Trong ngục thất dưới lòng đất, thân thể ấy bị vứt bỏ một cách vô cùng tàn nhẫn.
Bị trói chặt trong tấm chiếu rồi tra tấn tàn khốc, thế nhưng đến cả như vậy vẫn chưa đủ để thỏa mãn, đám đầy tớ tầm thường điên cuồng trong cơn ghen tỵ và phẫn nộ còn không ngừng mắng nhiếc, đá đạp, đánh đập, hắt nước lạnh lên đầu cậu. Cậu bé trai nhỏ tuổi, phải chịu đựng cả hình phạt nghiêm khắc lẫn đòn thù tàn độc, nay đã trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, hấp hối cận kề cái chết.
Đã chẳng còn phân biệt được bản thân còn sống hay đã chết. Cảm giác tay chân cũng trở nên mơ hồ, chỉ có thứ đau đớn âm ỉ là vẫn còn cảm nhận được phần nào.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân cộc, cộc đang bước xuống bậc thang. Âm thanh ấy vang lên như thể từ nơi xa xăm, lại như sát ngay bên tai, nhưng đầu óc cậu đã hỗn loạn đến mức chẳng thể nhận thức rõ ràng được điều gì.
Cậu nhận ra ánh sáng đang tiến lại gần từ phía bên kia song sắt. Lơ đãng hướng ánh nhìn về phía đó. Có hai bóng người dừng lại trước cửa ngục sắt.
「Là thằng nhóc này đấy, Yunshoku.」
「Trông thật thảm hại. Không khác gì giẻ rách nát. Có ổn không đây? Nếu đã tàn phế thì cũng chẳng dùng được đâu?」
「Nếu vậy thì cũng chẳng sao, lệnh trên bảo thế mà. Dù gì thì việc nó gây ra cũng đâu phải chuyện nhỏ. Ngược lại, được cho cơ hội sống thế này đã là nhân từ lắm rồi đấy.」
Tên cai ngục cười nhạt mà nói. Quả thực, theo một nghĩa nào đó thì điều đó cũng có thể xem là nhân từ. Bởi lẽ với tội lỗi đó, cậu hoàn toàn có thể phải lấy mạng để chuộc.
Đồng thời, đó thực ra cũng là tuyên án tử hình. Xét tới tuổi thọ trung bình của đám đầy tớ, khả năng đứa trẻ này sống tới tuổi già là bằng không. Mà ngược lại, trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên, bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi và cơn đau đớn kinh hoàng, đó mới là viễn cảnh thực tế hơn cả.
Chính vì thế mà là nụ cười khinh miệt. Và người đứng bên cạnh hắn chỉ lặng lẽ đáp lại thái độ đó. Vì sự lạnh nhạt ấy, tên cai ngục chỉ nhún vai, rồi đưa tay gỡ ổ khóa. Hắn lấy ra chìa khóa từ trong ngực áo, lách cách mở chốt.
Một bóng người bước vào trong ngục. Y bước tới, cúi nhìn đứa trẻ. Đứa bé cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau. Bóng người ấy mở miệng.
「Ta đã nhận lệnh. Từ nay trở đi, có vẻ ta sẽ là người bảo lãnh cho ngươi.」
「Eh? Ah…….」
Trước khi kịp hiểu rõ ý nghĩa của câu nói kia, cậu đã bị nhấc bổng lên. Đôi tay mạnh mẽ nhưng êm ái ôm lấy cậu. Mái tóc dài màu đen lướt qua khuôn mặt cậu, một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng len lỏi vào khứu giác.
Cảm giác ấy khiến đứa trẻ bản năng mà cảm thấy yên lòng, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng. Song, lý trí sâu thẳm trong tâm khảm trí cậu lại chế giễu. Trong tình cảnh này mà còn ung dung được như thế, thật đáng chê cười. Thế nhưng…… mặc cho tất cả, đứa trẻ ấy đã thật sự thấy nhẹ nhõm. Trước người đã cứu lấy mình khỏi địa ngục ấy. Tựa như sợi tơ nhện buông xuống từ thiên đường.
