theo nghĩa thông thường, mà đúng hơn phải gọi là tế bào thị giác hoặc cơ quan cảm ứng nhiệt... dần lấy lại tiêu cự, nhận thức rõ ràng màu sắc và hình dạng của những sinh vật xung quanh, khiến 『nó』 lập tức bị thu hút bởi một trong những sự hiện diện ấy.

Sinh vật bị trói buộc bởi những khối thịt tràn lấp kín tường và cột của đại sảnh đó, trong mắt nó, dường như vô cùng yếu ớt. Dù thân thể vẫn còn uể oải và chậm chạp do mới tái sinh, 『nó』 vẫn lết tới gần sinh vật ấy và quan sát ở khoảng cách gần kề sát mũi.

Sinh vật ấy không có lông cứng, cũng không có lớp mỡ dày, thậm chí cơ bắp rắn chắc hay lớp vỏ cứng bên ngoài cũng không hề có. Chỉ có lớp da mỏng yếu ớt, như thể chỉ cần chút va chạm cũng sẽ tổn thương. Bản năng của 『nó』 mách bảo sinh vật này là một con mồi hạ đẳng hơn mình… hơn bọn chúng rất nhiều. Nó liếm nhẹ chiếc lưỡi dài lên má của sinh vật đó, nó cảm nhận được nỗi sợ hiện lên trong ánh mắt của đối phương. 『nó』 chìm đắm trong khoái cảm tàn bạo, ác độc đặc trưng của yêu quái, tràn ngập một cảm giác ưu việt đẫm máu.

Thế nhưng đồng thời... 『nó』 cũng cảm thấy bực bội. Bực bội trước nỗi sợ mà sinh vật yếu kém trước mắt dành cho mình, và cả với sự tồn tại của sinh vật ấy. Nó không hiểu lý do vì sao. Nhưng chí ít nó cũng hiểu rõ rằng chỉ cần nhìn thấy sinh vật đó thôi là nó đã cảm thấy một cơn giận dữ không thể gọi tên, một sự bức bối khó chịu, và một cơn đói mãnh liệt dâng trào. Như thể... thứ gì đó rất quan trọng đối với bản thân nó đã bị cướp mất vậy.

Chính vì thế, để lấp đầy nỗi trống rỗng ấy, 『nó』định cắn xé sinh vật trước mắt.

Há to miệng đến cực hạn, dùng những chiếc răng lộn xộn đâm sâu vào phần thịt mềm, xé toạc hộp sọ, mút cạn những gì bên trong… Nuốt trọn lấy sự tồn tại đó vào thân thể mình, nó ảo tưởng như thế sẽ có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn nó. Cho nên 『nó』 đã định vồ lấy sinh vật ấy, nhưng……

「Ara ara, không được đâu, bé con. Đứa nhỏ đó không được ăn nhé?」

Chỉ một câu nói ấy đã trói buộc thân thể 『nó』 từ tận gốc rễ linh hồn. Cảm giác bị áp đảo, ép buộc ý thức phải phục tùng, bản năng gào thét đòi vâng theo lời nói ấy đầy mãnh liệt nhưng cũng đầy dịu dàng. Một xung động nó không thể cưỡng lại.

『nó』 miễn cưỡng làm theo. Và vâng theo mệnh lệnh của 『mẹ』, nó đi tới 『bãi ăn』 và bắt đầu ngấu nghiến 『thức ăn』 chất cao như núi.

Không đúng... Trong lúc đang ngấu nghiến 『thức ăn』, 『nó』 đã nhận ra điều ấy. Những『thức ăn』chất đống trước mắt này không phải thứ mà nó khao khát. Đúng là có thể thỏa mãn cơn đói thể xác. Nhưng... 『thức ăn』lạnh lẽo trước mắt lại thiếu một thứ gì đó. Thứ mà linh hồn『nó』thực sự khao khát đang thiếu vắng trong đó.

Không đủ, không đủ... cái gì đó vẫn thiếu. Cái gì đó có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng trong linh hồn này, thứ gì đó có thể làm dịu cơn khát khao này, bù đắp nỗi mất mát này, thì đống 『thức ăn』này không thể mang lại.

Chính vì thế, đây là một cơ hội. Khi cái sinh vật yếu ớt ấy đâm chiếc đoản đao vào『mẹ』, 『nó』 đã cảm nhận rõ rệt xiềng xích trói buộc linh hồn và thân thể nó đang nới lỏng. Những sinh vật yếu ớt bỏ chạy khỏi đại sảnh,『mẹ』vẫn chưa thể vực dậy khỏi cú sốc và

bi thương, xiềng xích trói buộc lũ con cái như nó cũng mất đi sức mạnh.

Và 『nó』 không ngu ngốc mà bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một ấy. Ẩn giấu khí tức, 『nó』 bám theo những sinh vật yếu ớt kia, kiên nhẫn kiềm chế bản năng chờ đợi lũ đồng bọn ngu ngốc hơn mình làm suy yếu chúng. Và rồi, khi lũ đồng bọn bị thổi bay tan tác trong một đòn, cơ hội cuối cùng cũng đến…

-

「C-Cái thứ này… chẳng phải là… lúc đó…!?」

Ánh mắt chăm chú dán chặt vào quái vật vừa hiện ra trước mắt, Ako Murasaki khẽ giật khuôn mặt. Từ khi đặt chân vào đường cống ngầm này, nàng đã chạm trán vô số quái vật ghê tởm, thế nhưng lần này, thứ trước mắt nàng lại vượt xa tất thảy.

