“Cạch cạch.”
Đột nhiên, một sợi dây chuyền rơi trước mắt Lâm Ý Chiêu.
Lâm Ý Chiêu sửng sốt, hai tay đón lấy: “Cái này là…”
Lộ Dương cười: “Vầng trăng khuyết anh đã hứa sẽ hái cho em.”
Chiếc vòng cổ bằng bạc, trên mặt sợi dây chuyền dài có một vầng trăng khuyết nhỏ, thiết kế của mặt trăng rất tinh tế và ảo diệu, không quá rườm rà cũng không quá đơn giản.
…
“Em có món gì yêu thích không? Sắp tới là sinh nhật của em rồi. Anh sẽ tặng quà cho em.”
Lâm Ý Chiêu nói: “Mặt trăng đi, em thích trăng khuyết cong cong.”
Lộ Dương cười nói: “Em thật đúng là đang làm khó anh.”
Lâm Ý Chiêu nửa đùa nửa thật: “Vậy anh có hái cho em không?”
“Cho chứ, đại tiểu thư của tôi” Lộ Dương nói “Ngày mai anh sẽ hái trăng cho em.”
Thiếu niên thuận miệng nói một câu hứa hẹn, không chỉ cô tin tưởng mấy, nhưng ai ngờ anh cũng thật sự thực hiện.
Lâm Ý Chiêu giơ vòng cổ trăng khuyết lên trước mắt mình, song song với trăng khuyết trên trời.
Phản chiếu ánh sáng trong mắt cô.
Lộ Dương cười hỏi: “Thế nào? Trăng khuyết cong cong đúng không?”
Lâm Ý Chiêu cười nói: “Cong… Nó thật đẹp.”
Cô rất thích nó, không chỉ là hình trăng lưỡi liềm.
Đó là sinh nhật đáng nhớ nhất của Lâm Ý Chiêu.
—
“Chuyện tình đẹp như một cuốn tiểu thuyết như thế? Còn sau đó thì sao? Sao hai người lại đột nhiên chia tay khi ngọt ngào như vậy à?” Tạ Ngọc Song hỏi.
Hiếm khi nghe Lâm Ý Chiêu nhắc tới lịch sử tình cảm của mình, cô nàng đương nhiên cũng rất tò mò.
Nói cũng đúng, nếu không phải Hôm nay Lâm Ý Chiêu đột nhiên nhắc tới tình cảm cũ của mình với cô, cô đều cho rằng tiểu cô nương Lâm Ý Chiêu này hơn hai mươi năm rồi vẫn không có chút tiếp xúc với người đàn ông nào.
Lâm Ý Chiêu nở nụ cười, đổi tư thế thoải mái một chút, ánh mắt lướt qua nhìn về phía cửa sổ bên ngoài: “Về sau…”
…
Cô không chỉ một lần nhấn mạnh, Lộ Dương chỉ là đang chơi đùa với mình, trong quá trình chơi đùa thì nảy sinh một chút tình cảm khác thường cũng là điều dễ hiểu, nhưng loại cảm nhất thời này sẽ không kéo dài bao lâu.
Có lẽ là từ khi cô tận mắt chứng kiến sự nổi tiếng của Lộ Dương, cô mới bắt đầu lo lắng, nhạy cảm, trở nên tự ti bất an.
Tuần đó bọn họ đi cùng nhau, Lộ Dương cố ý cùng Lâm Ý Chiêu đứng ở dưới lầu một tòa nhà khác.
Lớp xã hội chiếm đa số là nữ sinh cũng chiếm đa số. Cho nên Lộ Dương cao 1m8 đứng về phía đó, dù chỉ nửa khuôn mặt của anh ấy, đã hấp dẫn không ít sự chú ý của mấy ít cô gái.
Khi Lâm Ý Chiêu từ nhà vệ sinh quay trở lại, cô nhìn thấy một đám nữ sinh đang đứng bên cạnh Lộ Dương, cô nghe đại khái là muốn xin WeChat của Lộ Dương.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Ý Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút không vui trong lòng.
Tuy rằng Lộ Dương cự tuyệt, nhưng đối với một người mẫn cảm hướng nộp như cô, chỉ là đang gia tang thêm cảm giác áp lực cho cô.
Lộ Dương thấy cô bước tới, vội vàng nói: “Răng nanh em giúp anh trông giáo viên một chút, anh chơi điện thoại di động một lát.”
Lâm Ý Chiêu gật gật đầu, Lộ Dương cũng ngồi lên bậc thang phía trên chơi điện thoại di động, hai người cách nhau một khoảng.
Đại khái là Lộ Dương tương đối hấp dẫn người khác, đứng một chốc lại có một đợt nữ sinh đi tới bên cạnh Lộ Dương để xin phương thức liên lạc.
Lộ Dương khó chịu, quay ra chỉ thẳng vào mặt Lâm Ý Chiêu: “Vậy thì bạn gái của tôi nhé, đây là thông tin liên lạc là của bạn gái tôi.”
Lâm Ý Chiêu cùng đám nữ sinh kia đối mặt nhìn nhau.
Có lẽ chính bản thân cô mẫn cảm đa nghi, cảm thấy trong mắt đám nữ sinh kia lộ ra vẻ kinh ngạc cùng với đó là sự khinh thường, giống như đang nói, cô không xứng với Lộ Dương.
Kỳ thật những chuyện này có lẽ đặt ở trên người bình thường không có gì, nhưng đặt ở trên người Lâm Ý Chiêu thì là vấn đề rất lớn. Cô luôn đặc biệt tự ti trong chuyện tình cảm, cho nên mới thầm mến Lộ Dương nhiều năm như vậy cũng không dám nói ra.
