Duyên là sự gắn kết, là mối quan hệ, là mối ràng buộc.
Định nghĩa ấy vô cùng rộng lớn, không chỉ bao gồm huyết thống như cha mẹ, anh chị em, mà còn có những mối duyên xã hội như chủ - tớ, thậm chí là duyên vật dựa trên sở hữu, và sau cùng, có thể mở rộng đến tận tập thể như làng mạc, tổ chức, quốc gia.
Trong các loại nguyền chú, cũng có không ít những loại dựa trên duyên này mà thi triển. Ví dụ điển hình chính là loại chú nguyền cổ điển sử dụng búp bê rơm. Khâu tóc hay vật dụng của đối phương vào rơm để nguyền rủa họ. Hoặc nhắm vào cả gia tộc hay làng xóm của đối phương, men theo oán duyên mà dẫn dắt tà linh hay oan hồn đến ám hại. Nguyền chú tìm người cũng là một loại nguyền rủa độc ác như vậy.
Duyên càng gần, điều kiện càng rõ ràng thì sức mạnh lúc đó càng lớn. Ngược lại, nếu duyên mơ hồ, phạm vi rộng, thì ảnh hưởng đến một cá nhân sẽ bị pha loãng, yếu đi.
Và điều đó cũng đúng với cảm xúc được gửi gắm vào. Cảm xúc càng mãnh liệt, sợi duyên ấy lại càng bền chặt, càng sâu sắc...
Thời khắc ấy chỉ vừa mới lùi lại đôi chút. Chính vì thế, nàng mới cảm nhận được. Thông qua mối liên kết sâu sắc giữa tâm khảm của bản thân và chàng, nàng đã thấu hiểu được sự quyết tâm, sự dứt khoát, và cả ý chí của người ấy. Dĩ nhiên, tất cả đều dựa trên lăng kính giải thích đầy thiên vị của chính nàng.
Khi nàng chống người khỏi chăn, mái tóc đen tuyền óng ả cọ vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ rồi đổ nghiêng Từ giữa những lọn tóc ấy, phần gáy mềm mại khẽ lộ ra.
「Chờ đấy. Thiếp sẽ đến ngay.」
Một tiếng thở dài khẽ vang vọng.
Địa điểm là bên trong chiếc ngưu xa, nơi đã hóa thành một 「Mayoiga」. Trong khoang phía trên, phía sau tấm màn treo, một nữ nhân đang ẩn mình trong giấc ngủ mơ màng thì đã hoàn toàn thức tỉnh từ lâu.
Nàng đứng dậy nhẹ nhàng từ chỗ nghỉ, giữa màn đêm tối đen tựa như phủ đầy mực tàu, thân hình trắng mịn mảnh mai của nàng lại như được ánh sáng huyền ảo chiếu rọi, nổi bật tới lạ thường. Một thân thể săn chắc, bóng mượt...
Phải, hiện tại nàng hoàn toàn khỏa thân. Mồ hôi nhẹ thấm ướt thân thể, trông nàng như một nữ thần trong hình hài nguyên thủy, không một mảnh vải che thân. Thân thể ấy đang ửng đỏ, thở ra những tiếng thở mê người, đôi gò má đỏ rực. Trông nàng như đang say đắm trong tình ái, như đang đắm chìm trong lạc thú. Mà thực tế, cả hai đều đúng.
Chỉ vừa mới lúc nãy, những gì nàng làm trong chiếc chăn ấm ấy không gì khác ngoài hành vi an ủi bản thân đúng theo nghĩa đen. Thương nhớ người mình yêu, tưởng tượng ra cuộc hội ngộ giữa hai người, rồi lại thả hồn vào những ái tình hư ảo mà thêu dệt nên trong đầu.
Như một trò chơi thuở ấu thơ, những lời thì thầm ngọt ngào văng vẳng bên tai, nàng đượcn siết chặt trong vòng tay cường tráng được tôi luyện của chàng, đôi gò bồng đảo bị ngấu nghiến mãnh liệt như trẻ thơ khát sữa, thân thể bị xâm chiếm thô bạo tựa mãnh thú, bị dày vò đến tận cùng. Sau cùng, nàng tiếp nhận dòng yêu nồng cháy sôi sục ấy vào tận sâu trong bụng, rồi cùng nhau thăng hoa... Những hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng.
