"Yo, Seiichirou! Dạo này thế nào rồi?"
Giọng nói khàn khàn từ đầu dây bên kia vang lên rạng rỡ và vô tư đến mức đáng kinh ngạc, hoàn toàn không biết về việc tôi đã phải thấp thỏm không yên suốt mấy ngày nay. Cú chuyển biến đột ngột ấy khiến tôi suýt sụp xuống.
Tất nhiên, giọng đó là của bố Sumika.
"Cháu vẫn ổn ạ."
"Nghe vậy là tốt rồi. Căn nhà đó tuy cũ nhưng cũng đủ ấm cúng chứ nhỉ? Vậy sao, có chuyện gì à?"
"À, thật ra... mấy hôm nay cháu gọi liên tục mà không ai bắt máy. Chú làm gì vậy ạ?"
"À à, phải rồi. Ta đi công tác nước ngoài đến tận vừa nãy mới về, nên tắt điện thoại cá nhân để tiết kiệm tiền cước. Không ai gọi thì khỏi lo phí quốc tế, đúng không? Ta nghĩ có Ibuki-chan ở đó nên vài ngày chắc cũng không sao. Lỗi của ta."
Đúng là chú ấy vô tư quá mức mà... À mà, thì ra chị Touno tên là Ibuki à? Mà nghĩ kỹ thì trong lịch sử của Sumire, chị ấy đúng là hậu bối.
"Chú đi nước nào vậy ạ?"
"New York! Nơi đó thật điên rồ—mọi thứ đều đắt đỏ. Ăn ngoài là chuyện không tưởng. Ta đã suýt bỏ khách sạn để ngủ trong tàu điện ngầm đấy. Cậu biết không, bên đó tàu chạy suốt 24/7 luôn! Nhưng có bác tài taxi bảo nguy hiểm lắm nên cản ta lại."
"Giờ chú đang ở sân bay bên Nhật ạ?"
"Ừ, vừa mới về."
"Cháu mừng là chú về an toàn."
Bố Sumika bật cười sảng khoái bên kia đầu dây. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh thân hình rắn chắc, rám nắng của chú ấy—chắc đi đâu cũng có thể sống được. Nhưng vì Sumika, tôi mong chú đừng làm gì liều lĩnh quá.
"Vậy, có chuyện gì à? Cậu gọi ta chắc phải có lý do chứ?"
Vì tôi chưa nói ra ngay, chú ấy chủ động gợi mở.
Tôi hít một hơi lấy can đảm.
“Ờm, thật ra thì…”
Bỗng tôi nghe tiếng ho ở đầu dây bên kia.
“Đừng nói là… cậu đã làm gì Sumika rồi đấy nhé, Seiichirou!?”
“K-Không có đâu ạ!”
Tôi vội vã thanh minh trước khi mất hết bình tĩnh.
“Cháu chỉ mới biết… là bố cháu từng sống ở đây thôi…”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Rồi, bằng một giọng khàn và gần như mệt mỏi, chú nói:
“…Ra vậy.”
“Sao chú lại… sao chú lại nhận cháu vào đây? Dù chú biết cháu là con trai của Nitta?”
Chú ngập ngừng suy nghĩ một lúc.
“Vì ta cảm thấy tội lỗi.”
Một câu trả lời khiến tôi bất ngờ.
“Chú nói vậy là sao ạ?”
“Ờ thì…”
Giọng chú có vẻ lưỡng lự, nhưng rồi chú tiếp tục.
“Có những người biến sở thích thành công việc được—còn có những người thì không. Ta chắc chắn là thuộc loại thứ hai. Công ty mà ta và Nitta lập ra chuyên nhập khẩu hạt cà phê và thiết bị. Nhưng ta đã quá đam mê mà xem nhẹ chi phí. Đáng lẽ phải dừng lại sớm hơn, nhưng ta vẫn cố đấm ăn xôi. Chính chuyện đó đã khiến công ty phá sản.”
Nghe đâu chú ấy từng được bà của Sumika đào tạo.
Một sở thích—chắc hẳn chú thực sự yêu thích cà phê.
“Nitta biến mất là vì thất bại đó. Chính ta là người đề xuất ý tưởng kinh doanh với ông ấy. Nên thật ra, chính ta mới là người khiến cậu mất đi bố.”
Chú nói như đang buộc mình phải phun ra từng lời.
“Ta xin lỗi, Seiichirou. Việc không nói cho cậu biết—là một hành động hèn nhát. Tất cả chuyện này… là lỗi của ta.”
Tôi sững sờ. Tôi chưa từng tưởng tượng được bố Sumika đã phải mang theo gánh nặng ấy.
Có lẽ chuyện đó cũng luôn giày vò chú ấy.
