「Gi…Gigiigiigi!? Gi…Gii…i………」
Nó vừa phát ra những tiếng thét nhỏ bé và ghê tởm, vừa quằn quại trên nền đất, trông chẳng khác gì một kẻ đang chết đuối, vùng vẫy tuyệt vọng giữa lòng nước. Ngay cả khi cái đầu đã bị chém toạc làm đôi, sinh mạng đó vẫn chưa tắt, rõ ràng nó không phải là sinh vật bình thường.
Con yêu quái đang hấp hối bị Yêu đao ngoạm lấy kia, trong phút vùng vẫy cuối cùng, đã phun ra một thứ toàn thân trắng toát, không có mắt, hình dạng tựa như một con lươn yêu dị... Có lẽ đó chính là bản thể thật sự, hoặc là phân thân, hay một phần tách ra từ con yêu quái kia. Nó không chạy xuống cống mà lại hướng về phía Murasaki, cũng không loại trừ khả năng nó còn sở hữu năng lực ký sinh.
...Dù sao đi nữa, một khi đầu đã bị bổ nát, chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
「Đ-đại nhân... tôi đã thu hồi xong rồi đây」
「Hử? ...Àa, cảm ơn.」’
Ten dẫn đường sợ hãi rút thanh đoản đao đang cắm trên thân thể con quái vật đang giãy giụa thảm hại, rồi rụt rè đem trao trả lại cho tôi, đang bị thương không thể cử động. Thanh đoản đao ấy dù sao cũng là một món đồ do chính tay Gorilla rèn nên, giá trị không hề nhỏ. Tôi cứ tưởng hắn sẽ tranh thủ cuỗm trọn luôn, nhưng... hắn lại ngoan ngoãn trao trả, khiến tôi hơi bất ngờ. Dĩ nhiên, tôi không để lộ điều đó ra mặt.
「Không ngờ đến phút cuối cùng mà nó còn nôn ra cái thứ kinh tởm như thế này... Thật đúng là, lũ yêu quái, con nào con này đều khiến người ta buồn nôn.」
Người dẫn đường liếc qua con lươn yêu nghiệt đang co giật trên sàn bằng ánh mắt đầy khinh miệt, rồi lập tức quay đầu, như thể chẳng còn chút hứng thú. Một phần cũng bởi con yêu quái đã bắt đầu bị Yêu đao ngấu nghiến với những âm thanh kinh hoàng, răng rắc vang dội.
Khung cảnh yêu đao không chút thương xót, thản nhiên nhai sống Con Yêu quái đang gào thét, giãy dụa để thoát thân, quá đỗi sống động và ám ảnh, ngay cả tên dẫn đường và Murasaki cũng đều dồn hết sự chú ý vào đó.
「Gigi... lạ…nh...Đa…u...」
Bởi vậy, tiếng than khóc yếu ớt của sinh mệnh nhỏ bé đang hấp hối dưới chân, chỉ mình tôi nghe thấy. Một sinh vật thảm hại và đáng thương, há miệng như cá mắc cạn, tuyệt vọng quằn quại như đang cầu xin điều gì đó.
「Vẫn…chưa…thể…chết...? Gi...Gi...」
Con lươn hấp hối ấy, thều thào những tiếng thì thào đứt quãng. Từ đó, tôi có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, đau đớn, oán than... và cả nỗi cô độc. Thứ phát ra từ miệng nó, không còn là tiếng nói của yêu quái nữa, mà đúng hơn là...
「Không...đâu, Gi... gigi...chưa…đâu...vẫn chưa…đâu...chưa…thể….kết thúc.. gu... gi... gi...」
Run rẩy, con yêu quái không ngừng thì thào, cầu xin, khẩn nài. Cuối cùng, nó hít vào một hơi thật sâu, rồi... mãi mãi im lặng. Cái đầu ngẩng lên nhìn trời rồi ngã gục xuống đất, không còn động đậy nữa.
「……………」
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn xác con yêu quái bé nhỏ ấy, không thốt một lời nào. Ban đầu khi Murasaki được tái sinh, cô ấy hầu như kế thừa trọn vẹn ký ức và nhân cách. Dù vật liệu lần này kém xa Murasaki, nếu gom từ nhiều người thì vẫn có thể lưu giữ ký ức ở mức độ nhất định.