Được yêu thương vô tận, được đắm mình trong sự ngọt ngào từ người yêu, đó là giấc mộng đẹp đẽ nhất, nhưng chỉ mơ thôi thì chưa đủ. Nàng phải dùng chính ngón tay của mình để thực hiện. Mỗi lần làm thế, nàng lại run rẩy, rên rỉ, khóc trong hạnh phúc, rồi lên đỉnh. Lặp đi lặp lại. Nhưng rồi thực tại phũ phàng ập đến, đó chỉ là hành vi giải tỏa đơn độc, trống rỗng. Và nàng lại khóc.
Dẫu vậy, điều này không phải là sự kiện đặc biệt gì của ngày hôm nay. Đó đã là thói quen của nàng. Một phần trong đời sống thường nhật.
Đau đớn, hạnh phúc, yêu thương... Nhưng hơn tất cả, đó là khoảng thời gian duy nhất nàng có thể hoàn toàn cởi bỏ mọi thứ, trút bỏ mọi vỏ bọc. Với nàng, đó là điều quý giá. Là sự an ủi. Là lý do để sống.
Nhưng giờ nàng hành động. Dù đó là khoảnh khắc quan trọng, nàng vẫn phải rời đi. Đó là điều hiển nhiên. Sự mỏi mệt sau một đêm dài săn yêu quái, sự kiệt quệ sau hành vi tự sướng trong chăn, tất cả đều không còn quan trọng lúc này. Với nàng hiện tại, mọi điều còn lại đáng để cân nhắc.
Nàng giấu chiếc hakama nam nhân ướt đẫm tình dịch của nàng, dưới gối như thể giấu một báu vật của trẻ thơ. Sau khi cẩn thận cất giấu, Onizuki Hina xoay người rời khỏi màn, khoác lên mình trang phục chiến đấu hoàn chỉnh để diệt yêu, búng ngón tay, lập tức ánh lửa trong chân đèn sáng lên.
Trong căn phòng được ánh sáng đỏ trắng soi rọi, nó hiện ra như thể đã có mặt từ trước, một chú linh điểu với hoa văn cầu kỳ đang nhìn nàng chằm chằm. Cặp mắt chim khó đoán của chú linh ấy lướt qua thân thể Hina đã mặc giáp nhẹ.
『Ồ, chuẩn bị ra ngoài sao? Trong đêm thế này, chẳng hay định đi đâu vậy? Hay lại định vượt mặt ta chăng? Nhưng quanh đây hình như đã hết con mồi rồi mà?』
Chú linh kia, kẻ sai khiến nó, đã biết rõ nữ nhân trước mắt đã đi khắp nơi để lập công, thậm chí dấn sâu vào tận hang ổ, thiêu rụi, tiêu diệt sạch sẽ lũ yêu quái chẳng chút nương tay.
「Đừng đùa nữa. Ngươi rõ mà. Chàng ấy đang gặp nguy hiểm. Ta cảm nhận được.」
Trước lời hỏi đầy mỉa mai của em gái, Hina trả lời dứt khoát. Với vẻ thờ ơ đến cực độ, không chút quan tâm, như thể mọi thứ đều vô nghĩa. Quả thực, với Hina, điều đó chẳng đáng bận tâm. Thứ nàng cần từ kẻ trước mặt lúc này chỉ là vài lời xác nhận cuối cùng mà thôi. Ngay từ khi ả đàn bà kia sai linh thú đến tiếp xúc, nàng đã có được câu trả lời cho mình rồi.
『………Phía Tây xa xăm, một vùng đất gọi là Hotoya. Ta đã chuẩn bị nền móng rồi, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ. Ngươi sẽ giúp ta chứ?』
Giọng chú linh ngân lên như chuông ngân. Hina không đáp. Sau khi chỉnh trang xong xuôi, nàng rời khỏi ngưu xa. Không phải nàng phớt lờ, chỉ là với Hina, câu hỏi ấy không xứng đáng để đáp lời.
Bởi vì, nếu là người thân, là phu thê, thì việc giúp đỡ nhau mà không toan tính thiệt hơn là điều hiển nhiên.
...Bởi vì phải là như vậy mới đúng.
Cho nên Hina vui vẻ lên đường. Hướng về nơi có người nàng yêu dấu. Hướng tới để cứu người chồng yêu quý khỏi cơn nguy nan. Dẫu phải hy sinh mọi thứ cũng không tiếc.