「Trước tiên là trị thương đã. Ở đây thì nhân lực lúc nào cũng thiếu thốn… Liệu mà sống dai vào đấy, nghe chưa?」
Giọng nói cất lên đầy tự tin và ngạo nghễ. Nghe thấy thanh âm ấy, đứa trẻ mơ màng, vô thức ngẩng lên nhìn người đang ôm lấy mình. Và rồi…
『Fufufu… không cần sợ hãi đâu. Cho dù con có đánh mất tất cả những gì cấu thành nên bản thân, thì vẫn còn mẹ ở đây vì con mà, chú cún nhỏ đáng yêu của mẹ?』
Ngay trước mắt và mũi cậu, vị đọa thần tóc xanh biếc đang nở nụ cười, mang theo thiện ý tà dị đầy hiểm ác.
-
「Hic………!?」
Toàn thân đẫm mồ hôi, tôi choàng tỉnh dậy và vô thức bật ra một tiếng thét. Hơi thở gấp gáp. Trái tim đập loạn nhịp, cảm giác mệt mỏi bao trùm toàn thân. Một nỗi sợ hãi không rõ nguồn cơn khiến cơ thể run lên.
「Haa... haa... haa... Vừa rồi là… mơ sao?」
Cảnh tượng cuối cùng trước khi nó tan biến vào hư vô của lãng quên, ấy vậy mà lại mang theo một điều gì đó vô cùng quan trọng. Thế nhưng cảm giác khó chịu như thể bị bôi nhọ, bị xúc phạm ấy khiến tôi bất giác buồn nôn.
「Khốn thật, dạo gần đây toàn là mấy giấc mơ như vậy. Chẳng thể ngủ yên được...」
Vừa đưa tay che miệng, tôi vừa làu bàu. Không rõ là vì căng thẳng hay do áp lực, gần đây tôi chẳng thể ngủ ngon, sự bực dọc cứ thế tuôn trào. Thần kinh như bị chà xát ngược.
Tuy nhiên, những lời than vãn và khó chịu ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Bởi ngay sau đó, ký ức trước khi mất đi ý thức liền ào ạt ùa về trong tâm trí tôi…
「Phải rồi, Iruka và mọi người thì sao...!? Ugh guh!!?」
Ngồi bật dậy, ngay lập tức toàn thân truyền đến cơn đau khiến tôi phải rên lên rồi ngã xuống giường. Có lẽ là do di chứng sau khi hóa yêu, đau nhức cơ bắp, nhưng không chỉ có thế, dường như cả các thớ cơ cũng đang bị cứng lại.
「Đau quá…!? Khốn kiếp, rốt cuộc mình đã bất tỉnh bao lâu... Đây là đâu vậy?」
Vừa nhăn mặt than thở, cuối cùng tôi cũng nhận thức được khung cảnh xung quanh mình và không khỏi bối rối.
Tôi đang nằm trên một chiếc giường trải trên sàn tatami. Đảo mắt nhìn quanh. Đập vào mắt đầu tiên là cánh cửa kéo bằng giấy, tiếp đến là bình phong, ngọn đèn dầu chưa được châm, tủ lược, hộp gương, bàn trang điểm, giá kệ hai tầng, và chiếc màn trướng trống trơn...
「Tiểu thư…? Không, nơi này là…」
Trong thoáng chốc, tôi còn tưởng mình đang ở trong phòng của Gorilla-sama, nhưng rồi nhận ra hoa văn trên bình phong và màn rèm không giống như trong trí nhớ. Ngắm kỹ lại thì các vật dụng trang trí cũng khá giản dị. Thế nên tôi loại bỏ suy đoán rằng nơi này là phòng của cô ta. Tuy nhiên...
「Hả...!?」
Khi đưa mắt nhìn tiếp, tôi nhận ra có một bóng người phía sau tấm rèm vải dùng để chia phòng tạm thời.
Đó là một bóng người mảnh mai. Thân hình không đầy đặn, mái tóc dài mềm mại cho thấy đó là một cô gái. Có vẻ như cô đang thay y phục thì dừng lại vì nghe tiếng động do tôi tạo ra. Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, rồi bóng người ấy nhẹ nhàng ló đầu ra từ sau tấm rèm. Một cô gái với mái tóc đen mượt mà và đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc.