Và điều đáng sợ là, trong trí nhớ con người, những ký ức sâu đậm nhất chính là nỗi đau trước cái chết, nên khi trở thành yêu quái, loại ký ức đó lại càng dễ được kế thừa......
「...Thật đúng là, chẳng có chút cứu rỗi nào cả」
「Hể? Ngài vừa nói gì sao?」
「Không có gì, lảm nhảm thôi. Chỉ là... chút cảm xúc vớ vẩn」
Tên dẫn đường đưa ánh mắt nghi hoặc về phía tôi, tôi chỉ thuận miệng gạt đi như vậy. Phải, đây chỉ là thứ cảm xúc ích kỷ và tự mãn rẻ tiền.
Nói ra thì thừa thãi, thế giới này vốn chẳng hề có lấy một tia cứu rỗi nào, và ngay cả bi kịch của những 「kẻ từng là con người」 đang nằm chết dưới chân tôi cũng chưa hẳn là kết cục bi thảm nhất trong thế giới tàn khốc này.
Vậy nên, tôi vốn không cần phải đồng cảm, cũng chẳng cần phải thương xót. Đáng lẽ là vậy. Nhưng... dù vậy thì...
(Gia đình, sao...)
Ngay khi suy nghĩ ấy thoáng qua, cơn đau nhức dữ dội lập tức bùng lên, khiến tôi phải ôm đầu, nhăn mặt vì đau đớn. Khốn kiếp, kể từ khi bị ả điên tự nhận là 「mẹ」 đó can thiệp vào tâm trí, đầu tôi lúc nào cũng âm ỉ đau đớn như sắp nổ tung. Tôi đã cố làm ngơ, nhưng ký ức trước sau chuyện đó trở nên mơ hồ, chỉ cần suy nghĩ sâu thêm chút nữa là ý thức tôi sẽ rơi vào hỗn loạn.
「H-hà... vậy, vậy sao. À mà... hya!? Đ-đại nhân!? Cái thứ đó... đang bò tới đây đấy!!」
Tên dẫn đường đột nhiên phát hiện ra gì đó, kinh hoàng chỉ tay về phía trước. Nhìn theo hướng đó, tôi thấy Yêu đao, sau khi nuốt trọn yêu quái, đang chậm rãi bò về phía này.
「A... u...」
「Murasaki-sama, xin người hãy bình tĩnh. Thần đã quan sát nên biết rõ. Đó là đao của người. Nên nó sẽ không tấn công chúng ta đâu」
Tôi trấn an, an ủi Murasaki đang sợ hãi ngồi bệt xuống sàn, quên cả vết thương lẫn bộ y phục rách nát. Dĩ nhiên, cũng chẳng phải xuất phát từ thiện ý.
(Dù gì thì nó cũng là Yêu đao... nếu chủ nhân để bị xem thường, sớm muộn gì cũng bị phản bội. Đến lúc đó, chúng ta đều tiêu đời)
Ngay từ đầu, dù trong game nguyên tác, thanh『Căn Thiết Thủ Tước Hoàn』này bị gán mác là Yêu đao (cười), nhưng thật ra cũng nhờ gia tộc Ako nổi danh về kiếm thuật nên mới kiểm soát nổi. Nếu là một nhân vật quần chúng như tôi, một khi nó trở mặt thì chắc chắn sẽ bị xé xác ngay lập tức. Vậy nên, buộc phải để Murasaki giữ vững dây cương của nó.
...Dù sao đi nữa, đã bị các đời chủ nhân Ako đập cho nên thân (theo nghĩa đen), Yêu đao này cũng khó mà vượt qua nỗi ám ảnh để quay lại tấn công con người.
Trong game chính cũng như ngoại truyện, chưa từng có trường hợp đó. Trường hợp Murasaki bị Yêu đao đâm chết là khi cô đã bị tái sinh thành Yêu quái, chính xác hơn là, do trong lúc chiến đấu với cha mình, cô bị thương nặng không thể khống chế được Yêu đao… Nói cách khác, yêu đao này, dù rơi vào「Hình Thái Săn Mồi」hung bạo, cũng không thể vì đói bụng mà quay sang tấn công người....Lẽ ra là vậy.
「Eh…?」
Tiếng ầm vang dội, rồi cảm giác nhẹ bẫng khiến tôi nhận ra mình đang lơ lửng trên không trung. Không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đầu óc tôi trở nên trắng xóa vì hoảng loạn. Hả? Cái quái gì đây? Chuyện quái gì đang diễn ra?
