Martha chỉ lặng lẽ ngắm chiếc nhẫn trên tay trái mà không nói lời nào. Cassian nhìn cô đầy lo lắng.
Đôi chân mày đẹp như được tạc tượng của anh khẽ nhíu lại.
“Martha. Em trông xanh xao quá, em ổn chứ? Hay là để lần khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé? Em không cần phải vội trả lời đâu. Về chuyện hủy bỏ hôn ước, anh muốn em bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo.
Dĩ nhiên, buổi vũ hội sắp tới, anh vẫn định tham dự cùng em như đã hứa, nên em đừng lo. Về chiếc váy em sẽ mặc ở vũ hội, nếu em mặc chiếc mà anh đã tặng, anh sẽ rất vui.
Anh thật lòng luôn muốn đối xử thật chân thành với em, Martha.
Anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng chấp nhận việc hủy bỏ hôn ước. Em có thể giữ chiếc nhẫn đó cho đến lúc ấy cũng được.
Còn Fiore nữa―à, cô ấy tên là Fiore, là tiểu thư của nhà nam tước Olcott. Cô ấy cũng nói rằng muốn ở bên cạnh em cho đến khi tâm trạng em ổn định lại. ……Cô ấy quả là một người con gái dịu dàng.”
Không biết có phải đang nghĩ đến Fiore hay không, nhưng từng lời Cassian nói ra, dường như mang theo cảm xúc dằn vặt, lại khiến trái tim của Martha càng lạnh lẽo.
Cassian, người từng tha thiết cầu hôn Martha, giờ đã quyết định chấm dứt hôn ước với cô. Vậy mà vẫn nói những lời như muốn đối xử chân thành với cô, thật nực cười.
Có vẻ như tình cảm giữa anh và Fiore đã đến mức có thể thấu hiểu lẫn nhau rồi.
(Chẳng lẽ đây là do cốt truyện đã thay đổi? Phải chăng thế giới này đang ép Cassian phải nói như vậy để hợp lý với mạch truyện sao? ………Người này, thật sự là người mà kiếp trước mình từng ngưỡng mộ ư?)
Giữa nỗi buồn như bóp nghẹt trái tim, Martha vẫn nhìn Cassian bằng một cái đầu lạnh.
“Martha. Tình cảm anh dành cho em không còn là tình yêu nữa, nhưng anh vẫn thật lòng trân trọng em. anh muốn tiếp tục ở bên em với tư cách một người bạn tốt và luôn ủng hộ cho em.”
“――anh….thật sự đang nói nghiêm túc đấy à?”
Cassian nhẹ nhõm khi thấy Martha cuối cùng cũng lên tiếng..
“Tất nhiên rồi. Cảm xúc trân trọng anh dành cho em… đến giờ vẫn chưa từng thay đổi.”
Cassian nở một nụ cười dịu dàng trên gương mặt tuấn tú của mình, nhưng điều Martha muốn nói không phải là như vậy.
Cô muốn hỏi: “Anh thật sự nghĩ những lời ích kỷ thuận tiện cho bản thân như thế
có thể dễ dàng được chấp nhận à?”
Những lời lẽ tưởng chừng đầy quan tâm dành cho Martha kia, thực chất chỉ là toan tính của Cassian.
Tại vũ hội sắp tới, nếu Martha khoác lên chiếc váy do Cassian chọn, mang màu sắc đại diện cho anh, sẽ chẳng khiến ai ngờ được rằng cô đang bị hủy hôn.
“Chưa đầy một tháng sau khi công bố hôn ước, trái tim đã hướng về một người con gái khác” nếu điều đó bị phát giác, người gặp rắc rối chính là Cassian.
Anh sợ bị chỉ trích là “trái với tinh thần hiệp sĩ”, nên vẫn muốn xuất hiện cùng Martha như thể mọi chuyện vẫn ổn.
Nếu vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, người được lợi cũng chỉ có Cassian mà thôi.
