"Mừng cậu về~"
"Tớ về rồi đây… Khoan đã, sao cậu lại ở đây nữa vậy…?"
Kể từ khi thái độ của Kurumi đột ngột thay đổi, cô bắt đầu xuất hiện trong phòng tôi quá thường xuyên sau giờ học—làm gì có ai mời đâu.
Cô nàng đang nằm trên giường tôi, nghịch điện thoại. Tôi thường về nhà khá nhanh sau giờ học, vậy mà sao cậu ấy luôn luôn ở đây trước tôi vậy? Và được thôi, có lẽ tôi cũng có thể bỏ qua việc cậu ấy tự ý vào nhà… nhưng tại sao lúc nào cũng là phòng tôi?
"Hôm nay có chuyện gì nữa đây…?"
"Không có gì đặc biệt cả. Ở nhà ồn ào quá—mấy đứa em gái tớ lại chơi game rồi."
Tiện thể nói luôn, Ema không có ở nhà hôm nay; em ấy có hoạt động câu lạc bộ vài lần một tuần. Nghe nói em ấy ở trong câu lạc bộ kinh tế gia đình, dù thành thật mà nói, qua những gì tôi nghe về trường em ấy, có thể gọi đó là Câu lạc bộ Tám chuyện cũng được.
"Cậu lại lấy chìa khóa từ Ema nữa à?"
"Không. Tớ có chìa khóa dự phòng rồi."
"Chìa khóa dự phòng!?"
"Bố mẹ cậu đưa cho tớ đó. Bảo là muốn tớ có thể gặp cậu và Ema bất cứ lúc nào."
"O-Oi… Chuyện đó xảy ra khi nào vậy…"
Mỗi khi Kurumi ở trong phòng tôi, tôi thường ngồi ở ghế bàn làm việc và đọc light novel. Bình thường thì giờ này tôi sẽ đọc trên giường, nên không phải là tôi làm thế này chỉ vì Kurumi ở đây hay gì cả.
"Cảm giác giống hệt trong mấy bộ romcom yêu thích của cậu, đúng không? Cậu về nhà và cô bạn thanh mai trúc mã đã ở sẵn trong phòng rồi."
Nghe thấy tiếng, tôi quay lại và thấy cậu ấy đang lăn người, quay mặt vào tường khi nói.
Cô nàng đang ôm chặt chiếc chăn của tôi như thể đó là gối ôm. Mỗi lần tôi chui vào chăn sau khi cậu ấy rời đi, cả cái chăn đều có mùi của cậu ấy. Hơi khó chịu một chút.
"…À, chắc vậy."
Khi tôi lẩm bẩm đáp lại, cậu ấy phản ứng ngay lập tức, lăn người quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười tự mãn.
"Ồh~ Vậy ra cậu không hoàn toàn ghét chuyện đó sao~"
"K-Không!? Tớ không có ý là thích cậu ở đây khi tớ về nhà hay gì cả đâu nhé! Tớ chỉ đang nói, xét về khía cạnh romcom, những khoảnh khắc đời thường như thế với thanh mai trúc mã là một yếu tố quan trọng của câu truyện xứng đáng—Bah—!"
Một chiếc gối đập vào mặt tôi. Tiện thể nói luôn, đó là gối của tôi.