“Không phải lỗi của chú đâu ạ.”
“Không. Cậu có toàn quyền oán trách ta. Ta xin lỗi…”
Dù chú ấy không ở trước mặt, tôi vẫn khẽ lắc đầu.
“Cháu không phải người xứng đáng được nghe lời xin lỗi. Chính bố cháu mới là người đã gây ra bao rắc rối cho mọi người. Thế mà… chú vẫn đưa cháu đến Sumire. Chú cho cháu cơ hội để tìm thấy một nơi mình thuộc về.”
Dù lý do là gì đi nữa, chú là người cháu mang ơn. Và cháu không muốn thấy một người như thế cứ mãi cúi đầu trong hối hận.
“Cảm ơn chú. Nhờ chú mà bây giờ cháu đang rất hạnh phúc. Nên… mình dừng chuyện này ở đây đi ạ. Cháu muốn tận hưởng hiện tại hơn là cứ mãi bận tâm quá khứ.”
Nói ra được như vậy khiến lòng tôi nhẹ hẳn. Mọi thứ tuôn ra tự nhiên, và cảm giác thật dễ chịu.
“…Cậu lớn rồi nhỉ, Seiichirou.”
“Vậy thì đừng đối xử với cháu như con nít nữa.”
Chú ấy im lặng một chút. Rồi tiếng cười sang sảng vang lên qua điện thoại, và tôi cũng không nhịn được mà bật cười theo.
Nhưng tôi lặng lẽ đưa tay áo lau mắt, để chú không biết được những gì vừa dâng đầy nơi khóe mi.
“Mà này, có thể ta đang suy diễn, nhưng… khi cậu bảo đừng coi cậu là trẻ con—đó không phải là cách nói vòng vo để xin phép hẹn hò với Sumika với ý định kết hôn đấy chứ? Hả? Này?”
“Không có đâu ạ! Thật đấy!”
“Phản ứng cuống cuồng thế này thì rõ là có gì rồi còn gì! Này, Seiichirou! Cậu đang định làm gì đấy hả?”
“Cháu vẫn giữ đúng thỏa thuận giữa hai ta! Không thể có chuyện đó xảy ra được đâu!”
“Thỏa thuận à? Cậu biết là cậu không cần xin phép ta mới được hẹn hò với Sumika đâu, đúng chứ?”
“Gì ạ!? Chẳng phải chính chú là người bảo cháu không bao giờ được chạm vào cậu ấy sao?”
“Ta bảo là nếu cậu chạm vào nó một cách vô trách nhiệm thì ta sẽ giết cậu.”
“Kiểu lý lẽ gì kỳ vậy ạ!?”
“Nếu cậu đã sẵn sàng chịu trách nhiệm, thì ta chẳng có vấn đề gì cả.”
“Đây là một câu đố ạ!? Chú đang thử cháu phải không!?”
Tôi phản ứng lại, và bố Sumika bật ra một tiếng gầm như thú dữ.
“Vậy… cậu đúng là có ý định hẹn hò với Sumika thật chứ gì?”
“Không phải vậy đâu mà…!”
Giọng chú ấy đột nhiên hạ thấp. Qua điện thoại, tôi cảm thấy được thứ áp lực như thể sắp bị rút kiếm bởi một kiếm sĩ lão luyện.
“Nếu Sumika cũng thích cậu, thì ta không phản đối. Dù gì thì con bé cũng sẽ phải có người bên cạnh vào một ngày nào đó…”
“Cái cách chú nói nghe kỳ quá…”
“Nhưng nếu cậu định hẹn hò với nó, thì phải có trách nhiệm đấy, hiểu chưa?”
“Cháu nói rồi mà… không phải như thế đâu…”
Tôi định nói thêm, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ họng.
“Cậu biết ta nói gì khi nhắc đến ‘trách nhiệm’ rồi đấy nhỉ?”
Áp lực từ phía bên kia thực sự khủng khiếp.
“Cậu chịu được không?”
Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt chú ấy, đang tiến lại gần rất nhanh.
“Hửm?”
Gần quá rồi.
“Hừmmmmmm?”
…Chắc chắn chú không hề có ý định để tôi hẹn hò với Sumika thật.
Kể từ sau cuộc gọi đó, không ai trong nhà Sumireno còn nhắc đến bố tôi nữa.
Dạo gần đây, mỗi khi nằm trên giường và ngước nhìn lên trần nhà, tôi lại có cảm giác lạ lùng—liệu bố mình ngày xưa cũng từng nhìn thấy khung cảnh này chăng?
Có thể bố tôi vẫn là một gã tồi, và tôi vẫn muốn đấm ông ta một trận. Điều đó thì không hề thay đổi.