Nếu Martha công nhận mối quan hệ giữa Cassian và Fiore, thì những lời đàm tiếu kiểu “kẻ trăng hoa” hay “người cướp hôn phu” sẽ dần lắng xuống. Có lẽ Cassian còn muốn biến Fiore thành “người phụ nữ tốt đến mức khiến cả vị hôn thê cũ cũng phải chấp nhận”, để nâng giá trị của cô ta trong giới thượng lưu.
Từ giờ trở đi, Martha sẽ bị gán mác là “cô gái bị mỹ nhân nhà nam tước cướp mất hôn phu” trong giới thượng lưu.
Mà nếu cô còn trở thành bạn tốt của Cassian, những kẻ độc miệng sẽ chẳng ngần ngại bàn tán rằng: “Cô ta bám lấy Cassian đến mức chấp nhận bị đẩy xuống làm bạn cũng không sao”.
Cá nhân Martha cũng như cả gia tộc Ikuchi cũng chỉ trở thành trò cười trong một thời gian mà thôi.
Dù không sở hữu nhan sắc đẹp như một nữ chính, nhưng là người phụ nữ có nhan sắc vừa đủ, trí tuệ vừa đủ, xuất thân vừa đủ, người được xem là “quý cô mẫu mực”, Martha chắc chắn sẽ trở thành đề tài sôi nổi trong các buổi trà chiều của các quý bà.
“Dù là quý cô mẫu mực, nhưng rốt cuộc lại chẳng có chút hấp dẫn nào của một người phụ nữ đích thực cả.” họ sẽ nói như vậy.
Dù Martha có chỉ là một nhân vật thậm chí chẳng đáng làm vai phụ trong thế giới này, thì cô cũng không thể chấp nhận được một thực tại tàn nhẫn như vậy.
Cassian đẹp trai thì đã sao? Anh ta chỉ là một kẻ trăng hoa bị sắc đẹp mê hoặc.
Không có lý do gì để phải giữ mối quan hệ tình bạn với gã đàn ông như vậy.
Cứ việc đến bên nữ chính và sống hạnh phúc đi, mặc kệ tôi.
Martha nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn từ ngón áp út bên tay trái với một cử chỉ đầy thanh lịch, rồi đặt nó xuống trước mặt Cassian.
Sau đó, cô điềm tĩnh mở lời.
“―――Tôi chấp nhận việc hủy bỏ hôn ước. Vì chúng ta đã chính thức đính hôn nên tôi sẽ yêu cầu ngài Cassian bồi thường danh dự, mong ngài hiểu điều đó.
Chiếc váy ngài đã tặng, tôi sẽ trả lại. Nó mang màu sắc của ngài mà. Hay là lần vũ hội sắp tới, để tiểu thư Fiore mặc nó và hai người cùng nhau tham dự, ngài thấy sao?”
“Martha…! Cảm ơn em. Em đã công nhận Fiore rồi nhỉ. Anh biết là em sẽ hiểu cho anh mà. Chính sự dịu dàng, biết nghĩ cho người khác như vậy ở em là điều anh luôn quý mến. Từ giờ chúng ta vẫn có thể—”
“Nhưng quay lại làm bạn với ngài Cassian thì không thể. Chuyện đó… rõ ràng là không thể, đúng không? Chẳng lẽ ngài không hiểu sao? Nếu làm vậy, tôi sẽ chỉ trở thành trò cười của thiên hạ.
―――Hay là ngài đang giả vờ không hiểu? Chỉ để ngài không bị mang tiếng là “kẻ bội bạc ruồng bỏ vị hôn thê của mình” trong giới thượng lưu?”
Martha lạnh lùng ngắt lời Cassian, khiến gương mặt anh ta méo mó lại, như thể không ngờ lại bị đối xử như thế.
Liệu Cassian giống như hình ảnh trong manga, có thực sự mong muốn làm bạn với Martha một cách thuần khiết?
