Trans&edit: Kaguza

_____________________________________________

Những hiểu lầm tai hại thường xuất phát từ những quan niệm sai lầm bất kể lớn nhỏ.

Nếu nhận ra sớm, thì chỉ cần cười là qua chuyện. Nhưng nếu vết nứt nhỏ ấy cứ ngày một lớn thêm, thành một vực sâu không cách nào vượt qua?

Ví dụ nhé, một hành động mà bạn nghĩ là bỏ rơi hóa ra lại là để cứu bạn?

Điều gì sẽ diễn ra nếu người mà bạn định dày vò để trả thù đã chết vì những màn tra tấn man rợ?

Điều gì sẽ diễn ra nếu…người ấy đã cắn môi đến bật máu, để giữ lại chút ý thức, để câu thêm ít thời gian?

Và nếu đó…là gia đình, là người thân?

Đến lúc đó, vết nứt còn cỏn ấy đã thành vực sâu không đáy.

Chỉ còn lại nỗi hối tiếc.

Ước rằng mình chưa từng biết.

***

“A….A…”

Miệng Mirabelle ở ra rồi khép lại, không thốt nên lời.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

“Không còn thời gian nữa. Làm ơn, tôi cầu xin anh, hãy rời khỏi Fracture với Mirabelle đi. Tôi cầu xin anh đấy…”

Trước mắt cô, Harold đang quỳ gối, cầu xin Karami.

Dù đã phải chịu cái chết khủng khiếp vì cô.

Dù vừa thoát khỏi nỗi tra tấn cùng cực suốt thời gian qua.

Dù không đủ thời gian để nắm bắt tình hình.

Bỏ qua tất cả, Harold lại cầu xin cho sự an toàn của cô. Chứng kiến cảnh này, Mirabelle không nói nên lời.

Khác xa với hình ảnh người đàn ông vô tâm vứt bỏ đứa con của mình.

Ngược lại mới đúng.

Ông là một người cha thương yêu con gái mình trong tuyệt vọng. Hình ảnh Harold lúc này hoàn toàn khớp với người trong ký ức của cô, ký ức mà cô đã cố để quên đi.

“Ọe…”

Đột nhiên, đôi chân Mirabelle mềm nhũn. Cô gục xuống, nôn thốc nôn tháo, chán ghét bản thân vì đã mang ý định trả thù Harold dù cho bản thân không biết gì.

“M-Mirabelle! Con sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu sao?”

Harold hớt hải chạy tới kiểm tra Mirabelle, nhưng cô không thể chịu nổi khi nhìn ông nên cúi đầu xuống.

Đúng như Karami đã nói.

Linh hồn của cô gái kia có lẽ đã siêu thoát, do thời gian hoặc không còn gì lưu luyến với thế giới này.

Nhưng linh hồn của Harold, dù chết cùng ngày với cô gái ấy vẫn còn nguyên vẹn. Nghĩa là ông vẫn còn chấp niệm không dứt ở đây. Đó có thể là gì?

Mirabelle không ngốc.

“Harold, ông không cần cầu xin ta đâu. Ta sẽ chăm sóc cho nô lệ của mình thật tốt, rồi đây Mirabelle sẽ không còn là cô bé yếu đuối ngày xưa nữa.”

“Không còn yếu đuối? Ý anh là sao?”

Như đang nghe kể một câu chuyện trước lúc ngủ vậy.

Bên dưới bầu trời sao rực rỡ.

 

…Nhưng cuộc đoàn tụ giữa người âm và dương không thể kéo dài mãi mãi. Linh hồn của Harold bắt đầu mờ dần. Phải biết linh hồn của ông đã tồn tại lâu hơn bình thường nhờ ma thuật đặc biệt của Mirabelle.

“Thôi, cũng đến lúc tạm biệt rồi.”

“S-Sao cơ?”

“Phải nói lời tạm biệt thì đúng là buồn thật, nhưng thấy con an toàn là quá đủ với cha rồi. Biết con vẫn ổn thì cha cũng có thể thanh thản ra đi.”

“Con…Con…”

Mirabelle nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì. Cô cứ mấp máy môi, không nói được chữ nào.

Tâm trí cô quá rối bời để có thể nói chuyện bình thường.

Harold mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Mirabelle. Dù không thể chạm đến, nhưng vẫn có cảm giác như ông đang xoa đầu cô. Ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Chắc con đã phải chịu đựng nhiều lắm nhỉ? Cha xin lỗi vì đã khiến con phải trải qua những điều đáng sợ ấy.”

“Con…”

“Là một phù thủy, có nghĩa là con phải đối mặt với nhiều khó khăn trong tương lai. Nhưng ta tin rồi con sẽ vượt qua được. Biết sao được, vì con là con của chúng ta mà.”

Giọng của ông đầy tự tin.

Trước Harold với đôi mắt trìu mến ấy, hình ảnh ấy lại chồng lên ký ức ngày đó của Mirabelle.

Cái nhìn trong mắt Harold lúc nhìn cô khi chiếc xe ngựa khởi hành ngày hôm ấy.

Một vực sâu không cách nào chạm tới.

Một khi đã rơi vào, thì không thể tự mình thoát ra được, cũng không ai dang tay ra cứu gì. Vì một khi giúp đỡ, họ cũng có thể rơi xuống vực sâu.

Nhưng con người dưới vực thẳm đã từ bỏ hy vọng trốn thoát.

Những gì đọng lại chỉ còn nỗi tuyệt vọng vô tận.

Nhưng đôi khi, bàn tay hy vọng lại xuất hiện. Có những con người không ngần ngại nhảy xuống vực thẳm mà người khác đã từ bỏ việc trèo lên từ lâu.

Họ đưa bàn tay ra, kéo những con người tuyệt vọng kia về phía ánh sáng.

“Cha yêu con, con gái của cha. Bất kể người đời có nói gì, cha sẽ luôn bên con.”

Con người đó…chính là Harold.[note77990]

Hay còn gọi là cha của Mirabelle.