Ra khỏi cỗ xe, trước mắt là cánh đồng dưới ánh trăng. Một doanh trại đêm được dựng lên trong kết giới ở nơi sâu thẳm, vượt xa tầm tay con người.
「Hina-sama?」
「Tiểu thư, người ra ngoài trong bộ dạng đó... chẳng hay có chuyện gì vậy...?」
Vài trừ yêu sư và đầy tớ đang trực đêm vô tình thấy nàng, bị khí chất khó diễn tả của nàng làm cho nghẹn lời, nhưng vẫn cất tiếng gọi.
Song, nàng không đáp lại lời gọi nào. Thay vào đó, nàng triệu hồi hoàng long vàng kim, thần long truyền thừa của tộc Onizuki, để cưỡi lên.
「Cái... cái gì vậy!?」
「Xin hãy dừng bước! Tiểu thư định đi đâu vậy!?」
Bọn họ cảm nhận được nàng sắp hành động, nhưng không ai biết ý định hay nơi đến của nàng, chỉ có thể hốt hoảng cất lời ngăn cản. Nhưng chẳng lời nào còn lọt tai nàng nữa.
Tiếng vo ve của côn trùng, chẳng khác nào tạp âm không đáng nghe.
『………Đúng là một người đàn bà đáng khinh』
Nhìn theo bóng dáng người chị vừa gạt bỏ mọi thứ mà bay đi cùng rồng, từ phía bên kia chú linh, người em gái chỉ lạnh lùng thốt ra một câu như vậy…
-
Giữa lúc nghi lễ đang diễn ra, một con sói bán yêu đột nhiên xông thẳng vào giữa đám đông. Những lời mà ả thốt ra đã đủ khiến dân làng kinh hãi tột độ, rơi vào hỗn loạn.
Những kẻ từng trợ giúp việc áp giải ả đều bị ả nguyền rủa, chửi mắng, những lời đe dọa đầy rẫy tâm lý bạo ngược và ác ý, cùng với tiếng gào rú và âm thanh chấn động vang vọng từ lũ quái vật nơi xa, tất cả đã khiến những lời lẽ ấy trở nên vô cùng đáng sợ. Mà dân làng thì lại quá yếu đuối với loại khủng hoảng thế này.
「Ngươi tưởng là chạy được sao? Tất cả cứ đứng đó run rẩy đi, cho đến khi bị chúng xé xác mà chết hết đi!! …………À chết, ta dọa hơi quá tay rồi thì phải?」
Ngay cả khi rời đi, Iruka, vừa dữ tợn uy hiếp bọn họ, vẫn còn liếc nhìn lại phía sau và bất giác lẩm bẩm như thế. Mức độ hỗn loạn của dân làng quả thực thảm hại đến mức ấy. Mọi người hét toáng lên, nhốn nháo cả lên, chẳng biết phải làm gì ngoài việc ngu ngốc chạy qua chạy lại.
「Bình tĩnh lại cho ta!!」
Người quát lớn chính là trưởng làng của vùng đất này, Hotoya Yoshinori, đang là chủ trì dẫn đầu nghi lễ.Tiếng quát đầy khí thế, khó tin là phát ra từ một người tuổi cao như ông, vang lên khiến dân làng lập tức im bặt, đồng loạt quay ánh mắt về phía vị trưởng làng. Sự hỗn loạn bắt đầu lắng xuống.
「Tập hợp toàn bộ dân cư đang ở khu hạ trại ngay lập tức!! Đưa họ vào tị nạn trong phủ của ta. Katahiko!」
「Rõ! Gửi kỵ binh đến các đồn trại và làng lân cận! Đám đàn ông sẽ do ta chỉ huy. Một nửa lo việc thu gom người ở lại trong nhà, nửa còn lại tăng cường phòng thủ cho phủ! Kẻ giữ chìa khóa, mở khóa kho ngay!!」
Yoshinori dập tắt hỗn loạn, còn Katahiko, người từng có kinh nghiệm chiến trận, thì nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh cụ thể. Vốn là một ngôi làng vùng quê, dân cư bảo thủ và tuân theo quyền uy, thêm vào đó là mối quan hệ gần gũi giữa dân và tầng lớp cai trị, nên người dân răm rắp nghe theo mệnh lệnh của Yoshinori và Katahiko. Phụ nữ, trẻ con, người già được ưu tiên đưa về phủ, còn đàn ông thì theo các tổ đội đã được quy định từ trước để làm công tác hướng dẫn sơ tán, thu gom dân cư và phòng vệ.