「Người là… Hina-sama...?」
Tiểu thư Hina của gia tộc Onizuki, được xem là đệ nhất tiểu thư của bản gia, từ sau tấm rèm ló đầu ra, chăm chú nhìn tôi, rồi cất tiếng.
「Tỉnh rồi à? Vừa đúng lúc. Ngươi đã nằm liệt giường suốt bảy ngày rồi. Ta đang băn khoăn không biết nên đánh thức kiểu gì cho phải đây」
Hina điềm nhiên, thản nhiên, như thể chuyện đó là lẽ đương nhiên mà nói ra điều ấy. Trước thái độ ấy, tôi ngẩn người, nhưng rồi bị vô số nghi vấn trào dâng đè nén, định cất tiếng thì vội vã cúi đầu xuống.
Đó là điều đương nhiên. Không chỉ vì bất kính, mà quan trọng hơn, Hina đã rời khỏi sau tấm rèm, tiến lại gần tôi. Mà lại chỉ quấn một lớp vải quanh phần thân trên.
「Không cần đa lễ. Ngẩng đầu lên đi」
「Không, nhưng mà...」
「Hãy nhìn thẳng vào mắt ta mà nói chuyện」
Hina dừng lại ngay trước mặt tôi, vô tư đưa tay nâng cằm tôi lên, bắt tôi ngẩng đầu đối mặt.
「…!」
Ngay trước mắt tôi là vị tiểu thư đệ nhất của gia tộc Onizuki. Gương mặt thanh tú và cứng cỏi của cô ấy khiến tôi liên tưởng đến một mỹ thiếu niên, nhưng làn da trắng mịn lộ ra và vòng ngực lấp ló sau lớp vải quấn lỏng lẻo khiến tôi nhận thức rõ ràng rằng người trước mặt là một phụ nữ. Ánh mắt tôi vô thức lướt qua khe ngực nhỏ rồi vội vã quay đi.
「Hina-sama, mong người đừng xuất hiện với y phục như vậy...」
「Hm?」
Khi tôi rụt rè thốt lên điều đó, Hina khẽ tròn mắt, liếc nhìn thân mình một cái rồi mỉm cười nhạt. Sau đó, cô ấy nói.
「Ngươi cũng đâu có tư cách nói người khác? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra bộ dạng hiện giờ của mình sao?」
「Vâng...?」
Trước lời nói ấy của Hina, đầu óc tôi khựng lại trong khoảnh khắc, rồi vội đưa mắt nhìn xuống cơ thể mình. Và tôi nhận ra.
Rằng tôi đang hoàn toàn khỏa thân, theo đúng nghĩa đen của từ ấy.
Đến cả nội y cũng không có.
「X-xin thất lễ...!?」
Tôi lập tức kéo mạnh tấm chăn đang đắp để che kín phần thân dưới. Và rồi nhận ra. Tấm chăn này không phải vật dụng cá nhân của tôi. Tôi trở nên hoang mang và áy náy.
「Fufu, không cần phải cuống lên như vậy. ...Trước đây chúng ta thường cùng nhau tắm suối mà, nhớ không?」
「Eh...!?」
Trước lời nói kèm nụ cười nhẹ của Hina, tôi hoàn toàn sững người. Hina chẳng để tâm đến phản ứng của tôi mà nói tiếp.
「Y phục của ngươi ở đằng kia. Lát nữa thay vào đi」
Tôi nhìn theo ánh mắt của Hina, thấy ở góc phòng có một bộ hắc y gấp gọn. Trên đó đặt một chiếc mặt nạ Hannya.
「V-vâng... N-nhưng rốt cuộc đây là chuyện gì...!?」
Vừa đáp lời, tôi vừa cảm thấy hoang mang. Có quá nhiều điều khó hiểu. Vì sao tôi lại ở đây? Vì sao Hina lại ở đây? Vì sao tôi lại khỏa thân? ...Đó chỉ là một phần nhỏ trong số đó. Tôi vô cùng rối loạn trước tình huống hiện tại.
