Editor: Kỳ Giản Niệm
39.
Nhất định Liễu Hiểu Vũ đang giận tôi.
Lúc gặp nhau trên đường, cô ấy sẽ giả vờ không nhìn thấy tôi, lúc nói chuyện với Nhiếp Nhạc Nhạc, cô ấy cũng không thèm để ý tôi.
Nhưng lúc tôi hỏi, cô ấy lại nói không có chuyện gì.
40.
Một lần nọ, tôi chặn cô ấy lại: “Cậu đang giận mình à?”
Cô ấy rũ mắt lắc đầu, “Không liên quan gì đến cậu hết, cậu không cần nghĩ nhiều.” Dứt lời thì lập tức rời đi.
42.
Hôm nay, cô ấy không đi học, tôi hỏi Nhiếp Nhạc Nhạc, cô nàng nói: “Hôm qua cậu ấy bị ngã, hình như rất nghiêm trọng.”
Sau khi tan học, Nhiếp Nhạc Nhạc muốn đến nhà thăm cô ấy, tôi do dự một lát, nói muốn đi cùng cô nàng.
Cô nàng nhìn tôi nhướng mày, ồ một tiếng.
Tôi mím môi, không thèm để ý cô nàng nữa.
43.
Vào tiểu khu, tôi đi theo Nhiếp Nhạc Nhạc lên tầng 23.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa cho chúng tôi, đó là mẹ Liễu Hiểu Vũ, sau khi vào nhà, chúng tôi nói lý do đến, bà ấy cười, dắt chúng tôi vào phòng Liễu Hiểu Vũ.
Đôi mắt của Liễu Hiểu Vũ rất giống mẹ, lúc cười lên trông cực kỳ dịu dàng.
Tôi cầm quyển sách《To kill a mockingbird》mới tinh, là quyển sách cô ấy lật thử hôm trước.
Lúc này, cô ấy đang nằm trên giường, sách vở rải rác quanh người.
Thấy chúng tôi tới, cô ấy kinh ngạc ngồi dậy, mắt cá chân quấn một lớp băng rất dày.
Tôi đưa sách cho cô ấy, “Tặng cậu này.”
Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, cười: “Cảm ơn cậu.”
Nhiếp Nhạc Nhạc hỏi: “Cậu ngã ở đâu thế? Sao lại không cẩn thận vậy chứ?”
Cô ấy ôm cái gối hình cá mập, trên tủ đầu giường đặt con khủng long màu xanh tôi tặng.
“Lúc xuống cầu thang mình không để ý nên bước hụt.”
44.
Hôm sau, Liễu Hiểu Vũ đi học bình thường, nhưng đa số thời gian cô ấy chỉ ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng may là cô ấy không tỏ ra lạnh nhạt với tôi nữa, vẫn nói cười với tôi như trước kia.
45.
Một lần nọ, vào giờ ra chơi, tôi phát bài kiểm tra Hóa cho lớp thì thấy cô ấy được 85 điểm.
Tôi cười, đưa cho cô ấy: “Làm bài không tệ.”
Cô ấy cầm lấy, cười: “Đúng là cao hơn lần trước thật. Còn cậu thì sao? Được bao nhiêu?”
Tôi nói điểm của mình, cô ấy nghe xong thì trừng mắt: “Lại đứng nhất à?”
Tôi gật đầu, cô ấy thở dài, “Haiz… Cảm giác như bị sỉ nhục vậy.”
Lúc này, Viên Nhất Giai từ đâu thò đầu ra, lấy mất bài thi trong tay tôi, “Để chị xem bài của chị được bao nhiêu nào.”
Chị ấy lật đến bài thi của mình, thấy con số 80 thì vỗ vỗ ngực, “May quá, được 80 điểm.”
Viên Nhất Giai trả tập bài kiểm tra cho tôi, nói: “Điểm của mày thì sao? Dạo này làm gì mà toàn đạt điểm cao thế?”
“Không nói cho chị biết.”
Chị ấy tức giận lườm tôi.
Chờ chị ấy đi rồi, tôi sắp lại tập bài kiểm tra, bỗng nghe Liễu Hiểu Vũ nói: “Trông hai người có vẻ khá thân nhỉ.”
Tôi nói: “Đúng vậy, chị ấy là chị họ của mình.”
Cô ấy ngây người một lát, đột nhiên cười rộ lên: “Thì ra là vậy.”
46.
Chân Liễu Hiểu Vũ bị thương nên cô ấy không cần xuống sân tập thể dục.
Lúc xuống cầu thang, Nhiếp Nhạc Nhạc nhỏ giọng hỏi tôi: “Phương Trạm, có phải cậu thích Hiểu Vũ không?”
Tôi giật mình, vội phủ nhận: “Cậu đừng nói bậy!”
Cô nàng hừ một cái, “Mình đâu có bị mù, ngày nào cậu cũng nhìn chằm chằm Hiểu Vũ không chớp mắt cơ mà!”
Rõ ràng vậy sao?
Cô nàng chọc chọc tay tôi, “Cậu nói thật đi, mình sẽ không nói cho người khác đâu.”
Tôi còn lâu mới tin, nói với cô nàng khác gì nói với tất cả mọi người chứ?
Vì vậy, tôi thề thốt phủ nhận.
Cô ấy không tin, tặc lưỡi: “Cậu nói dối!”
47.
Chuyện tôi thích Liễu Hiểu Vũ rõ ràng như vậy thật ư?
Đọc đầy đủ truyện chữ Xin Hãy Giữ Cho Nhịp Tim Luôn Rộn Rã, truyện full Xin Hãy Giữ Cho Nhịp Tim Luôn Rộn Rã thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xin Hãy Giữ Cho Nhịp Tim Luôn Rộn Rã