Nhưng… cũng có thể có những điều mà lúc còn nhỏ tôi chưa đủ sức để hiểu.
Từ sau khi nói chuyện với bố của Sumika, suy nghĩ ấy đôi khi lại vụt qua tâm trí tôi.
Bố tôi đã rời bỏ nhà Sumireno, nhưng tôi thì ở lại.
Tôi bắt đầu phụ việc ở Sumire một cách nghiêm túc hơn.
Một phần vì cảm giác tội lỗi, nhưng cũng bởi vì tôi thực lòng yêu thích nơi đó.
Được Sumika cần đến—khiến tôi thấy hạnh phúc.
Kỳ thi cuối kỳ ở trường vừa mới kết thúc, cả không gian như được phủ lên một bầu không khí lười biếng, thư giãn.
Có thể ở tầng 3—khu vực dành cho năm ba—không được thảnh thơi như vậy, nhưng ít nhất thì học sinh năm nhất đều đang tận hưởng những khoảng thời gian nghỉ xả hơi.
Cũng có những ngày tôi cho phép mình quên đi tương lai, chỉ tập trung sống với hiện tại.
Hôm đó là một buổi chiều thứ Hai sau giờ học.
Dù đã rời khỏi trường, đám bạn vẫn không chịu để tôi yên.
“Này, Seiichirou! Thứ Hai mày không phải đi làm đúng không? Đi chơi đi!”
“Xin lỗi, tao có hẹn rồi.”
Gã hề Yaya vui tính dí vai tôi một cái.
“Thế sao còn đi cùng bọn tao ra ga làm gì hả?! Đồ ngốc, Seiichirou!”
“Vì tụi mình xuống cùng một nhà ga còn gì!”
Rồi đến lượt gã thất tình—Youji.
“Này, Seiichirou! Nếu mày có bạn gái mà giấu thì tụi tao không tha đâu đấy!”
“Chúng mày muốn tao có bạn gái hay không vậy?! Làm ơn xác định giúp cái!”
Yaya làm bộ như vừa trúng đạn, lùi lại một bước.
“Tao có muốn mày có bạn gái chứ… nhưng nếu mày bỏ rơi bọn tao thì buồn lắm.”
“…Tránh ra đi.”
“Đừng đối xử với bọn tao như cái gai trong mắt chứ, Seiichirou!”—Youji gào lên.
Thật tình, mấy kiểu cãi vã kiểu này đôi khi khiến tôi phát bực.
Chắc vì thấy tôi hiếm khi rời lớp nhanh như hôm nay—dù là ngày nghỉ làm—nên tụi nó mới đuổi theo đầy nghi ngờ như vậy.
Tôi lặng lẽ tiếp tục bước đi, cố nuốt cơn bực bội lại.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến ga và bắt đầu bước lên cầu thang.
Biết ngay mà. Cô ấy đã đến rồi.
“Ơ, là Sumireno-san kìa!”
Cậu chàng Saji vô tư nhận ra ngay.
Sumika đang đứng gần cầu thang dẫn xuống sân ga tàu về hướng nội thành.
“Cậu ấy đang đợi ai à?”
“Chắc là bạn trai?”
Trong khi đám bạn xì xào sau lưng, tôi bước tới phía trước.
“Gặp sau nhé... Tao sẽ giải thích sau.”
Chỉ nói vậy rồi tôi chạy về phía Sumika.
Cô ấy thấy tôi thì khẽ vẫy tay, sau đó liếc qua vai tôi nhìn nhóm bạn đang đứng sững người đằng xa.
“Bạn cậu à?”
“Ừ.”
Tôi cũng liếc nhìn lại phía đó.
Tụi nó đang làm ầm lên ở đằng xa. Tôi cười khổ một cái.
Kiểu gì tụi nó cũng sẽ trêu tôi chuyện này mấy ngày liền mất.
“Đi thôi.”
Tôi nói với Sumika, rồi hai đứa cùng bước xuống cầu thang.
“Seiichirou-kun, tụi mình đi đâu thế?”
“Tớ nghĩ tụi mình có thể đi tour cà phê quanh Tokyo một chút. Dù sao cũng là thủ đô cà phê mà.”
“Cậu còn biến nó thành chuyến đi khảo sát cửa tiệm khác nữa—rất đúng kiểu của cậu đó, Seiichirou-kun! Tớ mong chờ lắm luôn!”
Phản ứng của cô ấy tốt hơn tôi nghĩ, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng bao lâu sau thì tàu tới.
Đông hơn so với những chuyến tàu chiều về mà tôi hay đi.
Tôi thấy vài học sinh mặc đồng phục giống bọn tôi, chắc cũng đang đi vào trung tâm Tokyo.