Con quái vật được sinh ra từ cái bọc thịt bị xé toạc ấy, hẳn là kết hợp từ vô số sinh vật khác nhau mà tạo thành. Nó mang trong mình đặc điểm của mọi loài sinh linh, nhưng đồng thời cũng chẳng giống bất kỳ loài nào…một hình thể dị dạng, phản chiếu dã tính nguyên sơ và bạo liệt khiến bản năng con người phải rùng mình. Trước hình dạng ấy, Murasaki bất giác lùi lại một bước, đôi chân run rẩy quấn lấy nhau khiến cô ngã ngồi phịch xuống sàn.

『Grrrrrrrrr... Kukukuku!!』

Vặn vẹo cổ, con quái vật phát ra tiếng gầm gừ như loài chó, sau đó cái miệng trần trụi không môi run rẩy khẽ rên lên tiếng khò khè từ trong cổ họng. Trước cử chỉ kỳ dị, mang dáng dấp nửa người nửa thú ấy, Murasaki rùng mình phản xạ gần như bản năng, toàn thân nổi da gà vì nỗi ghê tởm cuộn trào.

Liếc qua thiếu nữ trước mắt, con quái vật nhanh chóng chuyển sự chú ý sang con người đang bị nó đánh văng vào tường. Người đó, sau khi bị chiếc đuôi sắc như mũi giáo đâm vào mạn sườn, quật mạnh lên tường, giờ đây chỉ còn biết ho sặc sụa, ôm chặt lấy vết thương, ôm vết thương mà thở dốc, khụy xuống. Từ kẽ tay cố gắng bịt vết thương, máu tươi đỏ thẫm vẫn tuôn ra không ngừng, nhuộm đỏ cả nền đất một khoảng rộng lớn.

Cộc... cộc... Một bước, hai bước, con quái vật tiến gần tới người thanh niên hấp hối. Cái lưỡi dị dạng của nó nhỏ dãi từng giọt ròng ròng, rồi khẽ liếm mép như thể lau sạch

dòng nước bọt ghê tởm ấy. Và rồi… chỉ trong chớp mắt, con yêu quái quay ngoắt lại, vươn cái lưỡi khổng lồ chộp lấy chuôi thanh kiếm mà Murasaki vừa rút ra.

「Hí…!?」

Cái lưỡi đen ngòm, dài ngoằng, dày cộm và nhớp nháp ấy thô bạo quấn lấy tay nàng đang cầm lấy Yêu đao. Cảm giác rùng rợn khiến Murasaki vô thức nới lỏng tay nắm, ngay lập tức, như thể chờ sẵn, con yêu quái vung mạnh, đoạt lấy thanh kiếm, rồi hất văng nó sâu vào hành lang tối om của cống ngầm.

Dù là dã thú chỉ biết làm theo bản năng, nhưng con quái vật này tuyệt nhiên không ngu ngốc. Nó hiểu rõ đâu mới là mối đe dọa lớn nhất trong tình cảnh hiện tại. Chính vì thế, nó kiên nhẫn chờ đợi, để đồng bọn tiêu hao thể lực của thiếu nữ nhỏ bé này, rồi giờ đây lại diễn kịch, hòng bất ngờ tước đi vũ khí của nàng. Nếu ngay từ đầu nó liều lĩnh lao tới, có lẽ đã bị thanh yêu đao ấy rút ra đâm xuyên ngực, cùng nàng liều mạng đồng quy vu tận.

…Đúng vậy, con yêu quái biết rõ sự nguy hiểm của thanh kiếm đó. Tận sâu trong trí óc nó, mảng ký ức mơ hồ bám lấy từng thớ não như hồi chuông báo động không ngừng vang vọng. Ký ức thuộc về một ai đó từ thuở xa xưa, rằng yêu đao ấy, đặc biệt là trong tay gia tộc kia, nguy hiểm tới nhường nào. Chính vì thế, nó mới phải cướp đi, khiến nàng mất đi sức mạnh.

Con yêu quái nhếch miệng nở nụ cười nhạo báng, méo mó đến mức như muốn xé rách cả khuôn mặt, đám dịch nhớt chảy tong tong xuống nền đất. Thiếu nữ trước mắt nó, vì mất đi vũ khí chống cự, đang run rẩy trong tuyệt vọng.

Thật ngu xuẩn, nó nghĩ. Dù trong tay có một thanh yêu đao, và thanh còn lại cũng được coi là vũ khí quý hiếm, nhưng dám liều lĩnh xâm nhập vào cống ngầm trong bộ dạng mỏng manh đó… Quả thật, nàng quá khinh địch rồi. Ngay cả bản thân chúng, cũng phải trang bị tận răng mới dám bước vào đây mà.

「………?」

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, con yêu quái bỗng thấy nghi ngờ chính mình. Nó vừa nghĩ gì vậy? Vì cớ gì mà một kẻ mới chào đời như nó lại biết yêu đao kia nguy hiểm? Và hơn hết, ký ức đó, rốt cuộc là của ai?

「Grrrrrrrr……!!」

Dòng hoang mang chớm nở nhanh chóng bị cơn phẫn nộ, khó chịu và xung động bản năng nuốt chửng, tan biến trong giây lát. Thuận theo dục vọng, con yêu quái vươn chiếc lưỡi quỷ dị quất mạnh vào bụng thiếu nữ trừ yêu sư trước mặt.

「Ghh…!? Khụ, khục……!!?」