Trans: Yami&Kaguza
Edit: Kaguza
Kagu: Dịch đúng lúc nghe bài này [note77928]
Thề dell hiểu sao nó hợp mạch cảm xúc vl, cmn khóc.
______________________________________________________
Mirabelle sững sờ khi thấy cảnh tượng trước mắt mình.
Miệng cô khô khốc, đầu óc trống rỗng, trái tim đập từng nhịp đầy đau đớn–
–Nhưng cô vẫn dán chặt mắt vào chiếc đầu lâu, không rời mắt đi.
Đó là…ông ấy?
Chiếc đầu lâu đó chính là cha sao?
Tội phạm khét tiếng?
Ông đã bao che cho một phù thủy?
Không thể nào.
Chắc chắn có hiểu lầm.
Mirabelle vẫn nhớ như in ngày hôm đó, như thể mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Chỉ vài tháng trước, ở chính nơi này, ông ta đã lạnh lùng bỏ rơi cô đi. Cô không thể tin được người đàn ông đó lại trở thành tử tù.
Cô luôn nghĩ rằng ông ta đã bán cô đi và sống sót một mình.
Mirabelle thấy đầu mình choáng váng.
Mọi chuyện thật sự quá khó hiểu.
Đúng lúc đó, Karami nãy giờ vẫn quan sát từ bên cạnh, đưa tay xoa cằm và nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
“Hừm, tóm tắt lại thì…ông ta chắc đã bị phát hiện. Kỵ sĩ đoàn hẳn là đã biết tới sự tồn tại của em.”
Phù thủy được thừa hưởng năng lực từ mẹ đẻ của mình.
Vậy nên khi những hiệp sĩ và thành viên của giáo hội biết tin gia đình của ông có một cô con gái, bọn họ đã truy đuổi tới thành phố này.
“Nghĩ rằng mình sẽ bị xử tử nếu sống chung với phù thủy, ông ta đã bán em cho một tên buôn nô lệ. quả đúng là một mũi tên trúng hai đích, vừa đuổi được em đi,m vừa kiếm được mớ tiền.”
Dù ông đã đuổi đứa con gái phù thủy đi, mối quan hệ của họ vẫn còn đấy. Vì vậy Kỵ sĩ đoàn đã truy lùng ông ta.
“Lũ Kỵ sĩ đoàn bắt được ông ta, bảo rằng sẽ tha mạng nếu ông giao nộp đứa con gái của mình. Nhưng dù có muốn thì ông cũng không thể, bởi Mirabelle đã bị bán làm nô lệ và rời khỏi thành phố từ lâu rồi.”
Giọng nói của Karami rót vào tai Mirabelle.
“Nhưng Kỵ sĩ đoàn lại nghĩ rằng ông ta đang che giấu cho em, dù gì cũng là con gái của ông ta mà. Ai mà nghĩ được một người dám nhẫn tâm bán con gái mình đi làm nô lệ chứ?”
Thật vậy… sao?
“Kết quả là ông không thể bào chữa và bị kết án tử. Tự đào hố chôn mình, rơi vào cái bẫy mà chính mình tạo ra. Nực cười nhỉ?”
Ừm, hẳn là như vậy. Karami phân tích rất chính xác. Ông ta đã bỏ rơi cô, cuối cùng vì thế mà mất mạng.
“Haha…”
Mirabelle cười.
Một nụ cười gượng gạo.
Trông giống mặt cô méo lại hơn là cười.
Người đàn ông bán cô đi đã bị xử tử và bị phơi đầu thị chúng ở đây. Đáng lẽ phải là một câu chuyện với kết thúc có hậu. Cô nên cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã được giải thoát.
Nhưng không hiểu tại sao, trong thâm tâm cô lại thấy bất an.
Phải chăng là do mục tiêu báo thù đã biến mất khiến cô cảm thấy trống rỗng? Giống như Colton từng cảnh báo?
Không, cảm giác này hơi khác biệt.
Trái tim cô thắt lại.
Tại sao chứ?
Dường như cô đã bỏ qua thứ gì đó quan trọng.
Vẻ mặt của cha trước khi đi trông như thế nào nhỉ?
Khuôn mặt trắng bệch như đang bị ma đuổi.
Ông giao cô cho tên buôn nô lệ với bàn tay thô ráp.
Ánh mắt của ông lúc đó…
“...”
Cô không nhớ được.
“Tốn bao nhiêu ngày tháng nỗ lực để trả thù, vậy mà ông ta đã tự xuống mồ từ bao giờ rồi. Đúng là ích kỷ đến tận lúc chết mà. Nhưng không sao cả. Chúng ta còn có ma thuật em đã học nhỉ?”