「Nếu kể ra thì sẽ rất dài. Nhưng giờ không có thời gian để giải thích. Khi chuẩn bị xong thì đi theo ta」
「…!? V-vâng, rõ rồi. Xin hỏi, phải đi đâu ạ...?」
Hina với vẻ mặt nghiêm nghị nói với tôi. Nhìn thấy biểu cảm ấy, tôi hiểu ngay rằng đây là việc không thể xem nhẹ, liền căng thẳng gật đầu.
「Đến đại điện của dinh thự. Phụ thân đã tỉnh lại... Chúng ta phải đến để biện minh cho sự việc hôm trước」
Ngay sau đó, lời của Hina, như thể đó là điều đương nhiên, khiến tôi không khỏi kinh ngạc đến nín thở.
-
Tôi thật sự bắt đầu hoảng loạn. Bởi người duy nhất có thể ngẫu hứng đứng ra bênh vực tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi chẳng khác nào con cá nằm trên thớt. Hắn muốn nướng, muốn xào hay muốn luộc đều tuỳ ý. Đây chính là tình huống tồi tệ nhất. …Và tôi cũng không còn thời gian để suy tính bước tiếp theo.
「………Xem ra các vị đã tề tựu đông đủ. Vậy thì, hãy bắt đầu buổi nghị sự hôm nay.」
Yuusei cất giọng trang nghiêm. Dù không lớn, âm thanh ấy lại vang vọng khắp căn phòng một cách khó chịu. Các tộc nhân im lặng đáp lời.
「Hina, vất vả rồi. Đừng khách sáo… Ngươi cũng vậy, Yunshoku Hạ Nhân Chúng, sức khỏe ổn cả chứ?」
「Vâng.」
「………Tạ ân gia chủ đã hạ cố quan tâm.」
Gia chủ đầu tiên cảm tạ Hina, rồi chuyển sang hỏi han sức khỏe của tôi. Hina đáp ngắn gọn, còn tôi thì lễ phép trả lời, nhưng sau lớp mặt nạ, gương mặt tôi đang méo mó nhăn nhó tột độ.
(Ngươi là cái loại lo lắng cho ai ngoài Hina sao…!?)
Nếu một ngày nào đó hắn buông ra những lời quan tâm kiểu này, thì ngày đó trời chắc mưa giáo mác mất thôi. Giữ thể diện chăng? Không, với tính cách trong nguyên tác, không khoan nhượng, chẳng ngại tai tiếng, và hành động thiếu suy nghĩ, thật khó mà tin được. Vậy thì, vì lý do gì…?
「Ừm. …Chắc hẳn các người cũng đã rõ rồi. Chủ đề đầu tiên hôm nay, chính là sự việc xảy ra mấy ngày trước.」
Không rõ hắn có nhận ra sự hoảng loạn trong lòng tôi hay không, nhưng gia chủ vẫn bình thản mà trịnh trọng nói ra.
Xét theo tình hình hiện tại, gần như chắc chắn đó là vụ việc đã xảy ra tại làng Hotoya. Không ai cất tiếng, có lẽ mọi người đã biết rõ nội dung rồi.
(Bị đem ra làm vật tế sao…)
Tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng nếu hôm đó tất cả kết thúc, thì kết cục sẽ thế nào. Và ý nghĩa của buổi tụ họp này… Thậm chí được xét xử trong một 「phiên toà」mang tính hình thức thế này cũng còn là nhân từ. Tôi cố giữ bình tĩnh, và chờ đợi lời tiếp theo từ miệng Yuusei.
「Nhằm xác minh sự thật và đưa ra biện pháp xử lý khiến mọi người hài lòng, ta đã cho tổ chức buổi nghị sự này. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. …Không còn thời gian nữa. Bắt đầu thẩm vấn đi. Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng, trình bày đi.」
『Vâng!』
Một con chim trĩ khổng lồ đang chiếm một chỗ ngồi trong nghị trường liền đưa thân ra phía trước, cúi đầu thi lễ rồi hướng ánh mắt về phía tôi. Đó là giọng nói của Onizuki Uemon, người dẫn đầu đội Đông chinh. Con chim trĩ ấy một lần nhìn tôi với ánh mắt ngạo nghễ, sau đó đảo mắt quanh khán phòng rồi cất tiếng trình bày như thể đang hát.