「Hôm qua ở trạm dịch có chuyện rối ren thì phải. Nếu đến khu đó, chắc chắn sẽ gặp được mấy tên trừ yêu sư. Trông cậy vào ngươi đấy!」
Katahikovừa dặn dò một thuộc hạ thân cận đang chuẩn bị phi ngựa đi, vừa tiễn hắn rời đi. Sau đó, y liếc nhìn về hướng có âm thanh chấn động vang lên và nheo mắt lại.
(Tiếng chấn động vẫn chưa dứt? Lẽ nào… đang có giao chiến?)
Phải, đó là tiếng chấn động. Không chỉ tiếng gào rú của yêu quái, mà còn có cả tiếng nổ rền vang. Là âm thanh của chiến đấu. Chuyện này thật kỳ lạ. Nếu những lời của Iruka là thật, thì âm thanh kia là gì? Trong làng, chỉ có Katahiko và thuộc hạ của y là có thể chiến đấu với yêu quái, mà phần lớn thuộc hạ ấy hiện đang có mặt ở đây. Vậy thì ai là kẻ đang giao chiến…?
「Không thể cho người đi do thám được. Dù sao thì… chỉ còn cách đón đánh thôi…」
Chạy trốn là điều không thể. Địch mạnh yếu ra sao vẫn chưa rõ. Mà việc sơ tán hơn ngàn dân làng sẽ mất bao nhiêu thời gian thì không ai dám chắc, lại còn nguy cơ bị tấn công giữa lúc đang di chuyển thì càng không chống đỡ nổi. Quan trọng nhất là triều đình đã ra lệnh cấm tuyệt đối việc bỏ rơi vùng đất có linh mạch. Chỉ có thể cố thủ cho đến khi viện binh đến.
Vấn đề nằm ở chỗ, phần lớn nam giới có thể chiến đấu đều là dân thường chưa qua huấn luyện. Bản thân Katahiko từng giết cướp và yêu quái trong thời gian phục vụ triều đình, thuộc hạ thân tín của y cũng biết dùng vũ khí. Nhưng ngoài số đó ra… chỉ có thể trông đợi vào đám tiều phu hay thợ săn mà thôi. Thật sự quá mong manh.
「Này, tháo mấy viên ngói trên mái phủ ra. Tệ lắm thì cả phụ nữ và trẻ con cũng phải tham chiến. Ít nhất ném vật từ trên xuống thì vẫn làm được.」
「V-Vâng…!! Tôi sẽ truyền lệnh ngay!!」
Katahiko túm lấy một nữ tỳ đang sơ tán và ra chỉ thị. Sau khi liếc nhìn bóng dáng cô chạy về phía phủ, y khoanh tay lại, vừa quan sát xung quanh vừa chau mày.
(Nếu cố thủ trong phủ, liệu có trụ được một ngày không?)
Dù vậy, trong khoảng thời gian ấy, hơn một nửa đàn ông trong làng chắc sẽ bị yêu quái nuốt chửng. E rằng một ngày rưỡi, không, chưa đến hai ngày là cùng.
Tệ nhất thì chỉ cần bảo toàn được tộc trưởng và gia quyến... Với tư cách là một samurai, một hộ vệ, Katahiko đã sẵn sàng chấp nhận vai trò của mình, chấp nhận nơi sẽ bỏ xác. Y đã hạ quyết tâm.
「Katahiko-sama!」
「!? Có chuyện gì thế, Suzune? Ta biết là cô mong chờ lắm, nhưng lễ hội hôm nay tạm hoãn rồi. Mau quay về phủ đi.」
Ngay khi đang chuẩn bị tâm lý cho cái chết, Katahiko nghe có người gọi tên mình liền quay đầu lại. Thấy gương mặt đầy lo sợ của một nữ tỳ quen thuộc, y cố tình cợt nhả như một bề trên để trấn an nàng.
「Đừng đùa nữa! Tiểu thư, tiểu thư người…!?」
Biểu cảm ung dung mà một hộ vệ như Katahiko cố duy trì lập tức tan biến bởi vẻ mặt hoảng loạn cùng những lời nàng nữ tỳ sắp sửa nói ra.
