Tôi tìm ra chỗ đông người nhất là phố đi bộ, người người náo nhiệt thế nhưng lòng tôi chẳng tìm ra được một chút vui vẻ nào len lỏi. Tôi bắt chiếc taxi, cho chạy lòng vòng thành phố, tìm lại những quán quen mà chúng tôi đã ngồi, những tiệm sách mà chúng tôi hay ghé, rồi cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, tôi cho xe dừng ở dưới chung cư của anh, nhìn lên cánh cửa sổ nhỏ xíu đang sáng đèn rồi bật khóc.
Một giờ sáng, điện thoại lòe nhòe dòng tin nhắn đã xóa khỏi danh bạ, nhưng vẫn thuộc nằm lòng dòng số đó:
"Em ổn không?"
"Em ổn không?" là câu hỏi mà mọi chàng trai đều hỏi sau khi chia tay? Tôi ném điện thoại vào góc giường rồi mở toang cửa sổ cho dễ thở. Đột nhiên tôi bị bóp nghẹn lại, rồi dòng nước mắt bật ra trào khỏi mắt như được tự động hóa, không một điều gì có thể kiềm chế lại, gió thốc, trời về khuya lạnh buốt thổi tung tấm màn cửa lên, như hung hãn xô vào phòng chỉ để giết chết tôi lúc này.
"Em vẫn ổn." Dòng tin nhắn gửi đi, đầu bên kia hiện "đã xem" không lời hồi đáp.
Thì ra, là một câu nói dối còn dễ dàng hơn là sự thật để người biết ta tệ hại thế nào sau chia tay.
Những ngày sau đó, tôi thơ thẩn làm những trò điên khùng, như chôn chặt chân mình trong quá khứ, không hề có ý niệm thoát khỏi.
Tôi lôi hết hình ảnh của chúng tôi trong điện thoại ra ngắm nghía mấy ngày, lôi hết những quyển sách anh tặng ra đọc đi đọc lại. Mười hai quyển nhật ký tôi viết cho những ngày có anh bên cạnh nằm im lìm trong hộp, rồi một ngọn lửa cũng mang đi tất cả...
Sau một lời nói dối ấy của tôi, anh chẳng bao giờ trả lời tin nhắn nữa.
Tôi vẫn đều đặn ngày làm từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, tan tầm là ghé chợ mua ít đồ ăn, khi lười nằm dài gọi pizza như cũ. Đôi lúc tôi cũng tò mò, anh vẫn còn làm ở công ty thiết kế ấy không? Anh còn thích trà đào pha chút chanh mùi vị lạ lẫm, còn thích đọc sách những ngày cuối tuần, còn muốn ôm tôi từ đằng sau tới như anh hay làm? Rồi tất cả tan biến ngay, tan biến ngay khi tôi nhớ ra rằng: " À, là chính mình đã nói chia tay."
Khi tôi xóa bỏ mối quan hệ của mình trên Facebook, con bạn thân chạy như bay sang nhà, hớt hải còn hơn là chính nó vừa chia tay, nhìn tôi ảo não ngồi một góc giường, liền đưa tay xoa đầu rồi lẳng lặng đi mua một mớ trà sữa để sẵn trong tủ lạnh. Toàn trà sữa chocolate, vì nó nói, chocolate tốt cho tâm trạng. Nó hoàn toàn ngạc nhiên vì chúng tôi không hề cãi vã, cũng không có bất kỳ tranh chấp nào, cứ thế mà chia tay, cứ thế mà rời xa.
Nhưng nó nào hiểu, biển dù yên đến thế nào, thì trong lòng sóng vẫn động không ngưng...
Tôi muốn hỏi anh một điều sau chia tay,
Anh có hiểu tan vỡ là gì không?
Là khi chúng ta chứ chăm chú bới móc tội lỗi của đối phương, rồi một lúc nào đó, bàn tay chẳng còn có thể vá nổi những lỗ hổng ấy, chúng ta mới hiều ra, đối phương hoàn toàn không có lỗi, là ở chúng ta, cứ chấp niệm những lỗi lầm, mà chưa bao giờ học cách khoan dung, tha thứ.
Còn tôi, tôi quá mệt mỏi khi hết lần này đến lần khác im lặng cho những lần anh cố cho rằng là anh đúng, tôi chịu đựng không phải vì tôi sai, mà vì tôi cuồng dại yêu anh.
Rồi biển chẳng thể giữ nổi những con sóng hung hãn cuốn hết tâm can từ đáy biển trào lên mặt bờ...
Tôi nói lời chia tay mà lòng nặng trĩu. Tôi nhìn ánh mắt ngơ ngác của anh mà mọi nơ ron trong người như vỡ vụn ra, cố cắn môi để không phải khóc trước mặt anh. Tôi nằm đây, tự hỏi, những ngày qua liệu anh có suy nghĩ về những gì anh đã làm với tôi hay không? Hay chỉ toàn là trách cứ và ném tôi vào một góc gọi là thùng rác quá khứ?