「Ah…?」
Ngay sau đó, cơn đau dữ dội chạy dọc cánh tay trái làm tôi tỉnh táo. Tầm nhìn bị đảo ngược, tôi kịp nhìn thấy tay trái của mình...Cánh tay trái đã hoàn toàn bị bẻ gãy, gập về một hướng kỳ dị.
「Agh!? Gaaaaaaaahhhhh!!??」
Bị quật mạnh xuống sàn cống ngầm, cảm xúc đầu tiên trong tôi là nghi hoặc và bối rối. Chuyện gì vậy? Ai làm? Tại sao lại thế này?
Miệng trào máu, tôi uốn éo thân mình ngửa lên trời, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng nhận ra nguyên nhân. Có vẻ tôi đã bị húc. Con Yêu đao đang trong 「Hình Thái Săn Mồi」 ấy, giờ đang dán chặt ánh mắt thù địch và cảnh giác cực độ về phía tôi.
「...Tại sao...?」
Tôi không hiểu. Không thể hiểu được. Chỉ biết rằng bản thân đang bị đẩy vào tình thế vô cùng nguy hiểm. Trong khi đầu óc ngập tràn nghi vấn, Yêu đao tiếp tục biến hình, trông càng lúc càng hung ác kinh hoàng, rõ ràng nó đang muốn giết tôi.
「H-Hả... Không đùa đấy chứ... Đồ vô ơn…!」
Tôi đã giúp nó đạt tới 「Hình Thái Săn Mồi」, vậy mà... Đối mặt với thực tế quá sức bi thảm này, tôi chỉ còn biết cười khổ trong nước mắt. Một kiểu trốn tránh hiện thực tuyệt vọng. Haha, thật sự muốn khóc quá đi mất.
『GUOOOOOOOOOOOOO!!!』
Trong khoảnh khắc đó, Yêu đao hung hãn rống lên, lao thẳng tới chỗ tôi….
-
「N-Này, ngươi đang làm gì vậy...!? D-Dừng lại ngay!! Rốt cuộc là tại sao...!!?」
Trong suốt ngày hôm nay, Ako Murasaki đã bao lần tái mặt, nhưng lúc này đây, nàng hét lên với vẻ mặt vặn vẹo nhất.
Chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột. Thanh kiếm biến hóa thành con yêu quái dữ tợn kia, nàng, trong trạng thái đã suy kiệt đến mức cực hạn, không chắc bản thân có thể khống chế nổi hay không. Dù hắn đã trấn an nàng, song nỗi bất an vẫn không thể xóa nhòa. Thẳng thắn mà nói, nàng thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị con yêu quái đó siết chặt rồi xé xác ra như đã làm với những con yêu quái kia. Thế nhưng... thế nhưng, tình cảnh hiện tại còn tồi tệ hơn cả việc bản thân bị ăn thịt.
Thanh yêu đao...『Căn Thiết Thủ Tước Hoàn』 trong hình hài đại xà, hoàn toàn phớt lờ nàng chậm mà cãi tiếp cận. Thân thể to lớn ấy lướt qua sát bên nàng, nhảy xổ lên, và tấn công bằng một cú húc đầu, nhưng mục tiêu lại là tên đầy tớ kia. Thậm chí, ngay trước khi va chạm, nàng còn thấy từ đầu nó mọc ra vô số lưỡi dao, như để tăng cường sức sát thương. Trong ánh nhìn đó là sát ý và thù địch ngùn ngụt được phô bày.
「Tại sao ngươi lại làm chuyện này!? Negiri, trả lời ta...!!」
Murasaki hét tên gọi tắt của thanh đao, tra hỏi nó. Thế nhưng Yêu đao chẳng thèm liếc mắt đến nàng, chỉ lầm lũi trườn đến chàng thanh niên đang nằm rên rỉ trên sàn. Dù bộ pháp y màu đen hắn mặc khiến vết bẩn khó thấy rõ, nhưng từ vũng máu đỏ tươi đang lan rộng dưới thân hắn, lượng máu mất đi rõ ràng là không hề ít. Thêm một chút nữa thôi là tính mạng sẽ nguy kịch.