-
Chỉ cần sơ sẩy là chết ngay, mà cho dù không sơ sẩy cũng vẫn có thể chết như thường. Đám yêu quái này, không chỉ toàn những kẻ mạnh hơn hẳn, mà đến cả những kẻ yếu hơn cũng chẳng biết đang che giấu thứ gì.
Từ khi sinh ra trên thế gian này, và kể từ khi trở thành một đầy tớ, tôi đã nhiều lần đối mặt với hiểm họa. Dù có bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ, thậm chí chính bản thân tôi cũng thấy kỳ lạ không hiểu vì sao mình có thể sống sót đến ngày hôm nay. Nói cho cùng, có lẽ là vì tôi chưa bao giờ ngừng nỗ lực để sinh tồn chăng?
Dù gì đi nữa, như một phần tiếp nối của sự sinh tồn đó, tôi đã luôn cân nhắc xem liệu có thể tận dụng được yếu tố của Yêu Mẫu mà bản thân từng vô tình hấp thụ trước đây trong phạm vi đảm bảo an toàn hay không.
「Này này, sao lại như thế được? Đòn chém lúc nãy ở cự ly gần đến vậy đó nha? Nói thật là ta thấy nản ghê luôn á.」
Trước cảnh vết thương do phong kích tưởng chừng hoàn hảo đang dần lành lại như tua ngược cuốn băng video, liêm yêu thở dài với nụ cười méo mó. Thậm chí, tất cả vết thương từ trước đến giờ cũng đang dần phục hồi. Dù đau đớn vẫn còn đó.
「Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này? Tại sao lại cảm nhận được khí tức của ả đọa thần điên rồ đó từ ngươi? Đùa à? Là hậu duệ? Thôi đi, đừng giỡn nữa. Bên này đâu nhận được thông tin nào?」
Vừa bối rối vừa kinh hãi, Kamaitachi nhăn mặt đầy vẻ phiền phức. Bọn này đúng là thành viên của Cứu Yêu Chúng rồi.
「Hừ, sao cũng được. Ta chẳng có nghĩa vụ phải giải thích cho tụi bay…… Với lại, vô ích thôi. Các ngươi phải chết ở đây.」
Đã tung cả át chủ bài rồi. Vì em gái, để gia đình tôi tránh xa cái chết dù chỉ một chút, tôi phải giết lũ này ngay tại đây.
(Đúng vậy. Đây thật sự là át chủ bài của ta…)
Giữa cơn nhức đầu khủng khiếp và choáng váng, tôi cắn chặt răng, rồi liếc nhìn nó.
Là một con nhện, con nhện trắng đó. Nó nằm lọt thỏm trong lớp lông đen mọc khắp thân tôi. Nó bám lấy tôi bằng tám cái chân, cắn sâu vào da thịt. Khi nhận thấy ánh mắt tôi, nó ngừng hút máu rồi quay nhìn lại. Hai chân trước giơ lên như vẫy tay chào. Thật đáng ghét.
Sự tồn tại của con nhện con đang gặm nhấm tàn dư của Địa Mẫu Thần dai như kẹo cao su kia, chính là trụ cột để tôi giữ được hình hài và lý trí hiện tại.
Cố tình khiến yếu tố thức tỉnh rồi bạo phát.
Tất nhiên là cơ thể tôi sẽ dị hình hóa, tinh thần cũng nhanh chóng bị xâm thực. Cái khống chế lại sự vượt quá giới hạn đó, chính là con nhện con này. Bằng cách để nó liên tục hút máu, tôi ngăn chặn hoàn toàn quá trình yêu hóa, đồng thời tăng cường năng lực chiến đấu. Tác hại ư? Nhiều đến mức không thể kể xiết. Đây đúng là một con át chủ bài theo nghĩa đen, một chiến thuật liều lĩnh không màng hậu quả. Ngay lúc này đây, khắp cơ thể tôi, cả bên trong lẫn bên ngoài, cơ bắp và mạch máu đang nổ tung từng mảnh. Từng mảnh sau khi bị xé rách thì lại tái sinh, rồi lại bị xé rách tiếp. Không đùa đâu, đau không chịu nổi.Hơn nữa, dường như hiệu ứng của chú nguyền vẫn còn, toàn thân tôi như bị siết chặt. Ngoài cảm giác đau ra thì chẳng còn cảm giác nào khác. Một trạng thái tồi tệ đến cùng cực.