Cô cũng không biết vì sao mình tự ti như vậy, bạn bè bên cạnh đều nói ưu điểm của cô rất nhiều, thậm chí còn ưu tú hơn người bình thường, nhưng vì sao cô lại cảm thấy tự ti?
Lâm Ý Chiêu cũng không biết vì cái gì, mỗi lần cô đều tìm cho mình một lý do để tự ti.
Ví dụ, tất cả mọi người sẽ không mực có lòng tin với cô ở trong một vấn đề nào đó, bao gồm cả Lộ Dương.
Cũng chính là loại ý nghĩ này, làm cho cô cảm thấy Lộ Dương được con gái thích như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ấy sẽ bị người khác cướp đi.
Mà cô, vĩnh viễn không thể có được ai đó, bao gồm cả Lộ Dương.
Cô là một người cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Huống chi Lộ Dương cũng không chú ý tới chi tiết làm sao để đem lại cho Lâm Ý Chiêu cảm giác an toàn trăm phần trăm.
Cho nên từ lần đó trở đi, cảm xúc của Lâm Ý Chiêu trở nên rất lo lắng, mỗi ngày đều sống trong cảm xúc lo được lo mất.
Thế cho nên, cô càng ngày càng để ý tất cả mọi chuyện của Lộ Dương.
Cô bắt đầu đâm đầu vào những trò cắm sừng và chơi khăm, và cảm xúc của cô ngày càng trở nên không thể kiểm soát được.
Sự độc chiếm của cô đối với Lộ Dương cũng càng ngày càng mạnh, trong mối tình này cô cũng dần dần trở nên không vui vẻ như trước.
Mà cô quên mất Lộ Dương đối với mình chỉ là chơi đùa.
Năm cuối trung học bắt đầu, điểm số của cô đột ngột tụt dốc, tụt dốc đến thảm hại, từ đầu lớp xuống rớt hạng giữa khiến nhiều người bất ngờ.
Khi giáo viên phát bài kiểm tra, cô giáo đã nhìn cô nhiều hơn một vài lần.
Vốn tưởng rằng chỉ là một lần không thi tốt, nhưng sau đó mấy lần, thành tích của cô đều không có đi lên.
Ví dụ lúc trước như cô không phải không có trường hợp như này, cho nên giáo viên chủ nhiệm lập tức tìm cô nói chuyện, thuận tiện hỏi thăm mọi người xung quanh cô một lần, cũng là lúc này, thầy cô phát hiện ra chuyện Lâm Ý Chiêu đang yêu dương với Lộ Dương
Thầy giáo bản chất đều thiên vị về học sinh giỏi, huống chi là loại con gái ngoan ngoãn như Lâm Ý Chiêu, cho nên ngay lập tức nhận định là do Lộ Dương ảnh hưởng đến Lâm Ý Chiêu.
Đầu tiên thầy tìm Lâm Ý Chiêu nói chuyện, nhưng Lâm Ý Chiêu vẫn chối nói không phải nguyên nhân của Lộ Dương.
Nhưng lúc này, dù nói như vậy cũng không có kết quả, các thầy cô đã nhận định chính là nguyên nhân của anh, cho nên trực tiếp lướt qua Lâm Ý Chiêu nói cho cha mẹ cô.
Lâm Ý Chiêu không biết cha mẹ mình đã biết chuyện này, cha mẹ cô cũng không đi tìm cô, thế giới của người lớn bọn họ nghĩ ra một giải pháp tự cho là tốt, đó chính là trực tiếp đi tìm Lộ Dương.
Mà sau khi cha mẹ tìm Lộ Dương xong Lâm Ý Chiêu mới biết được chuyện này.
Sau một buổi tối tự học, Lâm Ý Chiêu vẫn theo Lộ Dương về nhà như thường lệ.
Đột nhiên, Lộ Dương hét lên tên của cô: “Lâm Ý Chiêu. ”
Có lẽ là giác quan thứ sáu của con gái, cô đột nhiên cảm thấy Lộ Dương có việc quan trọng.
Quả nhiên, một giây sau Lộ Dương nói: “Em có cảm thấy hai chúng ta thích hợp không?”
Lâm Ý Chiêu sững sờ tại chỗ, cô há miệng, không biết nên nói cái gì.
Lộ Dương cũng không nói gì, đang chờ cô trả lời.
Cổ họng Lâm Ý Chiêu căng thẳng chậm nói: “Như thế nào, sao lại không thích hợp?”
Lộ Dương đột nhiên cúi đầu nở nụ cười: “Lâm Ý Chiêu, em quá thuần khiết, em là người ưu tú như vậy, lăn lộn với loại người như anh đúng là không nên… Đáng lẽ anh không nên dính líu đến em.”
Lâm Ý Chiêu: …
Cô im lặng: “Em xin lỗi.”
“Người nên xin lỗi là anh, là anh chậm trễ em.”
“Thành tích của em bị tuột dốc, cảm xúc bất an, đây đều là do anh tạo thành.”
“Lâm Ý Chiêu, anh là nguồn gốc của tất cả tai họa của em.”
“Không phải!” Lâm Ý Chiêu vội vàng nói “Lộ Dương, anh biết đấy, em chưa bao giờ cảm thấy như vậy, em có thể đem thành tích của mình kéo lên trở lại bình thường, chỉ cần có anh ở đây.”
Cô khóc: “Em thật sự có thể trở về như trước, em thật sự có thể. Lộ Dương, không có anh, em thật sự không thể sống mà thiếu anh…”
Đọc đầy đủ truyện chữ Trăng Khuyết Cong Cong, truyện full Trăng Khuyết Cong Cong thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trăng Khuyết Cong Cong