Hay là chính trái tim Martha đã trở nên méo mó, nên cô mới chỉ thấy được những tính toán của anh ta?
(Dù có nghĩ nhiền cũng chẳng có ích gì.) – Martha tự giễu.
“Tôi nghĩ… từ nay chúng ta không nên gặp lại nữa. Hôm nay hãy để là lần cuối cùng ta gặp nhau.
Những việc còn lại, tôi sẽ giao cho cha tôi và luật sư giải quyết.
Tạm biệt, Cassian. Chúc ngài hạnh phúc bên người phụ nữ định mệnh, tiểu thư Fiore.”
“Martha…”
Không muốn phải nhìn gương mặt “đau khổ một cách vô lý” của Cassian thêm nữa, Martha đứng lên một cách đầy tao nhã và quay lưng rời đi.
Đây là thế giới của “Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu”.
Đã từ lâu, cô biết chuyện như thế này có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Dù đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nhưng Martha vẫn không thể ngăn bản thân tin tưởng và yêu Cassian quá sâu sắc.
Cảm giác đau đớn như có bàn tay bóp nghẹt lấy trái tim, nỗi buồn dâng trào, khiến nước mắt không ngừng rơi trên từng bước chân cô.
Chỉ mới vài ngày trước, Cassian vẫn yêu cô tha thiết.
Những bức thư tình anh gửi hàng ngày kể từ khi đính hôn, chỉ vắng mặt trong vài ngày, đâu ai nghĩ đó là điềm báo cho hồi kết của tình yêu này.
Tình yêu Cassian dành cho Martha… chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn tan biến.
Một mối tình đẹp đẽ nhưng mong manh như một giấc mộng phù du.
Sau khi nghe chuyện, cha mẹ của Martha vốn là những người điềm đạm đã vô cùng tức giận với Cassian.
Bởi vì Martha hoàn toàn không có lỗi, nên điều đó là lẽ đương nhiên. Gia tộc Bá tước Blaze, nhà của Cassian, đã đề nghị một khoản tiền bồi thường không nhỏ.
Thế nhưng, Martha đã từ chối nhận khoản bồi thường lớn ấy.
Cô chỉ yêu cầu duy nhất một điều:
Khu mỏ Fata Luna, một mỏ khai thác bị bỏ hoang mà Cassian từng được bà của mình truyền lại.
Mỏ Fata Luna từ lâu đã cạn kiệt tài nguyên, và bị cho là không còn giá trị gì.
Cha mẹ Martha tỏ ra bàng hoàng trước quyết định đó, trách cô quá "vô cầu vô lợi", nhưng sự thật không phải vậy.
Martha nhận khu mỏ đó, bởi cô biết rõ rằng từ mỏ Fata Luna bị xem là phế tích ấy sẽ có thể khai thác được “Hoa Mặt Trăng”, một loại đá quý cực kỳ hiếm và có giá trị cao.
Đó là một kiến thức có được từ phần gần cuối của câu chuyện.
Lời chia tay từ Cassian, mỗi lần nhớ lại vẫn luôn khiến Martha đau đớn.
Dù muốn quên đi, cô vẫn không thể xoá mờ cảm giác Cassian chỉ đầy rẫy toan tính, và điều đó lại làm cô tổn thương sâu sắc hơn.
Vết thương sâu trong trái tim tan nát không thể được chữa lành bằng khoản - bồi - thường - to - lớn.
Chính vì thế, cô đã đòi một khoản - bồi - thường - khổng - lồ.
Cassian là người con thứ tư của Bá tước Blaze, không có tước vị hay tài sản riêng.
Ít nhất, lấy đi một mỏ khai thác của anh ta mà sẽ đem lại gia tài đồ sộ về sau, cũng chẳng phải quá đáng.
Martha không phải là một nữ chính dịu dàng, vị tha. Cô không cần phải tỏ ra bao dung ở tình huống như thế này.