Ngày thứ mười tám sau chia tay, đi làm về thấy tin nhắn của anh, chỉ muốn ra Bitexco để...
"Hôm nay thấy em, muốn gọi em, nhưng không biết gọi em bằng gì nữa. Em có ổn không?"
Tôi lao ra quán trà sữa, dồn sạch số tiền còn lại mua hai chục ly trà sữa chocolate, uống đến ly thứ tư, chỉ muốn sặc ngược ra mới hiểu được, tâm trạng tốt hay xấu, liên quan gì đến mày, đúng không, trà sữa?
Tối hôm ấy, bâng quơ kéo feeds, thấy ai đó treo lên dòng status ngẩn ngẩn ngơ ngơ: " Chẳng sợ người không yêu, chỉ sợ mình không quên."
Đúng thật.
Đóng máy tính, lao lên sân thượng bất chấp lời khuyên của chị hàng xóm là đêm nay lạnh lắm, lên đó gió to coi chừng ốm nặng. Mang theo bên người hai ly trà sữa nằm chỏng chơ trong túi ni lông, nhìn nó, nó cũng dường như nhìn mình, không buồn uống, chỉ để đó cạnh bên cho đỡ...cô đơn.
Ngoài kia, bây giờ đây, giữa hàng ngàn ngõ hẻm phố phường, hàng ngàn người đang đi ngược xuôi, có một lối đi nào cho tôi gặp anh, chỉ riêng anh ở thành phố này chỉ để bộc bạch và trách móc?
Thì ra, suốt hai năm yêu anh, tôi chưa một lần trách móc những lỗi lầm của anh, và anh cứ cho là anh làm đúng, suốt thời gian chịu đựng ấy, những trách móc cần nói cứ chất đầy cho đến lúc biến thành câu chia tay tự bao giờ. Thay vì trách móc anh, tôi chất chứa thành câu chia tay, để rồi một cơ hội trách móc còn không có, nói gì tha thứ và bao dung?
"Anh gọi em là gì cũng được. Vì có gọi gì cũng chỉ là một cách gọi, có ý nghĩa gì hả anh?" Tin nhắn gửi đi, đọc lại mới thấy thấm đẫm dư vị trách móc, lòng nhè nhẹ đi dần, rồi ngẩn người ngộ ra: Trách móc là như vậy sao?
Tôi ngồi soạn một tin nhắn dài như sớ "kể tội" người yêu cũ, nào là những chuyện từ thời sơ khai khẩn hoang tình cảm, cho đến khi gieo hạt giống đầu tiên, nảy nầm rồi chết queo ra sao. Rồi khựng tay lại, kéo lên trên đọc lại từ đầu. Những chuyện từ khi mới yêu nhau tôi còn để sâu trong lòng, không một giây nào quên, chợt thấy ngượng ngượng, thấy mình có khác gì anh, có biết tha thứ đâu mà đóng vai kẻ độ lượng?
Tin nhắn vẫn còn đó. Chỉ để trong bản nháp, không đủ can đảm gửi đi, vì sợ anh nghĩ con bé vừa xấu người lại xấu nết, được cái ham ăn.
Ba mươi sáu ngày trôi qua, chúng tôi im lìm và thực sự chia tay, không hỏi han hay quan tâm đến đối phương nữa. Tôi chìm mình vào các dự án, các bản thảo và hạn deadline lúc nào cũng dí sát chân, hụt một bước là coi như ăn bản kiểm điểm. Lúc nào về nhà cũng mò mò mẫm mẫm làm việc cho đến tận một, hai giờ sáng, ngã ra là như chết "lâm sàng", sáng lại ba chân bốn cẳng bò ra bến xe buýt, ngày qua ngày tiếp diễn cái vòng tuần hoàn ấy.
Ngày thứ bốn mươi tám, bị sếp mắng xối xả vào mặt vì cái lỗi không thuộc về mình, trên đùn dưới, dưới đùn thấp, thấp đùn hạng nhân viên bét nhẹt như tôi, rồi như con rối thế thân, tôi cúi mặt nghe bản tình ca súng đạn. Đột nhiên nhớ về những lần anh khuyên tôi phải cam chịu, phải cố gắng nín lặng để bò lên vị trí cao hơn, đỡ cực thân mình là đột nhiên bất bình, tôi đùng đùng đi về phía bàn, in ngay cái đơn thôi việc ( Tôi soạn sẵn khi tôi vừa làm được hai tháng). Sếp tìm cây bút trên bàn, ký không thương tiếc.
Thế là tôi mất việc.
Đọc đầy đủ truyện chữ Yêu Là Gì? Đơn Phương Là Gì? Mà Khiến Ta Phải Đau Lòng, truyện full Yêu Là Gì? Đơn Phương Là Gì? Mà Khiến Ta Phải Đau Lòng thuộc thể loại Truyện Teen cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Yêu Là Gì? Đơn Phương Là Gì? Mà Khiến Ta Phải Đau Lòng