「……!? Negiri!! Ngươi không nghe lệnh ta sao!? Lệnh từ chủ nhân của ngươi là ta đấy!?」
Nàng thiếu nữ cuống cuồng, lao ra chắn trước mặt Yêu đao, dang rộng hai tay ngăn cản. Bộ y phục rách nát do trận chiến với yêu quái trước đó khiến dáng vẻ nàng cực kỳ thảm hại, song trong lúc tuyệt vọng, nàng chẳng còn tâm trí để mà để ý.
『………』
Yêu đao chỉ liếc nhìn nàng bằng cặp mắt đỏ thẫm phát ra ánh sáng quỷ dị, rồi chẳng mấy chốc lại tỏ vẻ như mất hứng, vòng qua bên nàng tiến về phía chàng thanh niên. Hoàn toàn bị xem thường, lòng tự tôn của Murasaki như bị giày xéo tàn nhẫn.
「………!!? Ta đã bảo dừng lại rồi cơ mà………!!?」
Chần chừ một chốc, nhưng rồi Murasaki lập tức gào to, vươn tay chạm vào thân con đại xà. Ngay tức thì, khuôn mặt nàng vặn vẹo vì đau đớn. Vảy của yêu đao vốn cấu thành từ vô số lưỡi dao sắc bén, huống chi còn đang chuyển động, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đủ để chuốc lấy thương tích nghiêm trọng. Huống hồ, cánh tay phải của nàng vốn đã bị xuyên thủng trong trận chiến với yêu quái mới nãy, nên cơn đau lần này càng thêm khủng khiếp. Dẫu vậy, nàng vẫn không buông tay. Máu đỏ thấm đẫm bàn tay, nàng lại một lần nữa hạ lệnh.
「Ta ra lệnh cho ngươi, không được cử động!! Ngươi thừa biết nếu còn nhúc nhích, hậu quả sẽ ra sao mà………!!?」
Nàng đang dùng chính thân thể mình để uy hiếp. Murasaki không biết Yêu đao nghĩ gì về mình. Nhìn từ việc nó phớt lờ mệnh lệnh của nàng, nàng cũng có thể đoán được phần nào... nhưng chuyện đó lúc này không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là thân phận của nàng. Dẫu sao nàng cũng là con gái chính tông của nhà Ako, mà giờ đây lại lấy thân mình ra ra lệnh cho Yêu đao. Nếu nó tiếp tục phớt lờ và cử động thêm nữa, vết thương trên tay nàng sẽ càng thêm thê thảm.
Murasaki thừa nhận bản thân bị thanh đao coi thường. Nhưng đồng thời, nàng cũng hiểu mình có thể làm con tin. Nếu Yêu đao cứ thế hành động, gây thêm thương tích cho nàng, thì dù nàng có là nỗi nhục của nhà Ako đi chăng nữa, thì vẫn là hậu duệ trực hệ của gia tộc. Khi đó, người ta sẽ xử trí yêu đao này ra sao...『Căn Thiết Thủ Tước Hoàn』hẳn không phải loại yêu vật tầm thường đến mức không hiểu điều đó.
『…………』
Con yêu quái thép dừng lại trong chốc lát, trừng mắt nhìn Murasaki đang chạm vào thân mình. Thấy vậy, Murasaki tin rằng mình đã chiến thắng. Thế nhưng...
「……!? Ngươi... ngươi đến mức này mà vẫn phớt lờ mệnh lệnh của ta sao, đồ...!!?」
Khuôn mặt Murasaki nhăn nhó vì đau đớn. Yêu đao, thay vì chịu khuất phục, nó đã rút hết các lưỡi dao mọc ra, để thân thể trở lại trạng thái trơn láng bạc màu, lướt nhẹ qua tay nàng. Vệt máu đỏ tươi hằn thành một đường dài trên thân thể trắng bạc ấy.
「H-Hiii!? D-Đại nhân, nguy rồi. Ch-Chạy mau... hiiiiaaaa!?」
Tên dẫn đường đang cố gắng kéo chàng trai đẫm máu bỏ chạy, thì bị đại xà ngoạm lấy nhẹ nhàng.
「Đ-Đợi đã!! Ta còn chưa tắm rửa sạch sẽ, người đầy mồ hôi, chẳng ngon nghẻ gì đâu!! Đợi đã, đợi đã, tha cho ta đi, ta còn có em gái nhỏ đang đói bụng... fugh!?」