Ma thuật điều khiển linh hồn.
Nhờ nó mà cô vẫn có thể tiếp tục trả thù.
Nếu cô thành công trả thù bằng chính đôi tay mình, nút thắt ngột ngạt trong lòng cô hẳn sẽ được gỡ ra. Chắc chắn là vậy.
“Ta bắt đầu với cô gái bên cạnh ông ta nào. Cô ấy chết oan mà, có lẽ chúng ta nên an ủi một chút nhỉ?”
Mirabelle chậm rãi gật đầu và hướng cây Giao ước Thiên đường về chiếc đầu lâu. Cô sử dụng mana của mình và thi triển ma thuật.
Nhưng không có gì xảy ra.
“Có lẽ thời gian đã bào mòn linh hồn cô bé, hoặc cô đã ra đi mà không còn luyến tiếc gì.”
Thường Mirabelle sẽ tự hỏi sao chủ nhân có thể biết nhiều như vậy, nhưng lúc này cô không hề nghĩ đến việc đó.
Tiếp theo đến lượt của người đàn ông.
Nỗi lo sợ rằng cô sẽ làm gì nếu linh hồn của ông ta không xuất hiện giống như cô gái kia cứ quanh quẩn liên tục trong lồng ngực.
“Mirabelle, vẫn nên nghe từ miệng ông ta thì hơn, đúng chứ? Để ông ta giải thích vì sao lại bỏ rơi em.”
Cây trượng của Mirabelle run rẩy không ngừng, nghiêng hẳn sang một bên.
Cô thi triển ma thuật thêm một lần nữa.
Xèoooo…
Lần này, có gì đó khác hẳn lúc nãy.
Một luồng sáng trắng tràn ngập quảng trường lúc rạng đông.
Hộp sọ bắt đầu phát sáng.
Làn sương trắng lung linh, chảy xuống đất như làn khói.
Lớp này chồng lớp kia, tích tụ thành một đám.
Dần dần, hình bóng mờ ảo ngày một rõ ràng hơn, và…
“A…”
Kèm theo tiếng thở hổn hển của Mirabelle, đám khói đã thành hình.
Xuất hiện ở đó là một người đàn ông.
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt dịu dàng.
Trong lúc ông ấy vẫn còn mơ hồ, Mirabelle nhỏ giọng gọi:
“Cha…?”
Tên người đàn ông ấy là Harold.
Đáp lại tiếng gọi ấy, ánh mắt của Harold rơi trên người Mirabelle. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Harold lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Mi-Mirabelle…? Là con sao? L-Làm sao có thể? Cha chắc chắn đã bán con cho một tên buôn nô lệ rồi mà…?”
Harold bối rối nhìn quanh. Lúc ông ấy nhận ra mình đang ở đâu, nước da của ông tái nhợt đi trông thấy. Nhợt nhạt đến mức dù ông đang là hồn ma trong suốt cũng nhận ra được.
“Mirabelle…con…!”
Harold bước nhanh về phía trước, mạnh mẽ đến nỗi tưởng như nghe được tiếng bước chân.
“Con làm gì ở đây!? ĐI MAU! Sao con không chịu đi chứ!?”
Harold cố gắng đẩy Mirabelle rời đi, nhưng bàn tay ông chỉ xuyên qua cơ thể cô một cách vô vọng.
Sau vài lần thử, ông nhận ra tất cả chỉ vô ích. Harold nhìn xuống đôi tay mờ ảo của mình.
“C-Cái gì đây?”
Karami lúc này mới xen vào.
“Ông đã chết rồi, Harold. Hình dạng bây giờ của ông chỉ là hiện thân được tạo ra từ linh hồn của ông thôi.”
“A-Anh là ai? Sao lại biết tên tôi?”
“Tôi là Karami, một người buôn nô lệ. Đồng thời…cũng là chủ nhân của Mirabelle.”
“Buôn nô lệ? Chủ nhân của Mirabelle? Tôi…chết rồi sao?”
Harold choáng ngợp trước lượng thông tin nằm ngoài nhận thức. Nhưng chỉ một thoáng, ông lại bình tĩnh vì có thứ còn cấp bách hơn.
“Không quan trọng. Dù anh không phải là tên buôn nô lệ trong ký ức tôi, ít ra cũng không phải là ai trong lũ giáo sĩ kia. Ngài Karami, nhờ anh đưa Mirabelle rời khỏi thành phố này được không?”