Tôi đã để tên tội phạm Emishi chạy thoát, đã cùng cô ta
tiến về Hotoya, đã thông qua Hina để gọi cô ta đến... Những lời giải thích cho vụ náo động mấy hôm trước được trình bày, có cái là sự thật, có cái là hiểu lầm, thậm chí có cả những điều mà chính tôi cũng không hề biết tới.
『...Khụ khụ, vừa rồi là toàn bộ chi tiết về vụ việc đã xảy ra ở Hotoya hôm trước.』
Sau một hồi giải thích dài dòng, Uemon kết thúc lời phát biểu bằng một tiếng ho khan đầy vẻ làm bộ. Căn phòng rộ lên tiếng xì xào. Người thì ghé tai nhau thì thầm, kẻ thì làm ra vẻ thờ ơ, có không ít ánh mắt nghi ngờ, thậm chí là thù địch chĩa vào tôi. Yuusei giơ tay ra hiệu trấn an, rồi chậm rãi cất tiếng.
「Hina. Vụ náo loạn lần này, con sẽ giải thích chứ?」
「Dĩ nhiên rồi. Mọi việc lần này đều do con chỉ thị.」
Trước câu hỏi điềm tĩnh của Yuusei, Hina lập tức trả lời một cách thản nhiên khiến nghị trường lại một lần nữa xôn xao. Tôi cũng chỉ lặng thinh, nhưng trong lòng thì bàng hoàng. Vừa rồi, cô ấy nói gì vậy?
「Thực chất, khởi nguồn của vụ việc này là do hành động thiếu suy nghĩ của con.」
Hina nói như đang trình báo. Cô ấy đã ra lệnh cho đám đầy tớ về việc trừ yêu tứ phương lần này. Rằng vì lòng tham danh vọng, cô đã mưu tính cướp công của người khác.
「Chính vào lúc đó, việc nhận nhầm trong quá trình bắt giữ ở Hotoya đã xảy ra.」
Tội phạm Emishi bị truy nã đã bị nhận nhầm với đám nô tỳ ở Hotoya, và khi tái xác nhận với tiểu thư của thương hội về người bị bắt giữ, thì phát hiện ra đó chỉ là người hoàn toàn xa lạ, lại đúng lúc Emishi kia đang nắm giữ thông tin quan trọng.
『Tuy vậy, thưa tiểu twh Hina. Nếu những gì Emishi kia nói là thật, thì việc đầu tiên phải làm là báo cáo với Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng chứ, không phải sao? Và cũng đâu cần thiết phải làm chuyện như tập kích bọn họ?』
Một người tham dự... chính xác là thức thần giản lược của Hiyoku, xen vào lời Hina mà đặt câu hỏi.
(Giọng này là... Yajima à?)
Onizuki Yajima, cha của Onizuki Ayaka, là một trong những gia chủ của phân gia Onizuki ở kinh đô. Trong nguyên tác là trò chơi thì không xuất hiện, nhưng trong bản tiểu thuyết và manga thì có miêu tả rằng sau khi mất con gái, ông ta lâm vào tuyệt vọng. Trong tiểu thuyết thì bị bầy yêu xâm nhập dinh thự nuốt chửng bằng số đông, còn trong manga thì bị mất dị năng linh lực rồi cùng vài người khác bị Darth Tamaki chém chết. Nếu nhớ không nhầm thì ông ta là đội trưởng của đội Tây cinh, nên việc tham gia qua thức thần giản lược cũng là hợp lý.
「Câu hỏi của Yajima-dono rất xác đáng, nhưng chuyện đó cũng là do ta chỉ thị.」
『Lý do là gì?』
「Ta lo sợ rằng sẽ không thể xin được sự cho phép của Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng về việc vô hiệu hóa Ẩn Hành Chúng.」
『Ngươi nói cái gì...?』
Nghe lời Hina, con chim trĩ tỏ rõ sự bất mãn. Nhưng Hina lại xem ánh mắt của người chú như cơn gió thoảng, điềm nhiên tiếp tục nói.