Lý Uyển thoáng ngờ vực, đứng dậy đi tới gõ cửa.

"Hi Hi, hai đứa trong đó làm gì thế?"

Cửa mở ra, Cố Mộc Hi cười hì hì: "Không có gì đâu ạ, con đang bôi thuốc cho Dịch thiếu, cái tên này chịu đau kém lắm."

"Ồ, vậy à."

"Trứng gà luộc xong rồi đó, con đi lấy một miếng vải chườm cho Tiểu Phong đi."

"Nhẹ tay thôi đấy, biết chưa? Đừng có làm Tiểu Phong đau thêm." Lý Uyển dặn dò.

Cố Mộc Hi: "…"

"Được rồi mà mẹ, con biết rồi!"

Ba vạch đen hằn rõ trên trán Cố Mộc Hi.

Sao mẹ lúc nào cũng bênh cái tên Dịch Phong đáng ghét này thế không biết!

Cô chạy vào bếp vớt quả trứng luộc lên, dùng một miếng vải bọc lại rồi mang qua cho Dịch Phong chườm.

Dịch Phong nào có chịu để cô chườm đâu, nếu để Cố Mộc Hi chườm thì đúng là một cực hình.

Cô căn bản không biết trứng nóng đến mức nào, suýt chút nữa làm phỏng da cậu.

Cuối cùng, Dịch Phong đành tự mình cầm trứng mà xoa nhẹ lên vết thương.

Không thể phủ nhận, bôi rượu thuốc xong lại chườm nóng, cảm giác tốt lên thật, cũng không còn đau mấy nữa.

Dịch Phong tựa vào đầu giường, nhìn Cố Mộc Hi đang ngồi trước bàn học cắt móng tay. Cô vắt chéo chân, gấu váy hơi xốc lên một chút, để lộ đôi chân trắng nõn, mịn màng.

Độ đàn hồi… chắc là không tệ đâu nhỉ?

"Này này, Cố Mộc Hi, tí nữa cậu giúp tớ cắt móng chân được không?"

"Tại sao tớ phải cắt cho cậu? Chẳng lẽ vì mặt cậu to hơn người khác chắc?" [note68650]

"Tớ cái gì cũng to, chỉ có mặt là không to. Với lại tay tớ đang phải chườm nóng, bất tiện lắm!"

Cố Mộc Hi liếc nhìn cậu một cái, thấy mắt cá chân cậu sưng to như vậy, trong lòng mềm nhũn: "Thôi được rồi, nể tình cậu hôm nay tặng tớ quà sinh nhật đúng ý, lại còn bị trật chân, tớ giúp cậu một lần vậy."

Dịch Phong cười thầm trong bụng, đúng là miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm hồn mềm như đậu hũ mà!

"Cảm ơn nha, cắt chân trái trước đi, chân trái không đau." Dịch Phong kéo gối của cô lại, đặt ra sau lưng, thoải mái tựa xuống, chờ cô "hầu hạ".

Cố Mộc Hi trừng mắt nhìn cậu đầy bất lực.

Tên Dịch Phong đáng ghét!

Cô ngồi xuống mép giường, cầm bấm móng tay bắt đầu cắt móng cho cậu.

"Dịch thiếu, lúc tắm rửa cậu chịu khó tẩy da chết đi, ghê quá, dày cộm luôn kìa!" Cố Mộc Hi nhăn mặt ghét bỏ.

"Da là lớp bảo vệ mà, sao phải tẩy đi chứ? Có lớp da này bao bọc cảm giác rất an toàn." Dịch Phong cười đểu.

Cố Mộc Hi sững lại: "Cậu nói nghe quái quái thế nào ấy?"

"Quái đâu mà quái, rất bình thường mà."

"Thôi, không đôi co với cậu nữa. Cắt xong rồi thì đi ngủ sớm đi, chân bị trật thì nên nghỉ ngơi nhiều vào."

"Hả? Đã muốn đuổi tớ đi rồi sao?"

"Giờ này mười giờ tối rồi, cậu không về chẳng lẽ còn muốn ngủ lại đây à?"

"He he, cũng không phải không thể mà~"

Cơ thể mềm mại và ấm áp lọt vào vòng tay khiến cậu có cảm giác như đang bay trên thiên đường.

Hương thơm dịu nhẹ của Cố Mộc Hi xộc vào mũi, khiến người ta ngây ngất.

Cố Mộc Hi thơm quá đi!

"Đứng vững coi nào, tớ không có đỡ nổi cậu đâu!" Cố Mộc Hi mặt đỏ ửng, phồng má giả vờ tức giận.

Nhưng bị Dịch Phong ôm thế này, tim cô cũng không khỏi đập nhanh hơn.

"Ừm, tớ sơ ý thôi." Dịch Phong gãi đầu, đứng vững lại.

Sau khi mang giày vào, cậu được cô đỡ ra khỏi phòng.

Ngoài phòng khách chỉ còn cha mẹ Cố Mộc Hi.

"Tiểu Phong, chân đỡ hơn chút nào chưa?" Lý Uyển quan tâm hỏi.

"Con bôi rượu thuốc, chườm nóng rồi, đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn dì!" Dịch Phong cười nói.

"Vậy về nghỉ ngơi sớm đi nhé. Hi Hi, con đỡ Tiểu Phong cẩn thận vào, mấy ngày tới nó không đi xe được đâu, con giúp chở nó đi học nhé."

Cố Mộc Hi: "..."

Mẹ ơi, mẹ đối xử với Dịch Phong tốt quá rồi đó!

"Dạ, con biết rồi!"

Cố Mộc Hi bất đắc dĩ đáp lời, tiếp tục dìu Dịch Phong về nhà.

Đến cửa nhà Dịch Phong, Cố Mộc Hi lập tức buông tay, nói: “Được rồi, phần còn lại cậu tự đi đi, tớ về tắm đây!”

Nói xong, cô quay người, tung tăng nhảy nhót chạy về nhà mình.

Dịch Phong bật cười, mở cửa bước vào nhà.

Vừa về đến nơi, Mạnh Hiểu Vân từ trong bếp đi ra, thắc mắc hỏi: “Con trai, sao trong phòng con lại có hai cái máy tính vậy?”

“À, con mua rẻ được từ một công ty thu mua đồ cũ. Hai cái này con đã sửa xong rồi, định tặng một cái cho Cố Mộc Hi làm quà sinh nhật.” Dịch Phong thành thật đáp.

“Được đấy con! Giỏi vậy, còn biết sửa cả máy tính à? Mẹ không nhìn ra con còn có năng khiếu này luôn đấy!” Mạnh Hiểu Vân vui mừng nói.

“Hehe, bình thường thôi mẹ, chỉ đứng thứ ba thế giới thôi.” Dịch Phong gãi đầu cười. [note68652]

“Mau đi tắm đi, tắm xong mẹ giúp con xoa chân. Sao con có thể bất cẩn đến nỗi bị trật chân vậy?”

“Cũng may không phải trật tay, nếu không thì ảnh hưởng đến việc học của con rồi!” Mạnh Hiểu Vân nghiêm mặt nói.