Vẫn còn vài ghế trống, nhưng không có chỗ nào đủ cho hai đứa ngồi cùng.
Không hẹn mà thành, hai đứa đứng cạnh nhau gần cửa tàu.
Gương mặt nghiêng của Sumika ánh lên niềm vui khi ngắm khung cảnh trôi qua ngoài cửa sổ.
Chỉ cần thấy nụ cười ấy thôi, nỗi đau âm ỉ trong lòng tôi cũng dịu đi phần nào.
Có quá nhiều thứ cứ chồng chất trong tim một người.
Người mẹ mà gương mặt tôi đang dần quên mất.
Người bố mà lẽ ra tôi phải căm ghét.
Sự trống rỗng khi chẳng thể nói thật lòng với bạn bè.
Nỗi yếu đuối khi chỉ muốn giữ lấy nơi mình thuộc về.
Hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ được đền đáp.
Và gần đây, là cảm giác tội lỗi lặng lẽ phủ lên tất cả những điều đó.
Tôi muốn giúp cô ấy.
Nếu có thể, tôi muốn ở bên cạnh, dõi theo cô ấy pha cà phê cho khách.
Một ngày nào đó… tôi mong mình sẽ trở thành người xứng đáng để đứng bên cạnh cô ấy. Một người có thể gạt bỏ hết những chất chứa trong lòng.
Tàu nghiêng nhẹ theo mấy khúc cua.
Sumika khẽ lắc lư khi bám vào cây cột gần cửa.
Chắc là cô ấy không ngã được đâu, nhưng tôi vẫn nhích lại gần một chút, giữ cho bản thân đứng vững.
“Này.”
“Gì vậy?”
“Đưa tay đây nào.”
Nghe lời cô ấy, tôi lấy tay ra khỏi túi áo—lạnh buốt vì trời đông.
Rồi cô ấy khẽ nắm lấy gấu tay áo tôi.
“Như thế này thì trông giống một buổi hẹn hò nhỉ?”
“Cậu có ổn không… nếu mình gọi đây là buổi hẹn hò, Seiichirou-kun?”
Cô ấy nói như thể đang chia sẻ một bí mật với tôi vậy.
“Ơ, Seiichirou-kun đỏ mặt rồi kìa.”
“...Cậu cũng vậy còn gì.”
Hôm nay, tôi vừa phát hiện ra một khía cạnh mới của bản thân.
Thì ra tôi còn vụng về mấy chuyện thế này hơn mình tưởng.
Không giống như hình dung—tôi đã mong một bầu không khí như mọi khi, thế mà giờ cô ấy lại đứng sát bên, khiến tôi bối rối không biết giấu mặt đi đâu.
Có thể đó là một điểm yếu của “một chàng trai nghiêm túc”, nhưng… là Sumika cơ mà.
Nên thôi, tôi sẽ để yên cho qua.
“Gì thế?”
“Cậu nghĩ tụi mình trông có giống đang hẹn hò không?”
“…Ai mà biết được.”
“‘Ai mà biết được’ á? Không phải câu trả lời tớ đang mong đâu nha!”
“Ừ thì… cậu đâu có sai, nhưng…”
Tôi vẫn chưa thể nói ra được. Bây giờ thì vẫn chưa.
“Tớ không thích khi cậu cứ lảng tránh câu hỏi như vậy đâu, Seiichirou-kun!”
Sumika lườm tôi một cái khiến tôi bối rối, nhưng sau khi nhìn nhau một lúc, cô ấy phá lên cười.
Khi cô ấy cười, cảm giác thật ấm áp.
Cứ như nếu chạm vào nụ cười đó, tất cả mọi thứ sẽ tan chảy vậy.
Tôi tưởng tượng khung cảnh tuyết phủ trắng ngoài cửa sổ tàu cũng sẽ tan đi dưới sự ấm áp ấy.
Cả những điều chất chứa trong lòng từ lâu… chắc cũng chẳng còn nghĩa lý gì khi đứng trước cô ấy.
Tôi khẽ mỉm cười.
Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ có thể nói thật lòng với Sumika.
Rằng tôi muốn ở bên cô ấy.
Không chỉ đơn thuần là mong muốn, mà là một điều tôi sẽ nỗ lực thực hiện—từng bước, từng bước một.
Tuyết vẫn rơi, lặng lẽ tích dần.
Và tôi muốn cùng cô ấy bước đi giữa màn tuyết ấy.
Lớp tuyết trắng tinh ấy tựa như đang nói với tôi rằng: Cậu có thể chọn con đường tương lai của chính mình.
Ít nhất thì, tôi đã cảm nhận được như vậy.