『Vì ngươi đang duy trì trạng thái yêu hóa chưa hoàn chỉnh… nên thật quá liều lĩnh rồi. Trong tình trạng đó, người sẽ không thể cầm cự được lâu đâu?』
Giọng thì thầm sát tai. Nhìn lại thì thấy chim ruồi đang đậu trên vai tôi. Có lẽ vì vai không còn cảm giác nên tôi không nhận ra nó đã đậu ở đó từ bao giờ.
「Trước lúc đó thì tôi sẽ giết sạch bọn chúng.」
Tôi gượng cười, cố ép mấy bắp cơ co rút vận động theo ý mình. Chắc là một nụ cười méo mó. Tự tôi cũng cảm nhận được má mình đang co giật. Con chim ruồi không nói một lời nào. Tôi nhìn về phía trước. Con Kamaitachi đã rời khỏi lưng người sói, đang chống bốn chi nhìn về phía tôi.
「Ogaya, ngươi thật là xui xẻo. Không ngờ ngay từ đầu lại chạm mặt thứ phiền phức thế này. Thật là tệ hại. Mọi thứ đều đã rối tung lên cả rồi.」
Tiếng thở dài, tiếng than vãn, tiếng rên rỉ, sự thất vọng. Cố tình ra vẻ thất vọng, hắn nhìn sang phía này. Nhìn chằm chằm, đầy ẩn ý.
「Hơn nữa, nhìn bộ dạng trước mắt, dường như ngươi cũng không định để bọn ta lặng lẽ cụp đuôi bỏ chạy. Dù sao ta cũng là kẻ yêu hòa bình mà. Tàn nhẫn thật đấy.」
「Ít nhất thì nói dối cũng nên chọn lời tử tế hơn một chút đi chứ.」
Không gì đáng ngờ bằng lời của yêu quái.
Ngay cả khi việc giải phóng Thổ Thần, mục đích lớn nhất của bọn chúng, ít nhất là trong nguyên tác thì lũ yêu quái tấn công cũng nhằm điều đó, đã không còn khả thi, thì với mức độ tổn thất và nhục nhã như hiện tại, việc ra về tay trắng là điều không thể nào có.
Hơn nữa, bọn chúng không ngu. Chúng cũng thừa biết việc tôi biến đổi thế này không phải do một phương pháp thông thường nào cả. Và hiển nhiên cũng hiểu rõ, sự liều lĩnh thế này sẽ không kéo dài được bao lâu.
Vì vậy, tôi phải giết bọn chúng tại đây. Vì gia đình, vì em gái, phải giết bọn chúng ngay tại đây. Chắc chắn phải giết. Dù có phải lấy mạng đổi mạng.
「………」
「………」
Con Kamaitachi và con sói tách nhau ra hai bên, quan sát tôi. Có vẻ chúng đang cố bào mòn tinh thần tôi. Chúng đã nhận ra tôi đang ra sức chống lại bản năng của quái vật đang muốn nuốt chửng tâm trí mình. Chiến thuật khiến đối phương không thể tập trung vào kẻ địch trước mắt vô cùng xảo quyệt. Đáng ghét.
「Nào, mau tới đây đi. Chờ cho ta kiệt sức hả… Nhưng mà chẳng phải các ngươi cũng đâu có nhiều thời gian?」
Ngay cả khi Hagikage đã bị ăn thịt, cũng chẳng có gì thay đổi. Dù sao thì, Uemon và các binh lính quan quân chắc chắn đã nhận được tin và đang tức tốc tiến đến thôn. Đối với một trừ yêu sư, đó là lựa chọn hiển nhiên. Không biết sống chết lúc nào, nên trước khi tham chiến hẳn đã gửi đi ít nhất một báo cáo.
「Vội vàng ghê. Đừng hấp tấp vậy chứ. Cảm giác bị dồn ép đôi khi cũng có chút thi vị mà?」
Con Kamaitachi trước mặt, đương nhiên là không thể không biết điều đó. Trước lời nhắc nhở của tôi, nó chỉ cười khẩy cho qua, nhưng trong nụ cười ấy đã thấp thoáng chút sốt ruột.
Khoảng cách giữa tôi và bọn quái vật dần dần thu hẹp. Trán ướt đẫm mồ hôi. Mặt tái xanh. Một cơn đau âm ỉ vang vọng trong đầu. Bọn yêu quái vẫn không ngừng chờ đợi sơ hở.